Thế Hôn

Chương 450: Tà tâm



Lục Kiến Tân nổi giận đùng đùng đem một phong thư đặtở trên bàn, tức giận nói: “Đúng là tham quan, sao không xử lý bọn họ chứ! Độngtí là tiền, thiếu còn không thành, kéo bè kết phái, thật đáng giận đến cựcđiểm!” Hắn nay xem như tìm được phương pháp, đã liên lạc, tiếc rằng tiêu phíquá lớn, phải ngẩng mặt cầu người không tính, còn phải tốn của cải, vì thế lạicó chút oán trách Mai Bảo Thanh: “Không có tên kia thì sẽ không hỏng việc. Đầucơ trục lợi, hắn xứng đáng gặp chuyện không hay ho!”

Lâm Ngọc Trân nghe hắn oán giận hồi lâu, không khỏi anủi hắn: “Nếu thật sự không được, tùy tiện đi chỗ nào cũng được, tóm lại ta đềuđi theo chàng.”

Lục Kiến Tân há có thể cam tâm?! Hắn muốn mưu cầu chứcquan cao hơn một tầng, trong triều bao nhiêu trí sĩ đến hơn 70 tuổi còn luyếntiếc, hắn còn trẻ thế này, bất quá mới chỉ trên dưới 50, tính ra vẫn còn hơn 20năm nữa, ai có thể nói rõ ràng trong hơn hai mươi năm, hắn khi nào thì đột nhiêngặp vận may, thăng chức rất nhanh đây? Lập tức phiền chán nói: “Nữ nhân, tầmnhìn hạn hẹp, hiểu được cái gì? Ta vất vả nửa đời người, chẳng lẽ cứ như vậysao?”

Hắn tâm tình phiền chán phát giận, Lâm Ngọc Trân cũngkhông phải người chịu nhịn, lập tức cười lạnh nói: “Ta là không hiểu, chàng thìbiết rõ chắc, chàng lên kế hoạch đi. Biết la liếm cũng là bản sự.”

Lục Kiến Tân trừng mắt nhìn nàng một cái, chung quyvẫn không thích làm ầm ĩ với nàng.

Hà di nương lặng lẽ đi vào, thay đổi một chén trà nóngcho hai người, nhẹ giọng nói: “Năm nay nghĩ đến sẽ được mùa thu hoạch, bánlương thực mới cũng có thể kiếm về được chút.” Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm NgọcTrân hung tợn trừng mắt một cái, vì thế thu khay trà, cúi đầu mà đứng, khôngdám nói nhiều.

“Về lương thực thì có năng lực kiếm được bao nhiêutiền? Tam phòng luôn luôn bán lương thực, bởi vậy đâu có phất lên. Nhập thu rồilà thời điểm gì đây?” Muốn nói thời điểm kiếm tiền của lương thực phải là mùaxuân năm nay, Lục Kiến Tân mặc dù ngầm sai sử Chu Kiến Phúc bán lương thực,nhưng cũng không dám bán quá nhiều sợ năm nay sẽ bị thất thoát, hoặc là phátsinh chuyện gì đó, nên giữ lại phòng chừng. Nhưng hai phần ba lương thực đãđược đem bán, đúng là không kiếm được bao nhiêu tiền — cũng không đạt được mongmuốn tối thiểu của hắn.

Nếu thật sự tốn tiền để làm chuyện này cũng không phảikhông được, nhưng hắn và Lâm Ngọc Trân đã lớn tuổi, hậu sự còn chưa chuẩn bịtrước, không có tiền phòng thân, có thể thành sao? Lục Kiến Tân ánh mắt nặngnề, hung tợn nhìn chằm chằm phong thư kia, hận không thể lôi cổ người viết thưra đánh chửi một chút mới xả giận.

Chỉ nghe ngoài mành có tiếng bước chân vân lên, tiểunha hoàn nhẹ giọng vấn an: “Vấn an Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia.”Lại có người bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân, Tứ thiếugia lại đây thỉnh an.”

