Thế Hôn

Chương 452: Danh lợi



Lâm Cẩn Dung trả lời theo tình hình thực tế: “Nàngkhông có bản sự. Nếu là kinh doanh không tốt phải bồi tiền, ngày sau chỉ sợkhông tiện gặp mặt.”

Lã thị cười cười: “Ta muốn nhắc tới một người, là thânthích nhà mẹ đẻ ta, lúc trước từng đi qua trà tứ của muội, thấy cũng không tệlắm. Đúng lúc trong tay hắn có chút tiền nhàn rỗi, cho nên nhờ ta tới hỏi hộ,chỗ đó của muội muốn bao nhiêu tiền.” Nhìn kỹ thần sắc của Lâm Cẩn Dung: “Trướcxem xem lời muội nói thế nào, nếu là giá quá cao, hắn sẽ không mở miệng.”

Đây là sợ mình vơ vét tài sản nàng mà, Lâm Cẩn Dungtrong lòng biết rõ ràng, vẫn đưa ra một cái giá. Lã thị phẫn nộ nói: “Đúng làkhông được, hắn làm sao có nhiều tiền như vậy?”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Nếu là thật tình, giá cóthể thương lượng, nhưng nếu ôm suy nghĩ thăm dò mà đến, khẳng định là bấtthành. Không sợ Đại tẩu chê cười, có rất nhiều người muốn. Trước đó vài ngàykhi ta đang lo việc xây dựng nhà tình nghĩa, còn có mấy người tới hỏi. Cái gìđều là có sẵn, nhận xong liền kiếm được tiền, nào có chuyện tiện lợi như vậy?”

Lã thị trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Tất nhiên làthật tình thật lòng, muội ra giá thật đi.”

Lâm Cẩn Dung hướng nàng vươn ra một ngón tay: “Mộttrăm vạn tiền, bên trong đồ cổ tranh chữ không ít, danh phẩm hoa cỏ cũng khôngthiếu, trà cụ đều là tinh tuyển, thật sự giá không hề cao. Không tin có thể đinhìn xem.”

“Con số này hợp lý hơn.” Lã thị vươn năm ngón tay.

Lâm Cẩn Dung chỉ cười, lắc đầu, Lã thị mất hứng đứngdậy cáo từ rời đi.

Xuân Nha nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, nếu Đại thiếuphu nhân ngại giá cao không cần thì làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Muốn hay không là ở nàng.Chỗ đó của ta chính là giá này, thiếu một văn cũng không thành.” Lã thị hạinàng như thế, nàng thu thập Lã thị thế nào cũng sẽ không áy náy.

Tới sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung mang theo Nghị Langnằm nghỉ vừa tỉnh lại, liền nghe Phương Linh ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi Anh Đào:“Không biết sức khỏe của Nhị thiếu phu nhân như thế nào? Phu nhân sai ta đưa đồăn tới đây, lại có mấy câu muốn công đạo.”

Lâm Cẩn Dung liền lên tiếng nói: “Ta dậy rồi.”

Không bao lâu, Lâm Cẩn Dung thu thập xong, để Anh Đàothỉnh Phương Linh tiến vào, Phương Linh cười nói: “Phu nhân nói, nếu Nhị thiếuphu nhân đã đỡ, liền đi qua một chuyến, nàng có việc muốn thương lượng.”

Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười hỏi: “Không biết phu nhânlà vì chuyện gì?”

Phương Linh do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Nghe lãogia nói, tương lai cũng không biết sẽ đi đâu, vạn nhất bất hạnh đến nơi xa xôikhủng khiếp khốc liệt, chỉ có hắn và phu nhân, thân mình lại không tốt, tuổilại lớn, vậy phải làm sao bây giờ?” Nói xong mỉm cười cáo từ: “Phu nhân còn chờnô tỳ đáp lời, nô tỳ đi về trước ”

Lâm Cẩn Dung nói: “Tỷ tỷ đi trước, ta sẽ tới sau.”

