Thế Hôn

Chương 466: Suy nghĩ



Trong chính đường, đừng nói là nhóm tộc lão Lục gia,ngay cả Lâm lão thái gia cùng Lâm Đại lão gia cũng được mời đến dự thính.

Lục Kiến Trung vẻ mặt ngưng trọng, tất cung tất kínhcùng Lâm lão thái gia hành lễ: “Người có kiến thức rộng rãi, chuyện này cònmuốn thỉnh lão nhân gia người đưa ra chủ ý, công đạo phân phó mọi người mớiphải.”

“Mọi người không cần quá mức kích động.” Lâm lão tháigia không chối từ, thanh thanh cổ họng lớn tiếng nói: “Ta nghe tin tức con vừanói, Đại Vinh tuy là bội bạc, bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, nhưng hẳnchỉ phái một đội kỵ binh nhỏ quấy rầy thử, cũng không phải phái đại đội binh mãđột kích. Thanh châu không loạn, quân coi giữ còn ở đó, vậy không phải là sựthật gì. Thanh châu một ngày không mất, Đại Vinh dã man sẽ không có thể thẳngtiến vào sâu.”

Tuy nói hiện tại tình hình Bình châu cũng không tốtlắm, nhưng so với việc Đại Vinh dã man đánh vào vẫn tốt hơn. Tất cả mọi ngườihiểu được Lâm lão thái gia hồi trước làm quan, mà hắn lúc trước trong lúc khổsở lẩn trốn vẫn biểu hiện ra sự sắc sảo, thấy kiến thức của hắn tất nhiên làkhông tệ, bởi vậy mọi người đang xôn xao bất an rốt cục xem như yên ổn chút.

Lục gia lão tổ công lại có cái nhìn khác, run rẩy nói:“Năm đó kỵ binh Đại Vinh lại vòng đến chỗ nhà cũ này, còn vây quanh nhiềungày!”

Lâm lão thái gia thản nhiên nói: “Ta là nói tạm thờikhông cần kích động, còn chưa tới thời điểm nên kích động mà. Trong lúc này,Đại Vinh bất quá là thăm dò, nếu triều đình không kịp ứng đối, Bình châu tiếptục loạn lạc, thì sẽ đưa ra quyết định khác!”

Lục Kiến Trung vội la lên: “Vậy theo như người thấy,rốt cuộc có thể hay không… ân?” Hắn không dám nói quá rõ, liền làm thủ thế, ýtứ mọi người đều hiểu được.

Lâm lão thái gia thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn ngọnđèn phía trước cửa theo gió chuyển động, nhẹ giọng nói: “Ai có thể nói được rõràng? Loạn trong giặc ngoài a.”

Mọi người cảm xúc lập tức xuống thấp, không biết là ainói: “Chúng ta đây chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ? Không phải nói đã có ngườichạy tới bến tàu Võ Nghĩa, vội vàng muốn qua sông sao? Chúng ta có nên tínhtoán một chút hay không? Đi trễ chỉ sợ ngay cả thuyền cũng không có.”

Vì thế trong phòng nghị luận ong ong vang thành mộtmảnh, đều đang nói tới chuyện đào tẩu. Lâm lão thái gia là người ngoài, tấtnhiên không tiện lắm miệng, liền chỉ vuốt râu một mình trầm tư.

Lục gia lão tổ công quát một tiếng: “Ầm ỹ cái gì?! Đểngười ta nhìn mà chê cười.”

Trong phòng an tĩnh lại, Lục Kiến Trung cười làm lànhnói: “Lão tổ công có tức giận cũng là vì trong tộc suy nghĩ, đi hay ở lại, cũngnên tính toán.”

Lão tổ công run run bắt tay chỉ vào trong không trung:“Cả một đống người, cái gì cũng đều ở trong này có thể chạy trốn tới đâu? Cácngươi chỉ biết Đại Vinh dã man nhất định có thể đánh tới đây? Đỏ đen chưa thấyrõ đã nghĩ tới việc chạy trốn, bọn dã man còn chưa tới, trước đã ép buộc bảnthân mất nửa cái mạng!”

