Thế Hôn

Chương 432: Đáng thương



Phương Trúc đè thấp thanh âm, thật cẩn thận nói:“Thiếu phu nhân, Nhị phu nhân mới nghe nói tới, lập tức liền hôn mê bất tỉnh,Đại thiếu phu nhân vừa vặn ở một bên hầu hạ, liền dùng sức ấn nhân trung củanàng, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, cũng không nói một câu. Đại thiếu phu nhân ởmột bên khóc, Nhị thiếu phu nhân thu xếp thỉnh đại phu, nô tỳ nhìn sự tìnhkhông tốt, trước hết đã trở lại.” Rồi liếc vào trong phòng Lâm Ngọc Trân mộtcái, nhẹ giọng nói: “Đại phu nhân ra sao rồi?”

“Nằm nghỉ rồi, ai nói gì nàng cũng không để ý.” LâmCẩn Dung đem Nghị Lang đang ngủ gà ngủ gật giao cho Phan thị cùng Đậu Nhi: “Tatạm thời không thể ra về, các ngươi đem Nghị Lang mang về ngủ, tỉnh lại thìchơi với hắn ở bên kia, không cần đưa lại đây.” Loại thời điểm này, tâm tìnhmọi người đều không tốt, tiểu hài nhi vẫn không cần gây thêm phiền hà.

Đậu Nhi cùng Phan thị hiểu được, nhanh đáp ứng, đemNghị Lang vội vàng bế đi.

Lâm Cẩn Dung lúc này mới hỏi lại Phương Trúc: “Tam phunhân bên kia tình huống thế nào rồi?”

Phương Trúc vò vạt váy, nhìn thoáng qua tiểu nha hoànđứng ở trước cửa, có chút khó nói.

Lâm Cẩn Dung liền dọc theo hành lang dài đi lên vàichục bước: “Ngươi có thể nói rồi.”

Phương Trúc thở dài, nghiêng người qua thấp giọng nói:“Tam phu nhân vừa khóc lại nháo, cứ ngước mắt nhìn Nhị gia khóc, càng khôngngừng hỏi làm sao bây giờ? Nô tỳ đoán, nếu không có Đại lão gia, Nhị lão giađều ngồi đó, nàng liền túm lấy Nhị gia khóc lóc a. Nghe nói nhà mẹ đẻ nàng cũngcó người tham gia mà.”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không nghe người khuyên,thì trách được ai? Ngươi đi sai người, đem tin tức nói cho Lâm Tam gia biết.Hỏi lại cẩn thận, nói không chừng bên kia hắn biết nội tình gì đó mà chúng takhông rõ.”

Phương Trúc rời đi an bài.

Lâm Cẩn Dung xoay người vào phòng, thấy Tiểu Tinh và ANhu nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, bộ dạng thật cẩn thận, thở cũng không dámthở, Hà di nương còn lại là ôn nhu kiên nhẫn khuyên Lâm Ngọc Trân: “Phu nhân,người nên nghĩ thoáng chút, chớ ảnh hưởng sức khỏe, kia không phải còn chưađịnh án sao? Lão gia nhất định sẽ có biện pháp. Trước người uống chén trà sâmnày đã, được chứ?” Vừa nói, một bên quả thực bưng lên một chén trà sâm.

Lâm Ngọc Trân phiền chán không nói nổi, nâng tay hấtchén trà sâm xuống đất, mắng: “Tiện nô tỳ không có mắt! Cút!”

Tiểu Tinh và A Nhu câm như hến, nhất tề lui ra một bước,hận không thể dúi đầu vào cổ áo. Hà di nương không nói được một lời, chậm rãingồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, nhất cử nhất động, tư thế hết sức tao nhã, Phươngma ma cùng Phương Linh thờ ơ lạnh nhạt, cũng không khuyên giải.

Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới trước mặt Hà di nương.