Anh Đào tiễn Phương Linh đi ra ngoài, Xuân Nha nhịnkhông được nói: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ là không ổn. Nhị gia không ở nhà, nếungười không chịu được thì cứ làm theo đi?” Lời của Lục Kiến Tân dù thế nào cũngkhông dễ nghe, có chút nguy hiểm. Nếu hắn tiến thêm một bước lên tiếng nói, bảoLâm Cẩn Dung mang theo Nghị Lang hầu hạ bên người hắn, để Lục Giam một mình đinhậm chức, Lâm Cẩn Dung sẽ không được an lành. Nhưng đây là lẽ phải, vốn khôngcó sai lầm, không người nào có thể cự tuyệt.

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Không sợ.” Lục Kiến Tânđơn giản là biến đổi biện pháp đòi tiền mà thôi. Hắn không phải lo lắng khôngcó tiền đi lại, bị an bài đến nơi xa xôi lạnh lẽo khốc liệt sao? Cho hắn tiềnhắn nhất định sẽ không sợ. Vốn Lục Giam cũng không tin hắn, khinh thường hắn,hắn càng ép buộc càng đẩy Lục Giam ra xa, được, nàng xem hắn có thể làm tới khinào, sẽ có một ngày, hắn sẽ nhận lấy hậu quả.

“Sức khỏe đỡ hơn chưa?” Lâm Ngọc Trân đem Nghị Lang ômvào trong ngực, ánh mắt không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, ngữ khí có chút trầm thấp:“Hai ngày trước, công công con ngẫu nhiên nói với ta, nói là nếu không cẩn thậnđến một nơi xa xôi lạnh lẽo khủng khiếp, hai người chúng ta cũng không có tiểubối chăm sóc, thân thể lại không tốt, vậy phải làm sao bây giờ……”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc nghe, không nói được một lời.

Lâm Ngọc Trân biểu tình còn có chút ngượng ngùng: “Talà thực luyến tiếc Nghị Lang, nhưng cũng không đành lòng chia lìa mẫu tử cáccon.”

Chuyện này có ai thích hợp hơn Lâm Ngọc Trân hướngnàng đề xuất đây? Lâm Cẩn Dung cúi đầu nói: “Công công bà bà muốn ta đi theobên người chăm sóc hầu hạ là hiếu đạo. Những năm gần đây cô cô luôn luôn tạigia hầu hạ tổ phụ mẫu, chăm sóc Nhị lang cùng A Vân, rất là vất vả. Mặc dù tacòn trẻ, nhưng cũng nên đi theo trưởng bối học hỏi.”

Lâm Ngọc Trân liền có chút ngượng ngùng: “Nếu các concó mấy huynh đệ tỷ muội, ta cũng không phải……”

Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, nếu có huynh đệ tỷ muội, cũngsẽ không về phần bị mưu tính như thế, nhưng cũng không nói điều này với LâmNgọc Trân, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Trân cười nói: “Vừa vặn có việc muốn nóivới cô cô. Hôm nay Đại tẩu thay thân thích nhà mẹ đẻ nàng hỏi thăm ta về tràtứ. Người cũng biết, tiền của ta cơ bản đã quyên góp sạch sẽ, nay trong tay chỉdư lại điền trang, cửa hàng và trang sức vải vóc, cũng không có tiền nhàn rỗi.Nếu trà tứ kia có thể chuyển giao cho người ta, nói vậy trong tay ta sẽ có chútdư dả, sau khi mua ít trang sức vải vóc, sẽ giao cho công công giúp Nhị langmưu tính, như vậy công công không cần thay Nhị lang quan tâm, chỉ cần chuyêntâm mưu tính tiền đồ của lão nhân gia hắn, không đến mức bởi vậy mà đến một nơikhốc liệt nữa.” Lã thị cho nàng bao nhiêu, nàng sẽ đưa Lục Kiến Tân bấy nhiêu —nàng tình nguyện bỏ số tiền này ra để mua lại sự thanh tịnh.

