Thế Hôn

Chương 469: Sợ bóng sợ gió



Lục Giam tâm rơi thẳng xuống đất, hận không thể mọc rahai cánh, bay thẳng đến nhà cũ tìm tòi đến tột cùng. Hôm qua Lâm Cẩn Dung pháingười đi truyền tin nói cho hắn biết, Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh đã mang theolão thái thái và Nhị phòng từ ngày hôm trước rời nhà cũ đến Thái Minh phủ,trong tộc thanh niên trai tráng cùng đại bộ phận gia phó, tộc nhân có chút giasản cũng đi hơn phân nửa. Nói cách khác, hiện tại trong nhà cũ chỉ còn một đámlão nhược phụ nhân, còn có chính là người Lâm gia không quen thuộc mấy. Hắnngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng.

Lục Kiến Tân cũng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặthốt hoảng muốn ngẩng đầu lên nhìn xem, lại chung quy vô lực nhúc nhích, chỉ phảira một tiếng lo lắng lẩm bẩm. Lục Giam thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, nhẹgiọng nói“Phụ thân, nhà cũ có lẽ gặp chuyện không may, thực có khả năng bịnghịch tặc vây quanh. Chúng ta phải đi nhanh chút, đến phụ cận nhà cũ ta sẽ tìmchỗ giấu người, để ta đi xem tình huống như thế nào.”

Lục Kiến Tân trước trừng mắt nhìn, tỏ vẻ đồng ý, đảomắt lại hối hận: “Ô ô……” mà tỏ vẻ phản đối. Nếu bị nghịch tặc vây quanh, bọn họchỉ có vài người cho dù có thể đuổi tới thì có gì hữu dụng? Bất quá là tìm cáichết vô nghĩa mà thôi!

Lục Giam trầm mặc nhìn Lục Kiến Tân, biết hắn suy nghĩcái gì, hắn sợ mình bỏ mặc hắn, càng sợ một mình ở lại gặp phải nguy hiểm. LụcKiến Tân sợ mất mạng, so với bất cứ thời điểm nào cũng sợ sệt hơn. Vốn là khôngsai, nhưng ở nhà cũ chẳng những có thê tử kết tóc se duyên Lâm Ngọc Trân, cũngcó thân huynh đệ của hắn……

Lục Giam nghiêng mặt đi, làm bộ như không hiểu ý tứcủa Lục Kiến Tân, ngữ khí kiên quyết phân phó những người khác: “Nếu đại lộkhông thể đi, thì đi đường khác, từ nơi này đi phía trước thêm mấy chục trượng,xuyên qua một mảnh rừng, là có thể chuyển tới một con đường khác, vẫn thông đếnphía sau nhà cũ.” Hắn nhớ rõ, chính là cửa ngầm ở nhà cũ, ngày bé hắn cùng LụcThiệu, Lục Kinh, Lục Luân từng vụng trộm chạy đến đó chơi.

Lục Kiến Tân phản đối không có hiệu quả, chỉ đành ngậmmiệng, tùy ý để Lục Giam mang theo hắn rời đi, chuyển nhập vào rừng. Đường khóđi, kéo xe bò lại đổi thành ngựa, mỗi khi động một chút, toa xe sẽ kịch liệtrun rẩy, Lục Kiến Tân chịu được không được, phẫn hận rống lên một tiếng.

Lục Giam lệnh xe ngựa dừng lại, lấy mọi quần áo đệmchăn trải dưới thân Lục Kiến Tân, lại ý bảo Chu Kiến Phúc cùng Trường Thọ ngồitrên xe ngựa cẩn thận nâng đỡ thân thể hắn, bản thân thì cắn răng chọn địa thếtương đối nhẹ nhàng lệnh cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Đoàn người trầmmặc đi ước chừng thời gian uống hai chén trà nhỏ, mới lại chuyển sang một conđường khác, tình hình mặc dù không phải tốt lắm, nhưng thủy chung so với vừarồi tốt hơn nhiều lắm, chỉ có điều lúc đi vòng, dù tất cả cẩn thận, bánh xe cònđụng vào đá, làm cho toa xe lại kịch liệt lung lay nhoáng lên một cái.

Lục Giam xốc rèm thăm dò nhìn Lục Kiến Tân, vừa đi vừathấp giọng cùng hắn nói rõ tình huống bên ngoài: “Phụ thân, lúc này đã ra đườngkhác, sẽ không xóc nảy giống vừa rồi nữa. Lấy tốc độ vừa rồi, nhiều nhất tiếpqua nửa canh giờ chúng ta có thể đuổi tới nhà cũ. Ta nhớ rõ phụ cận có tòa miếuthổ địa hoang phế, ta giấu người ở đó, để mấy người lão Chu ở lại cùng người.”

Lục Kiến Tân “Ôi ôi” rống giận.

“Đã biết, phụ thân yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cáchkhông cho mẫu thân các nàng chịu khổ. Chờ chuẩn bị tốt ta sẽ trở lại đónngười.” Lục Giam không chút nghi ngờ, nếu Lục Kiến Tân có thể nói có thể cửđộng, nhất định sẽ đánh mình, mắng mình là nghịch tử súc sinh bất hiếu.