Lâm Ngọc Trân biểu tình lập tức lung lay: “Nhanh, đểbọn họ tiến vào.” Mành vén lên, Nghị Lang nắm tay Lâm Cẩn Dung cười hì hì đivào, trước hết vấn an rồi mới dựa vào lòng Lâm Ngọc Trân, ôn nhu gọi một tiếngtổ mẫu, Lâm Ngọc Trân cũng lười quản sự tình khác, chỉ bế Nghị Lang vào lòng,gọi người lấy đủ loại kẹo cho hắn ăn.

Lục Kiến Tân nhìn thấy Nghị Lang ánh mắt nhất thờisáng ngời, cao thấp đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, lại bất động thanh sắc đemánh mắt thu trở về làm ra vẻ âm u, u uất đến cực điểm.

Lục Giam liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Kiến Tântâm tình không tốt, nhìn lá thư đặt trên bàn, liền hiểu được. Lập tức đưa mắtra hiệu nhìn Lâm Cẩn Dung, ý bảo nàng tự làm việc của mình, những việc khác sẽcó hắn lo. Lâm Cẩn Dung liền im lặng không tiếng động tìm Phương ma ma, cùngnhau an bài thu thập cơm chiều.

Lục Giam trước đem chuyện bên ngoài nói cho Lục KiếnTân nghe: “Năm nay sẽ là mùa thu hoạch lớn, sinh ý của cửa hàng đã dần dầnchuyển biến tốt…… Lục đệ rất nhanh sẽ khảo thí, con tính từ nay trở đi xuấtphát đến Thái Minh phủ, cũng giúp cho hắn an tâm khảo thí công danh, ngày sautrong nhà lại thêm một trợ lực.”

Lục Kiến Tân chậm rãi nhấp một ngụm trà, dặn dò: “Tamthúc phụ con bị bệnh, chuyện Lục lang thì huynh trưởng như con nên quan tâm.Muốn đi thì nên sớm thu thập, nên giáo huấn, đừng quên đến bái tạ cô tổ mẫu. Lễkhông thể đơn bạc.”

Lục Giam đáp ứng, đang muốn mượn cơ hội nói ra chuyệnMai Bảo Thanh, chợt nghe Lục Kiến Tân thản nhiên hỏi: “Nghe nói gần đây cóngười trộm lương thực?”

Lục Giam cúi mắt nói: “Đúng là có chuyện như vậy.Nhưng không phải đại sự gì, chỉ là vài hài tử đói khát, không hiểu chuyện, đãgiao cho người nhà hắn nghiêm trị quản giáo, sẽ không phạm lỗi nữa, cho nên conkhông dám phiền đến phụ thân.”

Lục Kiến Tân cười lạnh một tiếng: “Ta biết con và thêtử của mình đều là hảo tâm, nhưng trộm chính là trộm! Cướp chính là cướp! Aicũng có nỗi khổ, ai cũng đều không hiểu việc, còn lấy luật pháp ra làm cái gì!Biết vì sao dẫn tới loạn lạc không? Chính là bởi vì có người tốt như con xenvào! Nhìn xem cách làm của Du Tông Thịnh đi, hiện tại ai còn dám làm loạn nữa!”

Lục Giam thấp giọng nói: “Hồi phụ thân, dựa theo thóiquen trong nhà từ trước, gặp phải người trộm hoa mầu, bất quá để quản sự nghiêmkhắc tuần phòng, dọa người ta sợ là được.” Dùng cách nói của Lục lão ông, khôngcần vì mấy cân lương thực mà kết oán với người ta, cho dù là thật sự muốn kiếmtiền, người nghèo có thể sống tiếp mới có thể kiếm tiền, không phải sao?

