Thế Hôn

Chương 372: Cật vấn



Lục Kiến Trung mới bước ra cước bộ liền dừng lại, quayđầu âm u nhìn Tam đệ Lục Kiến Lập: “Đệ nghe lời ta và Đại tẩu nói chưa?”

Lục Kiến Lập chỉ lo hoảng sợ nhìn Phạm Bao. Trời lạnh,hài Lục Kiến Trung đi không phải là hài vải, một cú đá kia rất mạnh, máu từ tócPhạm Bao chảy xuống đến gương mặt, hơn nữa bộ dạng hấp hối kia của hắn, nửachết nửa sống, thấy thế nào cũng đều rất dọa người.

Phạm Bao thấy Lục Kiến Lập nhìn qua, dùng sức mở tohai mắt, nóng bỏng đáp trả, Lục Kiến Lập tất nhiên hiểu được Phạm Bao có ý tứgì, hắn kìm lòng không được đưa tay đặt lên phong thư trong người kia. Là vìphong thư này sao? Nếu không phải, chỉ là mâu thuẫn tích lũy thường ngày, LụcKiến Trung sẽ không đến mức động thủ như vậy.

“Tam đệ!”

“Tam thúc!”

Thấy Lục Kiến Lập chỉ lo nhìn chằm chằm Phạm Bao, LâmNgọc Trân cùng Lục Kiến Trung đều thập phần bất mãn, nhịn không được cất caothanh âm nhắc nhở hắn.

Đồ thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngầm véo LụcKiến Lập một phen, Lục Kiến Lập run lên, theo bản năng nhìn về phía Lâm CẩnDung, Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó, tay áo buông lỏng, thần sắc bình tĩnh, bấtquá ánh mắt cũng là nghi ngờ, giống như đối với hắn có điều chờ mong, nhưngdường như không dám tin tưởng vào hắn vậy.

Nữ nhi Lâm gia từ trước đến nay đều kiên cường, sợ làtrong tâm tư của Lâm Cẩn Dung cũng có chút khinh thường mình chăng? Lục KiếnLập nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Trân cùng LụcKiến Trung: “Đại tẩu, Nhị ca, ta nghe được. Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyệngì?”

Ánh mắt Lục Kiến Trung nhất nhất đảo qua mọi người Lâmgia, cuối cùng rơi xuống Lâm Ngọc Trân: “Sự tình liên quan đến gia vụ, cònthỉnh Đại tẩu an trí khách quý rồi nói sau, đỡ phải chậm trễ khách quý.”

Chuyện của Lục gia bây giờ còn chưa tới phiên ngườiLâm gia ở một bên khoa tay múa chân. Hắn có ý tứ như vậy, những người khác cũnghiểu được, La thị đang muốn há mồm châm chọc, Chu thị dĩ nhiên đã nói: “Một khiđã như vậy, chúng ta đây liền tới Vinh Cảnh cư trước thăm lão thái thái.” Dừngmột chút, lại nói: “Nhóm ca ca muội cũng đến đây, lúc này đang ở ngoại viện, cóviệc gì cần giúp thì cứ mở miệng, đừng vội khách khí.”

Biết bọn họ ngay tại phía sau nàng, nàng sẽ không sợ,lưng liền cứng rắn, Lâm Ngọc Trân gật gật đầu, vén áo thi lễ: “Xin lỗi các tẩutử, có chậm trễ, còn xin thứ tội.”

Đào thị vẫn chỉ lo nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, chưatừng mở miệng lúc này mới cất tiếng: “Cô phu nhân, chúng ta là người một nhà,cần gì khách khí như thế?”

Lâm Ngọc Trân trong lòng ấm áp, im lặng nhìn về phíaĐào thị, Đào thị hướng nàng gật gật đầu, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, xoay ngườiđi theo đám người Chu thị ra ngoài, đến Vinh Cảnh cư vấn an Lục lão phu nhân vàthăm Nghị Lang.