Lục Kiến Tân rống càng hung, tuy rằng nhìn không thấy,nhưng Chu Kiến Phúc biết hắn lúc này đang phát hỏa, ý bảo mình ngăn cản LụcGiam. Chu Kiến Phúc do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Nhị gia, lão gia cũng thựcvội, giống như muốn người phái hai người cưỡi ngựa đi xem ở phía trước, để lãonô phía sau đánh xe đi theo đến?”

Lục Kiến Tân thanh âm mạnh mẽ cất cao, lập tức lạithấp xuống, trở thành nức nở.

Lục Giam trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Không được,đi nhanh chút là tốt rồi.” Nói xong buông rèm xe xuống, nói sau khi đến nhà cũmọi người nên làm cái gì, phát ra liên tiếp mệnh lệnh.

Cách nhà cũ Lục gia càng gần, bầu trời lại càng sángrõ, rõ ràng đã bị phóng hỏa. Mọi người trầm mặc vùi đầu chạy đi, tâm tình mỗingười đều thực trầm trọng, bọn họ đều có gia quyến ở lại nhà cũ, đều hận khôngthể chạy nhanh bay qua mới tốt. Lục Kiến Tân từ lúc Lục Giam không nghe theolời Chu Kiến Phúc sai người cưỡi ngựa đi trước thì vẫn bảo trì trầm mặc.

Lại đi ước chừng thời gian uống chén trà nhỏ, mộtngười một ngựa quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở chính giữa đường, người tới đưalưng về phía ánh sáng, cũng không thấy rõ khuôn mặt, lại có thể nhìn ra dángngười thực khôi ngô, trong tay còn nắm một thanh đại đao, chỉ có một người mộtcon ngựa một đao đứng ngay giữa đường, liền làm cho người ta có cảm giác ápbách dày đặc.

Bọn họ thậm chí không nghe thấy tiếng vó ngựa củangười tới, người này tuyệt đối khó xử lý. Lục Giam khẽ quát một tiếng, xe lậptức dừng lại, tất cả mọi người lấy ra vũ khí mang theo tùy thân, dựa lưng vàoxe đối mặt ra bên ngoài, lặng im chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Không thể buông tha! Không phải ngươi chết thì tachết!

Trường Thọ thở hổn hển, quát to một tiếng, dũng cảmgiơ tay cao cầm đao xông lên phía trước. Người tới chỉ đem đao nhẹ nhàng nhoánglên một cái, đã hất Trường Thọ ngã xuống đất.

Bất quá phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Lục Giam thậm chí không thể hô lên, càng không thểngăn cản Trường Thọ, liền nhìn thấy Trường Thọ ngã xuống. Máu nóng sôi trào chegiấu sâu trong cơ thể đột nhiên vọt lên, nhiệt huyết xông thẳng lên ót, hắn cáigì cũng chưa nghĩ ra, liền đỏ mắt hét lớn một tiếng: “Liều mạng với hắn!” Lờicòn chưa dứt, người đã giơ đao vọt lên.

Chủ nhân còn không sợ, bọn họ còn có gì phải sợ? Liềumạng có lẽ còn có một đường sống, không tấn công thì chỉ chờ chết. Mọi ngườinhất tề phát ra một tiếng kêu, tất cả đều đi theo Lục Giam. Người tới lại cầmcương ngựa cấp tốc lui lại phía sau mấy bước, rống lớn một tiếng: “Đều khôngcần mạng nữa sao? Trường Thọ ngươi hé răng ra a! Chẳng lẽ gia dùng sống dao nhẹnhàng đập một cái mà ngươi đã chết sao?”

Thanh âm này! Ngữ khí này! Lời nói này! Lục Giam kinhhãi, đúng lúc tiến tới gần, ngửa đầu nhìn về phía người tới, dựa theo ánh sángđường chân trời, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, một đôi mắt quen thuộc,hé ra gương mặt gồ ghề, khủng bố!

“Nhị gia, nô tài không có việc gì.” Trường Thọ lúctrước nằm úp sấp ngã xuống đất ngốc nghếch thốt ra, ngửa đầu nhìn người tới, vẻmặt hoảng sợ. Ngẩn ngơ một lát, lại xông tới, gắt gao bắt lấy dây cương, runrun thanh âm nói: “Là người sao? Ngũ gia? Là người sao? Người không đành lòngnhìn thấy chúng ta chịu khổ chịu khổ, cho nên cố ý từ âm phủ gấp trở về cứuchúng ta đúng không?”

Lục Giam nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm hítsâu cùng tiếng tán gẫu.

“Phi! Miệng chó không phun được ngà voi, cút!” Ngườitới kéo dây cương, con ngựa bất an dậm dậm chân, suýt nữa kéo Trường Thọ ngãlảo đảo. Trường Thọ mặt dày mày dạn túm dây cương, đau khổ cầu xin: “Ngũ gia,mặc kệ người là người hay là quỷ, nhanh giúp chúng ta đi.”

“Đệ là Ngũ đệ? Đệ không chết sao?” Lục Giam từng bướcmột hướng tới người đó, nếu không phải đang trong tình cảnh này, người đó khôngnói chuyện, hắn thật sự không thể nhận ra.