Lời này rơi vào tai Lục Kiến Tân, chính là trong mắtLục Giam không có hắn, lấy Lục lão ông đã chết ra áp chế hắn, không khỏi giậndữ: “Con thấy ta hà khắc người ta?”

Từ lúc hắn muốn bế Nghị Lang đi, hai người chống đối,hắn đối với Lục Giam vẫn là thái độ như vậy, không có việc gì luôn cố tình chọnra khuyết điểm. Lục Giam trong lòng cũng hiểu được, nghĩ mình lập tức sẽ đếnThái Minh phủ, không muốn lúc này trêu chọc hắn, cũng không muốn khuyên hắn,chỉ nói: “Phụ thân bớt giận, người suy nghĩ nhiều rồi.”

Lục Kiến Tân hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt trên bàn,nói: “Vừa rồi con còn có chuyện gì muốn nói?”

Lục Giam nói ra chuyện Mai Bảo Thanh, chiếu cố cảm xúccủa hắn, cố ý nói ra: “Xem như tiêm ai lạc định (đã có kết cục), phụthân không cần lo lắng sẽ liên lụy người trong nhà.”

“Sao hắn không chết đi!” Lục Giam không đề cập tới cònđỡ, vừa nói ra Lục Kiến Tân tâm tình càng không tốt, lập tức chỉ vào lá thư nàynói: “Con xem đi! Ta mấy ngày nay đang mưu cầu khởi phục chức quan cho hai phụtử chúng ta, kết quả lại nhận được thứ này! Đây là kẻ nào chứ! Ăn hối lộ tráipháp luật, bè lũ xu nịnh, thật không biết xấu hổ!”

Lục Giam cầm thư đọc kỹ một lần, trong lòng đã có tínhtoán, trầm mặc buông phong thư xuống, thấp giọng nói: “Phụ thân, kỳ thật chỗcon thì không sao, trở lại trong kinh, vô luận như thế nào bọn họ vẫn sẽ an bàivị trí. Con còn trẻ, có thể ở lại kinh dĩ nhiên đã là ân điển, cũng không trôngcậy vào đột nhiên nhận được chức vị tốt. Cho nên phụ thân không cần lo lắng chocon, cũng đừng cùng bọn họ tức giận, không đáng.”

Lục Kiến Tân nhìn hắn một cái, muốn nói cái gì đó,chung quy lại không thể thốt ra, liền chỉ cúi đầu không ngừng uống trà.

Lâm Cẩn Dung ở một bên nghe không khỏi âm thầm buồncười, nàng xác định Lục Giam là đang giả ngu. Năm đó Lục Kiến Tân lấy lý donày, công khai cướp đi đồ cưới của nàng, chính hắn không trực tiếp ra mặt đòi,mà bảo nhóm nữ quyến trong nhà thay nhau ra trận, bao gồm Tống thị cũng mởmiệng, giống như nếu nàng không cho, đó là đại bất hiếu, đó là vì tư lợi, đó làlãnh huyết vô tình. Kết quả chứng minh, lãnh huyết vô tình không phải là nàng,mà là bọn họ, bọn họ vắt kiệt nàng lợi dụng nàng tới mức tận cùng, sau đó bỏnàng lại tự sinh tự diệt.

Khi đó, Lục Giam không cần nói tới ở lại nhà quản lýviệc vặt, bồi ở bên người nàng thay nàng giải ưu phiền, ngay cả thư từ cũngkhông thấy gửi về. Nàng chưa từng hy vọng xa vời sẽ có tình hình này! Nghĩ đếnđây, Lâm Cẩn Dung hốc mắt nhịn không được chua xót, lặng lẽ nhìn về phía LụcGiam, vừa vặn thấy Lục Giam cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ý bảo nàng không cầnlo lắng. Lâm Cẩn Dung liền thu hồi ánh mắt, im lặng làm việc.