Đợi đến khi người ngoài đi sạch sẽ, Tống thị giống nhưkhông có việc gì ra lệnh cho ma ma đưa đồ tang cho Lâm Cẩn Dung cùng Lâm NgọcTrân, rồi tận tình khuyên bảo nói: “Có cái gì không thể chậm rãi nói chứ? Lúcnày thân hữu đều tới cửa, bên ngoài không ai tiếp khách, là muốn để nhà ngườita nhìn chúng ta chê cười sao? Đại tẩu, người là trưởng tẩu, thỉnh tẩu làm chủsự.”

Tống thị đây là muốn kéo dài thời gian, theo biểu hiệnmấy ngày gần đây của Nhị phòng, Lâm Cẩn Dung có thể xác định, thư đưa đến taytộc lão trong dòng họ tuyệt đối có vấn đề! Nếu đã muốn mở đầu, vốn không có đạolý lui bước trên đường.

Lâm Cẩn Dung nhân cơ hội đưa đồ tang cho Lâm NgọcTrân, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đây là muốn kéo dài thời gian.”

Có nàng nhắc nhở, bản thân cũng không phải không hiểu.Lâm Ngọc Trân khẽ liếc Lâm Cẩn Dung một cái, nói: “Nhị đệ muội, nếu đều giốngmuội còn nhớ rõ ta là trưởng tẩu, hiểu được tôn trọng ta thì tốt rồi. Muội vừarồi không phát hiện bộ dạng của Nhị thúc, hận không thể đem ta ăn sống nuốttươi, chỉ vào mũi ta mà mắng. Làm trưởng tẩu như ta không có mặt mũi, làm saocòn có thể ra ngoài tiếp đón thân hữu? Muốn chê cười liền chê cười đi, dù saongười ta nói cũng không phải là ta mà là Lục gia kia.”

Tống thị nghẹn lời, cúi mắt nói: “Hắn là hồ đồ, quảquyết không phải có tâm tư gì. Ta lại hành lễ xin lỗi với Đại tẩu, thỉnh Đạitẩu tha thứ.”

Nàng trái phải đều tự nhận lỗi, hành lễ, cũng khônggọi Lục Kiến Trung cùng mình nhận lỗi. Lâm Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, nói:“Đến tột cùng có tâm tư hay không, chỉ có trong lòng các ngươi là hiểu nhất.”Chuyện vừa chuyển, trực tiếp chỉ về phía Lục Kiến Lập: “Tam thúc……”

Lục Kiến Trung đoạt lấy hỏi: “Tam đệ, ta có lời muốnhỏi đệ, sự tình quan trọng, đệ cũng không thể giấu diếm, nhất định phải nhấtngũ nhất thập nói ra!”

Lục Kiến Lập cúi đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi, khànkhàn cổ họng nói: “Huynh hỏi đi.”

Lục Kiến Trung liền chỉ vào Phạm Bao: “Ta hỏi đệ, đêmqua phụ thân phát bệnh, là đệ cho phụ thân uống thuốc, hay là hắn?”

Phạm Bao sâu kín thở dài, hắn khi đó chỉ biết, chắcchắn sẽ bị người lợi dụng điều này mà xử lý. Nhưng hắn không thẹn với lươngtâm, không thể cô phụ trọng ân của Lục lão ông, càng không thể trơ mắt nhìn Lụclão ông bị sự yếu đuối nhát gan của Lục Kiến Lập liên lụy mà mất mạng, cho nênhắn vẫn tự tay làm. Khi đó thầm nghĩ tẫn nhân sự biết thiên mệnh, nhưng hiệntại nghe thấy Lục Kiến Trung hỏi như vậy, hắn vẫn là nhịn không được tâm lạnh.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Kiến Lập, LụcKiến Lập thần sắc phức tạp nhìn Lục Kiến Trung: “Có phải lời nói của ta, Nhị cađều tin không?”

Lục Kiến Trung nói: “Là lời nói thật ta đương nhiêntin. Đệ từ trước đến nay thành thật trung hậu, ta tin tưởng đệ sẽ nói thật.”

Lục Kiến Lập lại đột nhiên bị chọc vào sườn, ngạnh cổnói: “Nhị ca, cái gì gọi là nói thật? Có phải huynh thấy dễ nghe thì bảo là lờinói thật, không thấy dễ nghe không như ý sẽ không phải là nói thật đúng không?”