Lục Kiến Trung cũng không nghĩ tới điểm này, hắn muốnđi Thái Minh phủ, liền nghiêm mặt nói: “Lão tổ công, sự việc trọng đại, còn nênbàn bạc kỹ hơn mới phải.” Hắn đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều người, vìthế có không ít người phụ họa hắn.

Lão tổ công thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đem quảitrượng đập mạnh xuống đất một cái, nói: “Năm đó lão tổ tông giữ được, hôm naycũng giữ được! Dù sao ta sẽ không đi.”

Lâm Cẩn Dung giúp đỡ Lâm Ngọc Trân đi đến hành langnghe tới câu đó, Lâm Ngọc Trân không khỏi tức giận nói: “Lão hồ đồ! Lúc trướctổ phụ con nói đúng là không cần kinh hoảng, hắn thế nào cũng nói là Đại Vinhnhất định sẽ chạy qua; Hiện tại người ta nói muốn trốn, hắn lại không cho trốn.Ta thấy hắn đúng là già quá hồ đồ rồi.”

Bất quá là giả bộ mà thôi, ở trong mắt Lục gia ngườiLâm gia thủy chung là người ngoài tới tị nạn, hỗ trợ thì có thể, quả quyếtkhông có khả năng làm chủ quyết định. Lâm Cẩn Dung không muốn cùng Lâm NgọcTrân nhiều lời, chỉ dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe.

Lại không nghe thấy ai nói gì nữa.

Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới ho khan một tiếng, nói:“Sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn tộc, mọi người không thể chỉngồi không không nói lời nào, nên nghĩ ra kế hoạch. Rốt cuộc là đi hay ở cũngphải có chủ ý, thỉnh cứ nói thoải mái.”

Chợt nghe ghế dựa có tiếng vang nhỏ, Lâm lão thái giatrầm giọng nói: “Các ngươi thương lượng sự vụ trong tộc, chúng ta không tiện ởlâu……”

Lục Kiến Trung giữ lại hai câu, cũng tiễn phụ tử bọnhọ ra chính đường.

Lâm Cẩn Dung vội phân phó thê tử của Chu Kiến Phúc ởbên ngoài nghe tin tức, mình thì giúp đỡ Lâm Ngọc Trân tiến lên: “Tổ phụ, Đạibá phụ.”

Lâm lão thái gia nhìn thấy hai người, không khỏi khẽnhíu mày: “Tại sao chạy đến đây? Phải biết rằng bất cứ cái gì cũng không thểbảo hạ nhân hỏi thăm? Người ta nhìn thấy sẽ nói nữ nhi Lâm gia không có quycủ.”

Lâm Đại lão gia vội nói: “Các nàng cũng là nhớ Đại cữuvà Nhị lang.”

Lâm lão thái gia không nhiều lời nữa, chỉ dọc theohành lang dài không nhanh không chậm đi về phía trước: “Bà tức các con là tínhthế nào?”

Lâm Ngọc Trân cắn cắn môi: “Nhị lang bên kia sai ngườiđến nói, tình huống phụ thân hắn có chút nguy cấp, không thể hoạt động……”

Lâm lão thái gia thản nhiên nói: “Vậy nhóm các conphải chờ một chút.”

Lâm Ngọc Trân tâm phiền ý loạn, vừa muốn chờ lại sợhãi: “Nếu chiến sự thật sự xảy ra, có thể đi sớm một chút là tốt nhất, nhưngkhông thể bỏ phụ tử Nhị lang một mình ở tại chỗ này, huống chi… chỉ bằng hai nữtử chúng ta mang theo Nghị Lang, cũng không tiện.”

Lâm lão thái gia nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “A Dungthì sao? Con tính thế nào?”

Lâm Cẩn Dung không đáp hỏi lại: “Không biết tổ phụ làtính thế nào?”

Lâm lão thái gia trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Chờthêm một hai ngày đi, nếu sự tình chuyển biến xấu, Nhị lang bọn họ không trởvề, người Lục gia cũng không chịu đi, hai người các con liền mang theo NghịLang đi theo chúng ta! Trước sang sông rồi nói sau.”