Lục Kiến Tân ánh mắt đảo qua đảo lại trên người LâmCẩn Dung, lại rơi xuống Nghị Lang, thu hồi khỏi Nghị Lang, lại rơi xuống LụcGiam. Chung quy không nhắc lại việc này, im lặng ăn cơm, hiếm khi đối với NghịLang lộ ra một khuôn mặt tươi cười ôn hòa sủng nịch: “Nghị Lang, có muốn đi dạotrong viện với tổ phụ không?”

Nghị Lang lắp bắp kinh hãi, sau đó không chút do dựlắc đầu: “Không đi.” Vừa nói, vừa chui vào trong lòng Lâm Ngọc Trân. Hắn rấtthông minh, theo quan sát trong thời gian dài, hiểu được lúc này người có thểtrực tiếp đối kháng với Lục Kiến Tân chỉ có Lâm Ngọc Trân, mà cũng không phảilà phụ mẫu hắn.

Lục Kiến Tân không phiền não, cười tủm tỉm nói: “Tổmẫu cũng đi mà. Chúng ta đến chỗ tằng tổ mẫu, thăm tằng tỗ mẫu của con. Đây làlàm tròn hiếu đạo, không thể không đi.”

Nghị Lang cúi đầu không nói lời nào. Lục Giam nhântiện nói: “Nghị Lang, tổ phụ đang nói chuyện với con, không thể không quy củnhư vậy.” Lập tức tiếp lời: “Nếu như thế, chúng ta cùng nhau đi qua đó.”

Lục Kiến Tân khoát tay áo: “Con không phải muốn tớiThái Minh phủ sao? Cùng thê tử tới thăm Tam thúc phụ cũng Tam thẩm nương đi,xem bọn họ có gì muốn nói với con không, hẳn bọn họ cũng có lời muốn nhắn choLục đệ con.”

Mắt thấy hắn quyết tâm muốn cùng Nghị Lang tỏ vẻ thânthiết, Lâm Cẩn Dung liền đưa mắt ra hiệu với Đậu Nhi cùng Phan thị, trầm giọngphân phó: “Hầu hạ đi.” Không cần nàng nhiều lời, Đậu Nhi cùng Phan thị đều hiểuđược ý tứ nàng, hoàn toàn lên tinh thần, gắt gao theo đi lên.

Lâm Cẩn Dung lúc này mới cùng Lục Giam đi thăm LụcKiến Lập và Đồ thị.

So sánh với náo nhiệt trong phòng Lục Kiến Tân cùngLâm Ngọc Trân, phòng ở của Lục Kiến Lập cùng Đồ thị lạnh lẽo hơn nhiều, chungquanh vị thuốc mê mang nồng đậm. Lục Kiến Lập thân hình mảnh dẻ, từng miếngtừng miếng ăn cơm, Đồ thị vẻ mặt ưu sắc, càng không ngừng gắp thức ăn cho hắn,Lục Kiến Lập không nói được một lời, chỉ để ý bỏ đồ ăn nàng đã gắp vào bát ra.Đồ thị có chút tức giận: “Chàng làm gì vậy?”

Lục Kiến Lập híp mắt thản nhiên liếc nhìn nàng mộtcái, Đồ thị không phát hỏa nữa, ôn tồn nói: “Chàng muốn ăn cái gì? Ta sai ngườilàm cho chàng.” Lại oán giận: “Chàng rõ ràng đã bệnh đến mức này, giữ hiếu cáigì? Tốt xấu cũng nên để người ta nấu chút đồ bổ dưỡng.” Một mặt nói, một mặtlau lệ: “Nếu chàng xảy ra chuyện không may, bảo ta và Lục lang làm sao bâygiờ?”

Lục Giam đứng ở trước cửa đem hết thảy đều xem ở trongmắt, cước bộ trầm trọng không thể cất bước. Lâm Cẩn Dung vội lệnh cho Anh Đàođưa thuốc cho nha hoàn của Đồ thị, cười nói: “Tam thẩm nương cũng không nên nóinhững lời này.”