Lục Luân nhìn hắn, tuy là trăm mối cảm xúc ngổn ngang,lại không đáp được một câu.

“Nóng, nóng a!” Trường Thọ ôm lấy đùi Lục Luân, hunghăng sờ soạng hai cái, kích động nhìn về phía Lục Giam tuyên bố: “Nhị gia, chânNgũ gia nóng a. Con ngựa cũng nóng, biết thở nữa.”

“Ngươi mới lạnh, ngươi mới không biết thở a!” Lục Luânđá hắn một cước, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với Lục Giam tình hình nhà cũthế nào: “Người đến đại khái có hơn một trăm, một nửa có ngựa, vây quanh nhàcũ, đốt cháy nhà ở của tộc nhân bên ngoài. May mà bọn họ an bài người trực đêm,cũng sớm đã lên kế hoạch, tiếng chuông thứ nhất vừa vang lên thì tất cả đều lưuloát trốn vào nhà cũ rồi. Ta nhìn thấy Lâm gia lão thái gia cùng Lục đệ mangtheo người đứng ở đầu tường cùng phỉ tặc chiến đấu, rất có tinh thần, cũng khôngđáng lo ngại.”

Bọn họ làm tốt quá mức so với trong tưởng tượng củahắn, trái tim vẫn đập loạn căng thẳng trong lồng ngực Lục Giam vững vàng lại.Mọi người phát ra một trận vui hô nhỏ, tất cả đều rất hưng trí: “Ngũ gia, lờingười nói là thật chứ?”

Lục Luân phảng phất giống như chưa từng nghe thấy,cũng không trả lời, chỉ nói: “Dùng quần áo bao vó ngựa lại, đừng vội để cho tặcnhân nghe thấy tiếng vó ngựa, sẽ tiết lộ hành tung!” Rồi thấp giọng nói với LụcGiam: “Ta mang theo vài bằng hữu đến, vốn đợi cho trời sáng sẽ từ phía sau xungphong liều chết xông tới, nhưng so với bọn họ người của chúng ta quá ít, taliền nghĩ theo con đường này vòng đến cửa ngầm kia, cùng người trong nhà thươnglượng, hai bên cùng nhau giáp công, nhất định có thể giải vây. Ai ngờ lại đâychợt nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng xe của huynh, liền tìm tòi đến tột cùng.”Hư hư chỉ chỉ vào toa xe: “Đại bá phụ như thế nào rồi?”

Lục Giam nghe hắn không hỏi trong xe là ai, mà trựctiếp liền hỏi Lục Kiến Tân như thế nào, liền biết hắn đuổi tới nơi này khôngphải mới chỉ ngày một ngày hai, chỉ sợ biết được rối loạn liền gấp trở về,trong lòng vừa kích động lại cảm động: “Không tốt lắm, nhưng không ảnh hưởngđến tính mạng.” Nhịn nhẫn, nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ, là đệ gõ chuông đúng không?”

Lục Luân cũng không phủ nhận: “Đúng, nghe nói rốiloạn, trong lòng không bỏ xuống được mọi người nên trở về.” Rồi tự giễu cườicười, nhẹ giọng nói: “Đến ngày ấy, vừa vặn thấy bọn họ rời đi.”

Hắn chỉ bọn họ, tất nhiên là chỉ Lục Kiến Trung cùngLục Kinh, Lục Giam hiểu được hắn không thoải mái, liền thay đổi đề tài: “Có thểnhìn thấy đệ thật tốt. Nếu Nhị tẩu đệ mà thấy đệ nhất định sẽ cao hứng mà khócòa.” Cũng không hỏi Lục Luân vì sao đã chết nay sống lại, vì sao lại biến thànhcái dạng này, chỉ đưa tay đặt ở trên đầu vai Lục Luân: “Về sau ở cùng chúng tađược không?”

Lục Luân đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lờimột nẻo): “Nơi này không thể ở lâu, đánh đuổi phỉ tặc rồi sangsông đi. Được rồi, đằng trước không thể đi qua, cách không xa lắm còn có tặc nhântuần tra.” Không đợi Lục Giam trả lời, lại chỉ chỉ hai bóng đen phía trước lặngyên không một tiếng động: “Bằng hữu của ta đến đây, các ngươi đi theo bọn họđi. Nhị ca, chúng ta cùng đi bộ, ta bảo vệ huynh từ cửa ngầm tiến vào nhà cũ,đợi cho tiếng chuông vang lên liền mở cửa ra bên ngoài giết.”

Lục Giam đem chủy thủ chặt chẽ đeo ở bên hông, dựatheo trí nhớ, trốn trong bóng tối quẹo trái quẹo phải, cuối cùng hữu kinh vôhiểm đụng đến trước đạo môn kia. Lục Luân cùng hắn lưu loát đem tảng đá nhìncoi như không chút kẽ hở dính chặt xuống đất chuyển sang một bên, lộ ra một cửagỗ giấu ở phía sau – đây là nơi bí ẩn nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất của nhà cũ,dùng để chạy trốn.