Thế Hôn

Chương 62: Phong cảnh 1



Nói như vậy, là không tính trả lời vấn đề của hắn.Nhưng nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội MiêuNha liếc mắt một cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.”

Hắn nghĩ hắn là ai vậy a? Giả bộ quan tâm! Thật đúngcoi bản thân là biểu ca của người ta mà?! Lâm Cẩn Dung vờ chải tóc, không để ýtới Lục Giam, tự vỗ vỗ tay, tiêu sái nhảy xuống từ tảng đá. Có điều tư thếkhông quen, trên tảng đá lại có rêu, lúc nhảy bị trượt chân, một chân rơi vàotrong nước, khiến một chiếc hài bị ẩm ướt. Nàng cáu giận nhấc chân lên, muốntặng cho tảng đá cố ý cùng nàng đối nghịch kia một cước, nhưng thấy hành độngnày rất nhàm chán, liền phẫn nộ thu hồi chân, làm bộ vô tình nói với Miêu Nhavà Thiết Nhị Ngưu: “Nhanh lên, nên gì thì làm gì. Làm xong rồi chúng ta nhanhchạy về!” Không nhìn hắn, không nhìn hắn là được rồi!

Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt, xácđịnh chuyện này không phải việc bọn họ có thể quản, vì thế tiếp tục làm việc.Có điều tâm tư đã không còn tập trung vào việc bắt cá, vì thế một người cầmcành liễu hữu khí vô lực quật, một người luôn để cá giảo hoạt trốn thoát trongtầm tay, mất nửa ngày, đầu cá cũng không có mà ăn.

Thực mất hứng! Lâm Cẩn Dung phẫn nộ ngồi trên tảng đábên bờ sông, cởi hài bị sũng nước, đem chân thu vào dưới váy, sau đó dốc ngượcxuống đổ nước bên trong ra, lại giơ lên hài dùng sức vẩy, nước văng vào mặt LụcGiam. Lục Giam sắc mặt khẽ biến, vội lui lại, Trường Thọ bất mãn trừng Lâm CẩnDung liếc mắt một cái, đưa qua một khăn tay: “Thiếu gia lau mặt.”

Lục Giam vừa lau mặt, lại một ít nước văng vào mặthắn, có một giọt còn ngay bên miệng, hắn rốt cục có chút nổi giận, tức giậnnâng mắt lên, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung lại thay đổi phương hướng, nhưng vẫn hướngtới hắn vẩy loạn.

Trường Thọ phẫn hận nói: “Tứ tiểu thư sao người lạivẩy loạn vậy a?” Lời còn chưa dứt, trên mặt của hắn cũng ướt sũng một mảnh.

“Xin lỗi a, không biết các ngươi đứng gần như vậy.”Lâm Cẩn Dung dừng lại động tác tiếc nuối nhìn hài thêu kia, sao nước không văngmạnh hơn nữa? Thật muốn lại ném vào trong nước ngâm một lúc a. Nàng đem hài đặtxuống, buông váy xuống đón thái dương phơi nắng, ôm đầu gối giương mắt nhìntrời.

Lục Giam nhíu mày nhìn nhìn hài kia, lại nhìn nhìn váycủa nàng đã ẩm ướt non nửa, đi qua che khuất tầm mắt của đám người Trường Thọ,nghiêm khắc nói: “Muội không nói, ta cũng biết muội gạt Tam cữu mẫu vụng trộmchuồn ra ngoài. Không chỉ như thế, Lệ Chi cùng Quế Viên cũng là đồng lõa.” Hắnđánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Dung: “Người ở trong Thanh Lương tự niệm phậttụng kinh có phải là muội không? Mưu kế kim thiền thoát xác hay lắm!”

Hắn sao lại biết Thanh Lương tự? Đúng rồi, hắn hẳn làtừ bên kia đến, lão ni cô không để hắn đi vào, hắn mới dạo bộ tới đây. Thật sựlà xui xẻo. Lâm Cẩn Dung tâm tình bực bội, cũng lười ngẩng mặt lên, thản nhiênnói: “Làm phiền cho, đừng che nắng ta đang phơi hài.”