Lâm Ngọc Trân còn biết xấu hổ, nhân tiện nói: “Cũngnên giữ lại cho Nghị Lang một chút, trang sức vải vóc cái gì, ta còn có, nếukhông thì, mượn lão thái thái một ít. Nhưng con cũng đừng vội, tương lai…… Chờtrong nhà dư dả sẽ trả lại con, sau khi chúng ta trăm tuổi cái gì cũng đều làcủa các con. Phụ thân các con tốt thì lo gì các con không tốt?” Ngụ ý đó làtiền bán trao tay trà tứ nàng vui lòng nhận lấy.

Lâm Cẩn Dung cũng không muốn Lục Kiến Tân cho rằng hắnđã tìm được biện pháp, mỗi lần tiền không có liền nghĩ cách hướng nàng vươn tayxin xỏ, liền cười nói: “Cô cô nói quá lời, trong lúc thời cơ thế này phải bỏhết sức mới phải. Nếu không phải sợ người ta chê cười, khiến người ta truyền rađàm tiếu khó nghe, tổn hại mặt mũi nam nhân trong nhà, ta còn muốn bán điềntrang còn lại……”

Lời còn chưa dứt, Lâm Ngọc Trân liền quả quyết nói:“Không được! Người ta một khi biết con bán điền trang, còn tưởng rằng đích tônchúng ta thật sự không còn gì nữa.”

Lâm Cẩn Dung liền theo lời của nàng nói: “Cô cô nóiđúng, con cũng nghĩ như vậy. Phụ mẫu con là tính tình kia, người cũng hiểuđược, nếu bị người ta nói lời khó nghe xúi giục, phạm hồ đồ, chỉ sợ sẽ mất mặt,tới mắng tận cửa, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Thật không muốn sống nữa a.”Dừng một chút, giận dữ nói: “Nói đến nói đi chúng ta thành thân nhiều năm chỉcó một đứa con nối dõi, thật sự là bất hiếu.”

Buồng trong truyền đến một tiếng vang nhỏ, Lâm NgọcTrân mí mắt liền nhảy nhảy, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, cứ như vậy đi, bệnh củacon mới đỡ, đi về trước nghỉ ngơi đi. Nếu công công con không thiếu, tất nhiênsẽ không cần con đi theo, chúng ta làm sao lại là người không biết săn sóc?”

Nghe thấy phải đi, Nghị Lang nhu thuận trượt xuốnglòng Lâm Ngọc Trân, hướng Lâm Ngọc Trân hành lễ, nhìn xung quanh:“ Tổ phụ đâu? Tônnhi hành lễ với hắn.” Mắt thấy hắn sẽ chạy vào buồng trong, Lâm Ngọc Trân nhanhgiữ chặt hắn: “Bên trong không có người, tổ phụ ở thư phòng.”

Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trân đang khôngđược tự nhiên, hướng Nghị Lang vươn tay: “Đi thôi.” Nắm tay Nghị Lang đi đếnsân viện, đột nhiên buông tay Nghị Lang, xoay người trở lại: “Khăn tay của talàm rơi ở trong phòng phu nhân.” Lời còn chưa dứt, đã vén mành lên. Thấy rèmcửa buồng trong lung lay nhoáng lên một cái, dường như có người nhanh chóng trốnvào trong đó, Lâm Cẩn Dung bên môi hàm chứa chút châm chọc, cười tủm tỉm cầmkhăn tay chỗ mình vừa ngồi, ý vị thâm trường nhìn Lâm Ngọc Trân, lại hành lễcáo lui.

Đợi khi thân ảnh mẫu tử hai người thật sự ra khỏi sân,đi xa, Lâm Ngọc Trân mới mang theo vài phần hổn hển nói: “Người đi rồi!”

Lục Kiến Tân sầm mặt từ buồng trong đi ra, âm trầmnói: “Nhìn xem, nàng ta là nhiều trò nhất!”