Hà di nương nhìn thấy mũi hài của Lâm Cẩn Dung, chậmrãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cẩn Dung, đôi mắt ửng đỏ như hoa đào, hai giọt lệtrong suốt bắt tại trên lông mi chưa rơi xuống, giống như giọt sương đầu hạđọng trên đóa hoa, rất đáng thương lại đáng yêu.

Đúng là tiểu mỹ nhân, ngay cả khóc, cũng là lê hoamang vũ, sở sở động lòng người, không hề nghi ngờ, Hà di nương chính là một mỹnhân như thế. Lão thê tử hoa tàn ít bướm, tính tình vốn không tốt cũng vì tâmtình không vui mà mượn cớ phát tác với tiểu thiếp kiều diễm như hoa, ôn nhu sănsóc, nói vậy rơi vào trong mắt nam nhân, vốn diện mục khả tăng(thuận mặt) lạicàng thêm diện mục khả tăng, vốn xinh đẹp ôn nhu cũng càng thêm xinh đẹp ônnhu.

Nhưng trong mắt Lâm Cẩn Dung, Hà di nương này thậtđúng là tự đánh mất mặt mũi, cũng có bụng dạ khó lường, ngay cả Nghị Lang nhỏtuổi đều biết Lâm Ngọc Trân tâm tình không tốt, so với ngày thường im lặng nhuthuận hơn rất nhiều, Hà di nương là người thông minh nhưng lại không biết tránhné sao? Cố tình xông tới mũi đao, chỉ có thể nói là nàng ta không có ý tốt.

Lâm Cẩn Dung nhìn giọt lệ trong suốt trên lông mi củaHà di nương, hơi hơi nhíu mày: “Chuyện như vậy, di nương phân phó bọn nha hoànlàm là được rồi, nếu không cẩn thận bị thương, vậy phải làm thế nào bây giờ?Trong nhà có việc, lão gia cùng phu nhân tâm tình không vui, di nương sẽ khôngmuốn khiến lão gia thêm phiền lòng chứ.”

Hà di nương khẽ mím đôi môi hồng nhuận no đủ, mangtheo vài phần ủy khuất, lại chậm rãi đè xuống, ôn nhu nói: “Nhị thiếu phu nhânnói đúng, thiếp thân nhớ kỹ.”

Lâm Cẩn Dung cũng không thèm nhìn tới nàng, phân phóSong Hỉ: “Đến dọn dẹp mảnh vỡ cho sạch sẽ.” Lập tức lấy ra khăn tay lau trà sâmhắt vào người Lâm Ngọc Trân vừa rồi.

Phương Linh nào dám để người bên cạnh của Lâm Cẩn Dunglàm việc trong phòng mình, trầm mặc không lên tiếng tiếp nhận chổi và hốt ráctrong tay Song Hỉ, cúi đầu quét dọn, Hà di nương nắm chặt khăn lụa trong tay,đang muốn nói cái gì, Phương Linh cúi mắt đưa hốt rác cho nàng, thản nhiên nói:“Thỉnh di nương đem mảnh vỡ này ném đi.”

Hà di nương im lặng cầm đổ đi, lại đổ nước vò khăn,Phương ma ma đi qua nói: “Để lão nô, để lão nô. Di nương nghỉ ngơi đi.”

Lâm Ngọc Trân giọng căm hận nói: “Ta bảo ngươi cút,không nghe thấy sao?! Lỗ tai mọc ở đâu vậy?”

Lâm Cẩn Dung nhìn Tiểu Tinh và A Nhu liếc mắt một cái,Tiểu Tinh và A Nhu hiểu ý, im lặng thi lễ, đi qua kéo Hà di nương lại, thấpgiọng khuyên nhủ: “Chúng ta đi xuống trước đi.”

Hà di nương sắc mặt trắng bệch, trầm mặc theo haingười ra ngoài, đi tới cửa, đứng lại, quay đầu, trầm tĩnh nhìn Lâm Cẩn Dung.Lâm Cẩn Dung mặt không chút thay đổi nhìn nàng, một giọt nước mắt theo hànglông mi dài của Hà di nương rơi xuống, nàng cúi con ngươi, chậm rãi xoay người,bóng dáng thon gầy có vẻ cô đơn lại đáng thương.

Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, thay Lâm Ngọc Trân sửasang lại quần áo, thấp giọng nói: “Lửa giận tổn thương sức khỏe, cần gì phảivậy. Tiền tài đủ dùng là tốt rồi, bản thân khoẻ mạnh dù muốn bỏ ra bao nhiêutiền cũng mua không nổi.”

Lâm Ngọc Trân đưa lưng về phía nàng, không nói đượcmột lời.

Lâm Cẩn Dung cũng không nói thêm, liền tĩnh tọa bồi ởmột bên. Nàng cũng không biết Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân tổng cộng đầu tưbao nhiêu tiền, nhưng xem bộ dạng này của Lâm Ngọc Trân, tuyệt đối không ít.

Nàng không khỏi nghĩ tới Lâm Ngọc Trân năm đó, khi đóLục Vân còn nhỏ chưa gả, Lâm Ngọc Trân mới từ Giang Nam trở về, trong tay củacải rất nhiều, nửa điểm không đem những người khác trong Lục gia cùng nữ quyếnLâm gia để vào mắt, ngay cả chuyện tích trữ lương thực cũng không thèm tham dự,kiêu ngạo khinh mạn như thế, chỉ vài năm ngắn ngủi lại rơi xuống tình trạngnày.

Ngày ảnh tây tà, ánh nắng kim hồng từ đầu tường dầndần rơi xuống trên tường, phía trước cửa sổ, lại xuyên thấu qua khe hở tiếnvào, chiếu lên gương mặt của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân ngại nó chói mắt,liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng người. Một giọt nước mắt không hề báotrước dấu hiệu theo khóe mắt nàng rơi xuống, ướt sũng thái dương nàng, nàng lạikhống chế không được, rên rĩ một tiếng thật dài.

Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ýbảo đám người Phương ma ma lui ra ngoài, cầm khăn đưa qua Lâm Ngọc Trân, imlặng chờ nàng bình ổn lại.

Thật lâu sau, Lâm Ngọc Trân mới dừng rơi lệ, nhưngcũng không nói lời nào, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích nằm ở trêntháp. Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng lặp lại: “Cô cô, so sánh với tiền tài, sức khỏebản thân vẫn là điều mấu chốt nhất. Chúng ta cũng không thiếu cái ăn cái mặc.”

Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đâu có khóc vìđiều này? Ta chỉ là nghĩ, nữ nhân không có tiền tài không có nhi tử để dựa vào,đáng thương lại đáng buồn.”

Đây là lần đầu tiên nàng nói lời nhụt chí như vậy vớiLâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung nhìn Lâm Ngọc Trân mái tóc đã điểm bạc, khóe mắtmang theo chút nếp nhăn, kìm lòng không được sờ sờ mấy chìa khóa nhỏ ở tronglòng, qua mấy ngày vì sự yên ổn của bản thân mà phải giao chìa khóa ra, khôngbiết đến lúc đó có thể cảm thấy mất mát hay không? Lâm Cẩn Dung cúi con ngươisuy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu – kiếp trước cùng kiếp này, chỗ khác nhaulớn nhất đó là, lúc trước chỉ nghĩ dựa vào người khác, kiếp này dựa vào làchính mình. Chỉ cần nàng có thể sống tiếp, chỉ cần nàng còn có thể an ổn, vôluận mất đi bao nhiêu tiền tài nàng đều có thể một lần nữa kiếm trở về.