Lục Giam quả nhiên tránh ra một chút, cũng không nhìnnàng, giương mắt nhìn nước sông vui vẻ xuôi dòng, lạnh nhạt nói: “Ta biết muộira vẻ không quen ta, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, ta tốt xấu vẫn là biểuca của muội, chuyện này nếu đã gặp, cũng không có thể không quản.” Hắn ngừnglại một chút, lạnh lùng nói: “Tuy rằng muội tuổi còn nhỏ còn ham chơi, nhưngnên biết đúng mực. Muội là một nữ hài tử, gạt người lớn một mình vụng trộm chạyđến chỗ sơn dã này, đứng ở giữa sông chơi đùa, hoàn toàn không để ý đến an nguybản thân, quả thực chính là ngốc tử lớn mật! Muội không sợ bị bọn buôn ngườibắt cóc hay sao? Muội không hiểu được hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào ư? Thậtđúng là sống không bằng chết!”

Lời này hắn nói ra, huynh muội Miêu Nha vẫn ở một bênrình coi nghe lén có vẻ không vui, Thiết Nhị Ngưu thô thanh đại khí nói: “Vịbiểu thiếu gia nói cái gì vậy? Ta tuy là nông dân, nhưng cũng hiểu được hai chữtrung nghĩa, sao có thể để tiểu thư nhà ta bị kẻ buôn lậu bắt cóc được? Phảihỏi trước đao trong tay ta có đáp ứng hay không đã!”

Miêu Nha hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến với ca ca,đồng ý gật đầu: “Tiểu thư cũng không phải có một mình, có hai người chúng ta,ca ca còn mang theo đao. Mới vừa rồi nếu không phải người là biểu thiếu gia, sẽchém người một đao! Rồi gọi người trói người lại ra ngoài đánh một chút!”

Trường Thọ nghe vậy, tức giận hướng Miêu Nha vung tayáo, khinh miệt nói: “Dã nha đầu ở nông thôn này thì hiểu cái gì? Chủ tử nóichuyện sao có chỗ cho ngươi xen miệng vào? Không hiểu quy củ hay sao?”

Lời còn chưa dứt, đã bị một hòn đá nhỏ nện vào đầugối, khiến hắn đau kêu to: “Khá lắm dã nha đầu!”

Miêu Nha khinh thường hướng hắn le lưỡi: “Miệng sạchsẽ một chút! Bằng không ta đánh ngươi rụng răng, khiến ngươi cũng không thể mởmiệng nói chuyện a!”

Lâm Cẩn Dung đột nhiên rất muốn cười, trên thực tếnàng cũng cười ra tiếng. Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu thấy thế, thả lỏng tâmtư. Xem ra Tứ tiểu thư cũng không sợ biểu thiếu gia này lắm, cũng không có vẻmất vui vì gã sai vặt bị bọn họ bắt nạt.

Trường Thọ bị Lâm Cẩn Dung cười thẹn quá hóa giận, lạikhông dám hướng Lâm Cẩn Dung phát tác, chỉ đành ủy khuất nhìn Lục Giam: “Thiếugia?”

Lục Giam hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn câm miệng,quay đầu nói với Lâm Cẩn Dung: “Muội cũng đừng để bọn họ tác quái, ta khôngquản được muội, sẽ có Tam cữu mẫu quản muội.”

Lâm Cẩn Dung tâm nhảy nhót một cái, giương mắt nhìnhắn: “Huynh muốn cáo trạng ta? Huynh có phải là nam nhân hay không a? Không cóviệc gì lại học người khác lắm mồm xen vào chuyện của ta.”

Lục Giam trầm mặt: “Ta vốn muốn cho muội một cơ hộihối cải sửa lỗi, nhưng muội lại không cần. Ta cuối cùng không thể trơ mắt nhìnmuội hồ nháo như vậy, nháo loạn nếu gặp chuyện không may, lại khiến Tam cữu mẫuthương tâm.”