Sự tình đến lúc này, Lâm Cẩn Dung ngược lại khônghoảng hốt, không đợi Lâm Ngọc Trân mở miệng, trước hết nói: “Nếu như thế cònnên sai người đi chuẩn bị thuyền mới phải.” Con thuyền của nàng cũng không lớn,còn chưa đủ cho một nhà của Lâm gia ngồi.

Lâm lão thái gia liền an bài Lâm Đại lão gia: “Con đilàm chuyện này.” Nói xong quét Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân liếc mắt mộtcái: “Hai người các con như bây giờ tốt lắm.”

Phía sau một trận tiếng bước chân vang lên, thê tử củaChu Kiến Phúc chạy tới, nói: “Đang ầm ỹ, có người nói phải đi, có người khôngchịu đi, hiện tại cũng không đưa ra được kế hoạch nào.”

Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn nói: “Nhị lão gia tínhthế nào?”

Thê tử của Chu Kiến Phúc khó xử chi cực: “Không biết,Nhị lão gia vẫn không tỏ thái độ. Tam gia lại nói, xu lợi tị hại là gốc rễ củacon người, nếu muốn chạy trốn, thì nên sớm tính toán, không cần cọ qua cọ lạingược lại lầm thời cơ tốt nhất.”

Lâm Cẩn Dung chỉ biết, Nhị phòng muốn mỗi người đi mộtngả, nếu các nàng không đi, nhà cũ chỉ còn lại Tam phòng cùng các nàng, tộcnhân bên ngoài lưu lại cũng chỉ là số ít. Như vậy, tòa nhà này còn có thể vữngchắc như nàng và Lục Giam đã tưởng tượng lúc trước sao?

Quả nhiên gần canh hai, liền có người đến gọi nàngcùng Lâm Ngọc Trân đi đến chỗ Lục lão phu nhân thương nghị chuyện này, Lục KiếnTrung không chút nào giấu diếm thái độ: “Chúng ta đã thương lượng qua, cửa hàngtài sản trong thành cũng bị hủy gần hết rồi, nếu ở lại nhà cũ khiến Đại tẩuthêm phiền toái cùng băn khoăn, chúng ta quyết định đi Thái Minh phủ tìm Đạilang, ngày mai liền khởi hành.” Mắt nhìn Lâm Ngọc Trân nói: “Nhị lang không ởđây, Tam đệ lại bệnh lão thái thái tất nhiên sẽ do chúng ta chiếu cố, khôngbiết Đại tẩu có biện pháp gì?”

Lâm Ngọc Trân chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo sâukín, Lục Kiến Trung chẳng những không có ý mời bọn họ đi theo Thái Minh phủ tịnạn, lại rõ ràng ngầm chèn ép Đại phòng, nếu nàng có vài phần cốt khí, liềnkhông nên mặt dày mày dạn nói lời không nên nói, vì thế lập tức lạnh lùng thốt:“Nhị thúc ngươi muốn đi thì tự đi, không cần phải xen vào việc chúng ta, chúngta đều có tính toán. Lão thái thái……” Nàng nhìn Lục lão phu nhân vẫn nhắm mắtlại chuyển động lần tràng hạt, thanh âm thân thiết thành khẩn: “Bà bà, nếu lãonhân gia người muốn ở tại chỗ này, nhi tức tất nhiên sẽ không mặc kệ người, nếungười muốn cùng Nhị thúc bọn họ đến Thái Minh phủ, cũng tùy vào người.” Lục lãophu nhân dừng lại động tác, nhìn về phía Đồ thị và Lục Thiện ở một bên khóc mắtvừa đỏ vừa sưng, nhẹ giọng nói: “Các con là tính thế nào?”

Đồ thị bụm mặt nhẹ nhàng khóc nức nở. Lục Thiện thấpgiọng nói: “Hồi tổ mẫu, phụ thân bệnh nặng, thần chí không rõ, loại tình huốngnày chạy đi là muốn mạng của hắn mà. Nếu là…… Đại bá mẫu không chê chúng ta,chúng ta tạm thời không muốn đi, sẽ chờ một chút nhìn xem.”