Lâm Ngọc Trân vốn thốt ra nói câu nói kia cũng có chútxấu hổ quẫn bách, không thấy Lâm Cẩn Dung trả lời, nhịn không được càng ảo não,muốn tìm chuyện để che giấu. Chờ đến khi nàng giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, chỉthấy Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt an nhiên, cũng không có nửađiểm cười nhạo hoặc là vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được lại thayđổi ngữ khí: “Con có tham dự đầu tư không?”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng thật sự quan tâm, cũng dùngthanh âm nhu hòa nói: “Cô cô không cần lo lắng cho ta, ta thực sự chưa từngtham gia.”

Lâm Ngọc Trân cũng không nói sớm biết rằng như vậy,lúc trước nên nghe lời con nói, hoặc là trách Lâm Cẩn Dung vì sao không sốngchết ngăn nàng lại, chỉ thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi. Con đi đi, chăm sócNghị Lang, ta chỉ muốn ở một mình. Cơm chiều các con không cần lại đây hầu hạ.”

Lâm Cẩn Dung cũng đứng dậy: “Nói vậy công công chắccũng rất khổ sở, cô cô nếu có thể thì trấn an hắn lão nhân gia hắn một chútcũng tốt; Nếu không thể, cũng không cần…”

Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn: “Biết rồi, ta sẽ khôngầm ỹ với hắn. Cùng hắn ầm ỹ chính là không công tiện nghi cho hồ ly kia!”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng nói không suy nghĩ, quả nhiênlà tức giận đến hồ đồ, cười cười, đứng dậy đi ra ngoài. Phương ma ma chào đónnhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chén trà vừa mới bị đánh vỡ kia, là chén bằngsứ men xanh mà lão gia yêu nhất.” Nói tới đây, dĩ nhiên là hận nghiến răngnghiến lợi.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Bất quá là mộtchén trà mà thôi, chẳng lẽ phu nhân còn đảm đương không nổi? Cứ theo tình hìnhthực tế bẩm báo là được, lão gia sẽ không làm gì đâu. Chỉ cần săn sóc lẫn nhau,vật ngoài thân thì tính là cái gì? Ma ma hầu hạ cẩn thận, có việc đến bảo ta.”

Phương ma ma cười cười: “Thiếu phu nhân nói phải. Lãonô đi hầu hạ phu nhân.” Chỉ cần Lâm Ngọc Trân không phát giận thì cũng không cóchuyện gì.

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, tự trở về phòng.

Khi trời mờ tối, Phương ma ma sai Tố Tâm lại đâytruyền lại tin tức: “Thỉnh thiếu phu nhân yên tâm, không có việc gì, lão giacùng phu nhân không ầm ỹ.”

Lục Kiến Tân đã trở về, Lục Giam còn chưa thấy quaylại, Lâm Cẩn Dung liền đoán hắn đại để là bị Đồ thị giữ chặt, vì thế cũng khôngsai người thúc giục, để mẫu tử hai người dây dưa. Đợi đến khi trời tối đen, LụcGiam mới trở về, vừa vào cửa đã cởi ngoại bào ném thẳng xuống đất.

Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Lục Giam khẽ mím môi, nhịn lại nhẫn, mặt âm trầm nói:“Ô uế.”

Lâm Cẩn Dung nhặt lên xem, thấy tay áo nhiều nếp nhăn,trên mặt còn dính chút chất lỏng không rõ sau khi khô cạn để lại nhiều điểmloang lổ, đoán đại để là nước mắt nước mũi của Đồ thị, nhìn lại bộ dạng kia củaLục Giam, đột nhiên cũng rất muốn cười, khó khăn nhịn xuống, đem quần áo đưacho Song Toàn: “Cầm giặt sạch.” Rồi chuẩn bị nước cho Lục Giam rửa tay rửa mặt,cũng không hỏi Đồ thị như thế nào, chỉ hỏi hắn: “Tam thúc phụ bệnh đã đỡ hơnchưa?”

Lục Giam nhíu mày: “Vẫn không thấy chuyển biến tốt.”Sau khi rửa xong mặt mũi, nhịn không được nổi giận đùng đùng nói: “Thật khôngcó đạo lý! Lại trách ta chưa từng gắt gao ngăn nàng lại!”