Người này thật sự nói được làm được. Có một năm LâmThận Chi bên ngoài làm chuyện xấu, hắn thay Lâm Thận Chi giải quyết, hai tỷ đệbọn họ đều cầu hắn đừng nói ra ngoài, hắn dám không đáp ứng, nói cái gì khôngthể lại trợ Trụ vi ngược (giúp vua Trụ làm điều gian ác bạongược), do đó nói cho Lâm lão thái gia biết, Lâm Thận Chi bịbị đánh một trận, đánh cho nửa tháng cũng không khỏi, Đào thị thiếu chút nữakhóc thành bệnh. Nhưng bất luận chuyện đó hắn làm là đúng hay không đúng, dùsao hắn cũng là người nói được làm được. Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Huynh vẫn còncó ý tốt. Nói đi, huynh muốn như thế nào?”

Lục Giam thanh thanh cổ họng: “Ta vừa rồi dọc theo bờsông, nghĩ tới muốn ngắm phong cảnh bên kia, nhưng không tìm thấy đường, nếumuội đáp ứng lần sau không chạy loạn, giúp ta dẫn đường, ta cũng không phảingười không thông hiểu tình lý, không nên để Tam cữu mẫu lo lắng tức giận.”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn qua, thấy hai phiến váchnúi bao quanh sông Thanh Lương, cửa ải sông Thanh Lương được Thiết Nhị Ngưugiăng lưới, xuống dần liền trống trải, dòng nước cũng trở nên chảy xiết, trênsườn núi có rất nhiều sơn mộc cùng hoa dại, gió nhẹ lay động sinh tư. Đúng làthanh u xinh đẹp.

Lúc trước đúng là muốn xen vào, ra vẻ biểu ca, sau lạithuần túy muốn lợi dụng sự sợ hãi của nàng để dẫn hắn du sơn ngoạn thủy? Cả đờihắn đều cho rằng bản thân là người thông minh nhất đi. Được! Lần này là cơ hộitốt để giáo huấn ngươi, nhìn ngươi về sau thấy ta còn có dám tiến lên giúp vuihay không đây. Lâm Cẩn Dung nhếch khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được thôi.”

“Miêu Nha, thu thập rồi chúng ta đi.” Lâm Cẩn Dunghướng huynh muội trong lòng sông nói một tiếng, chịu đựng đi hài vẫn đang ẩmướt vào.

Lục Giam biết rõ hài ẩm ướt rất không thoải mái, nhưngcũng không nói gì. Hắn nghe nói Tâm Tứ nha đầu kia bởi vì sự tình lần trướcchẳng những đã bị đánh, còn bị chuyển đến thôn trang, hắn còn nghĩ rằng nàng sẽkhổ sở cùng ủy khuất không để đâu cho hết, ai ngờ người ta lại vui sướng nhưvậy, căn bản không để ở trong lòng. Hắn vừa rồi nhìn thấy Lâm Cẩn Dung ngồi xổmtrên tảng đá cười đến vô ưu vô tư, trong lòng thế nhưng sinh ra thản nhiên ghentị cùng nồng đậm hâm mộ — có mẫu thân che chở, mới có thể có lá gan lớn nhưvậy.

Năm ấy vừa bảy tuổi sau khi trở thành dưỡng tử của LâmNgọc Trân, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng khoái hoạt như thế, mặc kệ rétđậm hay nóng bức, hắn mỗi ngày đến đêm khuya mới ngủ, sáng sớm đã rời giường,liều mạng đọc sách tập viết học tài nghệ, trước mặt Lục Kiến Tân cùng Lâm NgọcTrân làm tròn hiếu đạo, quy quy củ củ, vì không muốn để mẫu thân phụ thân chuốcthêm phiền toái, hắn thậm chí không dám cho gia nô tới lui hỏi thăm phụ thânmẫu thân cùng thân đệ tình huống ra sao.