Tất cả mọi người giật mình nhìn Lục Kiến Lập, khôngnghĩ rằng hắn lại nói ra như thế, đã thấy Lục Kiến Lập cố chấp nhìn Lục KiếnTrung: “Nhị ca? Có phải vậy hay không?”

Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một quả hồng mềm, nhưng độtnhiên cũng nhằm vào đả thương hắn. Lục Kiến Trung tất nhiên không thể nói đúng,trong lòng cũng là xác thực rất mất hứng, liền mang theo vài phần không khỏihờn giận nói: “Lời nói thật chính là lời nói thật, cái gì dễ nghe hay không dễnghe, như ý hay không như ý chứ? Đệ cứ việc nói ra, đừng có tính toán cái gìcả?”

Lục Kiến Lập trầm mặc một lát, nói: “Là ta hầu hạ phụthân dùng thuốc, là ta chiếu cố không chu toàn, là lỗi của ta, Nhị ca muốntrách thì trách tội ta. Ta sẽ đi thỉnh tội với mẫu thân, thỉnh tội trước linhcữu của phụ thân, không cần liên lụy những người khác.”

“Hoang đường!” Lục Kiến Trung giận tím mặt: “Đến tộtcùng là chuyện gì xảy ra chẳng lẽ ta còn không rõ ràng? Lão Tam, phải làm ngườitốt cũng không phải như vậy! Chẳng lẽ Đồng Nhi bịa đặt, mắt bị mù sao?”

Lời này của hắn khiến Lục Kiến Lập thập phần phản cảm,Lục Kiến Lập mặc kệ Đồng Nhi nói với hắn thế nào, rốt cuộc là người của ai,thầm nghĩ chính mình phụng dưỡng trước mặt phụ thân đều bị người ta trôngchừng, giống như là nữ nhân tiểu hài tử, Nhị phòng thật sự là khinh người quáđáng, liền ngạnh cổ nói: “Nhị ca gấp cái gì? Ta hỏi huynh, huynh tin lời ĐồngNhi hay là tin ta? Nếu là không tin lời ta nói, huynh nói cái gì thì chính làcái đó, cần gì phải tới hỏi ta?”

Lục Kiến Trung bị hỏi nghẹn lời, nhưng cũng đành nhịnxuống, tiếp tục nói: “Được, việc này thật giả tạm thời không rõ, ta hỏi lại đệ,đêm qua trước khi phụ thân phát bệnh có tỉnh lại hay không?” Lời này của hắnrất có kỹ xảo, nếu Lâm Cẩn Dung dối gạt hắn, Lục Kiến Lập vừa mở miệng sẽ lòira.

Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân, Phạm Bao đều khẩn trươngnhìn Lục Kiến Lập.

Chỉ vì lúc trước Lâm Cẩn Dung cùng Lục Kiến Trung nóilà, lá thư này là Lục lão ông đưa cho Lục Kiến Lập, mà cũng không phải là PhạmBao tự chủ trương lấy ra từ trong hộp dúi vào tay Lục Kiến Lập — nếu là ăn ngaynói thật, Lục Kiến Trung sẽ định thêm tội danh của Phạm Bao, nói là Phạm Baogiả tạo di chúc. Mà hiện tại, chỉ cần Lục Kiến Lập vừa nói Lục lão ông chưatừng tỉnh lại, việc Lục lão ông tự tay giao thư cho Lục Kiến Lập tất nhiên cũngtrở thành bịa đặt.

Lục Kiến Lập cấp tốc tự hỏi, tròng mắt sưng đỏ khôngchịu nổi rất nhanh chuyển động, từ trên mặt Phạm Bao đến trên mặt Lâm Cẩn Dung,lại từ trên mặt Lâm Cẩn Dung nhìn sang Lâm Ngọc Trân, hy vọng có thể nhận đượcmột chút ám chỉ, không bị lỡ lời.

Lục Kiến Trung nhìn xem rõ ràng, cười lạnh nói: “Tamđệ, cuối cùng đệ có thấy phụ thân tỉnh lại hay không, này có gì mà khó trả lời?Chẳng lẽ là có ẩn tình gì khác?”