Hài tử này tuy rằng từ trước không vui vẻ, sau đó lạitrầm mặc ít lời, nhưng trên đường lẩn trốn đến nhà cũ cũng chiếu cố các nàngkhông ít, Lâm Ngọc Trân vẻ mặt ôn hoà nói: “Hài tử ngoan, các ngươi muốn ở baolâu thì ở bấy lâu. Nếu Đại bá mẫu phải đi, cũng sẽ không mặc kệ các ngươi.”

“Tạ Đại bá mẫu.” Lục Thiện liền hướng Lâm Ngọc Trânthi lễ, rồi thối lui ra phía sau Đồ thị.

Lục lão phu nhân lúc này mới nhìn về phía Lục KiếnTrung, nhẹ giọng nói: “Được, ta đi theo con.”

Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung vô cùng kỳ quái. Cácnàng vốn nghĩ rằng, Lục lão phu nhân sẽ ở lại với các nàng, nhưng nếu lão tháithái muốn chạy trốn, cũng có thể lý giải. Lục Kiến Trung cũng có chút kinhngạc, lập tức phân phó Tố Tâm: “Thay lão thái thái thu thập các thứ, nghỉ sớmkhông nên trì hoãn, sáng mai chúng ta sẽ rời đi.” Nói xong giả mù sa mưa nhìnvề phía đám người Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung: “Nếu không được, đến TháiMinh phủ chúng ta cũng sẽ chiêu đãi các ngươi.”

Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói: “Không nhọc Nhị thúcquan tâm. Ta đã có chỗ để đi.”

Lục Kiến Trung nở nụ cười, cùng người Nhị phòng rờiđi: “Đều đi thu thập bảo dưỡng tinh thần, sáng mai sẽ khởi hành.” Lại hỏi LâmNgọc Trân: “Muốn mượn Đại tẩu mấy chiếc xe. Lại làm phiền Nhị chất tức bảophòng bếp chuẩn bị điểm tâm lương khô.”

Lâm Ngọc Trân hận nghiến răng ngứa lợi, mạnh mẽ quayđầu không chịu nhìn Lục Kiến Trung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhịn nhẫn,nhẹ giọng nói: “Được, Nhị thúc phụ yên tâm.”

Nhị phòng theo thứ tự đi ra ngoài, thời điểm Khang Thịđi qua bên cạnh Lâm Cẩn Dung, vươn tay nhẹ nhàng phủ bả vai nàng một chút, thấpgiọng nói: “Thực xin lỗi.”

Khang thị chỉ là một tiểu nhi tức, có thể làm chủ gìchứ. Lâm Cẩn Dung lắc đầu, mỉm cười: “Bình an.”

Khang Thị trong mắt trào ra mấy giọt nước mắt: “Tẩucũng vậy, bảo trọng.”

Đợi đến khi Nhị phòng đi hết, Lục lão phu nhân ý bảoLâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Thiện ngồi trước mặt bà, không nhanh khôngchậm từ trong lòng lấy ra một chuỗi hạt châu, ước chừng có hai mươi hạt, từnghạt đều to bằng ngón tay cái, mượt mà trong suốt, không giống bình thường. Lụclão phu nhân đem hạt châu cắt thành hai nửa, một nửa đưa cho Lâm Cẩn Dung, mộtnửa đưa cho Lục Thiện, nhẹ giọng nói: “Xuất môn vội vã, không mang theo gì đánggiá chỉ có thứ này, là năm đó lão thái gia cấp sính lễ, hai phòng các con cầmđi, tương lai cũng có cái để dựa vào.”

Lâm Ngọc Trân nhịn không được rơi lệ nói: “Lão tháithái, chúng con…”

Lục lão phu nhân lắc đầu: “Ta ngày mai sẽ khởi hành,đáng thương cho xương cốt già cả này, muốn nghỉ ngơi, các con đi đi.”

Mọi người đành phải lui ra.

Sa ma ma thay Lục lão phu nhân chải đầu, run run thanhâm nói: “Lão thái thái, người thật sự muốn đi Thái Minh phủ sao? Không đợi Đạilão gia sao?”

Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Ta đi theo lão Nhị,cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho lão Đại cùng lão Tam.”