Bộ dạng kia của Lâm Cẩn Dung đúng là cái gì cũng biết,chỉ không so đo với mình mà thôi, ý tứ cũng hiểu rõ, bức bách quá đáng nàng sẽnói với người Lâm gia, mặc kệ thể diện của bất cứ ai. Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lênnói: “Mặt mũi của ta mất hết rồi. Lần sau nếu còn như thế, đừng tới tìm ta nữa!Ta sẽ không còn mặt mũi trước người nhà mẹ đẻ a!”

Lục Kiến Tân cũng có chút phát hỏa: “Ta là vì ai? Cònkhông phải là vì nhà này sao? Nếu nàng ta hiếu thuận, thông minh, làm sao cầnta ngẩng cái mặt già nua này mà mở miệng? Chi tiêu vung tiền như nước cho ngườingoài, người trong nhà phải làm chính sự lại không được dính chút quang hoa,không hiểu được Tam ca Tam tẩu giáo dưỡng nữ nhi thế nào, chủ yếu và thứ yếu,thị phi chẳng phân biệt được. Còn nói nàng trí tuệ mềm mại, ta lại không nhậnra nửa điểm!”

Nghe hắn đề cập tới ca tẩu của mình, Lâm Ngọc Trâncũng nổi giận, cười lạnh nói: “Mấy năm nay nói vậy chàng cũng bỏ không ít tiềnvốn trên mấy mỹ thiếp, hiện tại cũng là lúc các nàng xuất lực rồi. Dù sao đềulà vì nhà này, chẳng phải sao? Chẳng lẽ ta cầm cố trang sức xiêm y của ta, cácnàng cũng không có chút tỏ vẻ gì sao?”

Lục Kiến Tân thản nhiên nói: “Không cần nàng quan tâm.Ta đều có chừng mực, nàng ta đem tiền đưa tới nàng cứ thu nhận là được.” Nghĩnghĩ, lại đi tìm Chu Kiến Phúc phân phó.

Chưa đến hai ngày, liền có người đồn đãi, có ngườimuốn ra giá tiếp nhận trà tứ của Lâm Cẩn Dung, Lã thị bình ổn mấy ngày nay,chung quy nhịn không được, rốt cuộc vẫn đồng ý tiếp quản trà tứ. Ngày trả tiềnkia, Lâm Cẩn Dung cũng không tự mình đến lấy, trực tiếp bẩm Lâm Ngọc Trân, bảophòng thu chi của đích tôn tới cầm tiền, minh xác công khai về phía người tronggia tộc tỏ vẻ mình đã bán trao tay cửa hàng vì Lục Kiến Tân khởi phục chứcquan.

Chuyện này rốt cuộc cũng không giấu giếm được, Đào thịđã biết, nhân cơ hội tới cửa đến thăm lão thái thái, liền hỏi Lâm Ngọc Trân nếutiền không đủ, nàng sẽ cho mượn. Lâm Ngọc Trân từ trước đến nay đều trọng thểdiện, làm sao đồng ý? Lão thái thái đã biết, tự đưa cho Lục Kiến Tân chút tiền,Lục Kiến Tân cũng không hướng tiểu thiếp đòi tiền, Lâm Cẩn Dung không biết,nhưng lần giao tiền này, nàng chảy máu, Lục Kiến Tân cũng không chiếm được tiệnnghi. Một người được lợi, một người cũng không bị thiệt.

Đảo mắt hoa màu đã chín, cần phải thu hoạch, Du TôngThịnh đột phát kì tưởng, mùa xuân này tất cả lương thực phải được thu hồi, nhồivào kho hàng để ngừa bất cứ tình huống có khả năng phát sinh, đồng thời cònphải ủng hộ chiến sự giữa triều đình và mạc bắc, vì thế cưỡng ép dân gian giaonộp, còn nói nếu không phải năm ngoái mới gặp phải hạn hán, thì sẽ bắt nộpnhiều hơn, đây vẫn là thể tuất cho dân chúng. Cùng lúc đó, Thái Minh phủ bênkia cũng truyền đến tin tức, Lục Thiện rốt cuộc không trúng tuyển, Lục Giam lậptức sẽ mang theo hắn trở về nhà.