Đồ thị phát ra tiếng, hơn nữa là tự thuật rõ ràng, thanhâm to gào khóc lóc cộng thêm chất vấn: “Nhị bá, huynh đây là có ý tứ gì? Chẳnglẽ Tam lão gia nhà ta còn có thể hại lão thái gia hay sao? Nếu huynh đã biếthắn thành thật trung hậu, tại sao còn đau khổ tướng bức như thế? Đây là bắt nạtTam phòng chúng ta không có ai chống đỡ sao? Côngcông a, người mở to mắt mà nhìn a…… Lão Tam hắn rất nhanh sẽ bị ép buộc mà chếta.”

Lục Kiến Trung tâm phiền ý loạn, hận không thể túmngay lấy Đồ thị đang há mồm kia quăng ngay xuống đất, chặt đứt thanh âm kia mớitốt. Tống thị thấy hắn lo lắng, liền đi khuyên Đồ thị: “Tam đệ muội, muội khôngcần như vậy, không phải vì muốn biết rõ ràng chân tướng sao? Khóc lóc thế nàythì có tác dụng gì?”

Đồ thị chính là không để ý tới, ai ai thê thê khóc òa:“Mạng của ta thật khổ a…cả đời đều bị người ta bắt nạt, khóc cũng không thểkhóc, trên đời này làm sao có đạo lý này đây? Ta muốn đến hỏi lão thái thái,chúng ta có phải là con cháu ruột thịt của lão thái gia hay không đây……”

Lục Kiến Lập đột nhiên quát: “Câm miệng!”

Đồ thị chưa từng bị hắn rống như thế, sợ tới mức runlên, tự động ngậm miệng, trong nháy mắt đôi mắt mờ mịt không biết làm sao.Nhưng vẻ mờ mịt này cũng chỉ diễn ra một lát, rất nhanh khôi phục, dựng thẳnglên mày liễu nói: “Chàng……”

Lục Kiến Lập phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng một cái, ánhmắt này Đồ thị chưa từng thấy qua, thế nhưng sợ tới mức khiến nàng lập tức ngậmchặt miệng.

Bên tai rốt cục thanh tĩnh, Lục Kiến Lập thúc thủ màđứng, thản nhiên nói: “Nhị ca kỳ thật là muốn hỏi ta chiếm được cái gì đúngkhông? Ăn ngay nói thật, phụ thân để lại một phong thư, công đạo hậu sự.” Vừakhông biết tình hình cụ thể, liền đơn giản nói mơ hồ một chút.

Lục Kiến Trung vốn không dễ bị hồ lộng như thế, nhưnggiờ phút này tâm thần đều bị lá thư này hấp dẫn, một lòng kinh hoàng khôngthôi, chỉ lo hỏi hắn, trong giọng nói còn mang theo vài phần hổn hển: “Vậy saotối hôm qua đệ không nói? Vì sao không lấy ra nữa?”

Lục Kiến Lập phẫn nộ nhìn Lục Kiến Trung: “Nhị ca đâylà nghi ngờ ta, hoài nghi ta chăng? Phụ thân vừa mới qua đời, cũng chỉ nhớ rõích lợi mà quên bi thương, ta không thể làm nổi chuyện ngỗ nghịch bất hiếu nhưthế. Ta chỉ cảm thấy thương tâm, hận không thể thay phụ thân đi tìm cái chết,làm sao lo lắng đến điều này nữa? Huống chi, phụ thân nói được hiểu được, thứnày phải giữ lại chờ Đại ca, Nhị lang, Ngũ lang bọn họ về tới mới đối chiếu vớiphong thư đã giao cho tộc lão trong dòng họ vào ngày Trùng Cửu kia.” Mặt saulời này cũng là chính hắn tự thêm vào.

Lục Kiến Lập đoán một lát, nói: “Cũng tốt. Chờ Đại catrở về lại nói sau.”

Lâm Cẩn Dung lại biết, đêm dài lắm mộng. Lục Thiệucách đây gần nhất, rất nhanh sẽ trở về, Nhị phòng sẽ như hổ thêm cánh.