Hắn đã sớm quên tư vị thoải mái cười to là như thếnào, càng quên cảm giác trước mặt mẫu thân nghịch ngợm gây sự, sau đó tuy rằngcòn sợ bị phạt, nhưng bị đánh còn có thể khóc lóc om sòm, trái lại không buôngtha mẫu thân, muốn mẫu thân dỗ dành. Bởi vì hắn biết hắn không có tư cách, hắnchính là dưỡng tử thay thế dùng để truyền thừa hương khói, địa vị bấp bênh. Hắngiống như một con ngựa trên chiến trường, chỉ cho phép đi về phía trước, khôngthể lui về phía sau, chỉ có thể tốt hơn, không thể thua kém người khác, cho dùlà kém, cũng không thể kém quá nhiều.

Hắn hận nhất là, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Tân nhìnhắn thấm thía nói vô số người tuổi còn trẻ đã đứng thứ hai bảng tiến sĩ, hiếuđạo cảm động thiên địa, mạnh vì gạo bạo vì tiền (biết cách kiếm tiền). Nhưnghắn chỉ có thể trầm mặc, sự phản kháng của hắn chính là liều mạng cố gắng khiếnbản thân càng ngày trở nên mạnh mẽ, giỏi giang, làm cho người ta không thể chêbai.

Hắn đã rất thành công. Lâm Ngọc Trân là người soi móicũng rất khi tìm ra khuyết điểm của hắn, Lục Kiến Tân cho dù liều mạng muốnsinh ra nhi tử của mình, cũng không thể che giấu thưởng thức cùng chờ mong đốivới hắn, Lục Vân lại thật tình đối đãi với hắn như ca ca ruột, trong nhà trưởngbối các huynh đệ đều coi trọng hắn. Nhưng phụ thân mẫu thân của hắn không dám ởtrước mặt người khác thân thiết với hắn, mẫu thân vừa nhìn thấy hắn liền nướcmắt lưng tròng, ấu đệ không thân cận với hắn, vừa thấy hắn đã bỏ chạy thật xa.

Hắn sống không thoải mái vui vẻ, nhưng hắn cũng cực kỳkiêu ngạo. Tài danh của hắn không phải là hư danh, hắn dựa vào bản thân cố gắngđạt được. Ngay cả Chư Mộng Ngạc tiên sinh cũng rất thích hắn. Nhưng chính vịChư Mộng Ngạc tiên sinh này nhận ra hắn sống không vui vẻ, cứng rắn khuyên hắntới nơi này du ngoạn giải sầu.

Cảnh sắc yên tĩnh xinh đẹp, xác thực làm cho tâm tìnhcủa hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng hắn gặp Lâm Tứ cho tới bây giờ đều đối với hắnkhông có ý hòa nhã. Ý tốt của hắn đều bị nàng coi như lòng lang dạ thú mà thảiđạp, một khi đã như vậy, để nàng đi hài ẩm ướt, dạo quanh sơn đạo một lúc thìthế nào? Có thể khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau không dám bướngbỉnh làm như vậy nữa.

Một lát sau, Miêu Nha lên bờ, nhìn thấy Lâm Cẩn Dungđi hài ẩm ướt, chết sống muốn lấy của mình ra đưa cho Lâm Cẩn Dung đi: “Dùngcủa ta đi, sạch sẽ mà, sáng nay mới đổi. Lỡ bị bệnh thì sao?”

Lâm Cẩn Dung nhìn đôi hài lớn hơn chân của mình rấtnhiều, cười nhẹ nói: “Ngươi thì sao? Sao có thể đi vừa hài của ta? Cứ như vậyđi.”

Khi nói chuyện, Thiết Nhị Ngưu đã thu dọn xong lướibắt cá, buộc chặt bên hông, rồi nhấc sài đao lên nói: “Tứ tiểu thư, là muốn điđâu?”

“Hạ nguồn.” Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, nói: “Chúng tađi vòng đường kia, ta nhớ rõ bên kia có cây cầu nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp……”