Thế Hôn

Chương 358: Đáng thương



Lâm Ngọc Trân ngồi thẳng thân mình, lão thái gia lúcnày gọi nàng đến làm cái gì? Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Giam, nàng có vàiphần chột dạ, chỉ ngồi bất động.

Phương ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân?”

Cũng không thể không đi. Trước khi viết thư, Lâm NgọcTrân đã nghĩ tốt lí do thoái thác, lúc này bất quá là hồi tưởng sắp xếp lại mộtlần nữa, rồi đứng lên, ra vẻ lạnh nhạt nói với ma ma truyền lời: “Đi báo vớilão thái gia, ta lập tức sẽ tới.”

Đợi ma ma kia đi rồi, Phương ma ma nhanh tiến lên nhắcnhở nàng: “Phu nhân, người đến bên kia, trăm ngàn lần đừng vì thống khoái bảnthân mà nói chuyện. Mặc kệ thế nào, thủy chung vẫn là nhi tử…”

Lâm Ngọc Trân phiền chán trừng mắt nhìn nàng một cái,chỉnh lại châu sai, hướng tới Tụ Hiền các. Mới đến cửa Tụ Hiền các, chợt nghethấy tiếng cười của hài tử, chính là Nguyên Lang cùng Hạo Lang ngồi ở hành langđùa giỡn, vừa thấy nàng tiến vào, hai hài tử liền đồng thời ngậm miệng, HạoLang lập tức trốn ra phía sau Nguyên Lang, Nguyên Lang đứng dậy, gắt gao nắmchặt tay Hạo Lang, thấp giọng nói: “Thỉnh an tổ bá mẫu.”

Lâm Ngọc Trân từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngẩng đầuđi lướt qua bên người hai hài tử. Đến dưới mành, nghe Lục lão ông đang nóichuyện với người khác, liền nhẹ nhàng thở ra, bảo Đồng Nhi đi vào thông truyền.

Đồng Nhi đi vào lại không thấy ra.

Trong phòng vẫn truyền đến thanh âm của Tống thị:“Công công bớt giận, Đại tẩu cũng bất quá là hiếu thuận thôi. Đều biết ngườimuốn gặp hài tử, người không nói, làm tiểu bối không biết cũng đành thôi, nhưngnếu biết, đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách thỏa mãn nguyện vọng của người. Đại tẩulà như thế, Nhị lang cũng là như vậy, nếu không phải Nghị Lang tuổi còn quánhỏ, thời tiết lại quá nóng, đường xá xa xôi, lúc này lão nhân gia người khôngphải đang được bế hắn sao?”

Giả mù sa mưa, giả bộ làm người tốt. Lâm Ngọc Trânthầm hận, cũng không lên tiếng trào phúng ở bên ngoài mành, lại càng không dámtrực tiếp xông vào hoặc là rời đi, nàng chỉ có thể chờ, đồng thời cũng muốnnghe một chút Lục lão ông sẽ nói như thế nào.

Nhưng Lục lão ông chưa nói cái gì, Lục Kiến Trung đãtiếp lời: “Phụ thân, Nhị lang một đường vất vả, thân mình của người cũng khôngtốt, gia yến tối nay không uống rượu được không?”

Lục lão ông rốt cục mở miệng: “Tiệc tối các con cứ anbài là tốt rồi, trước đi xuống đi.”

Trong phòng vang lên một trận thanh âm, Lâm Ngọc Trânmặt nhất thời nóng lên, để Lục Kiến Trung cùng Tống thị đi ra nhìn thấy nàng bịLục lão ông bắt chờ ở nơi này, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao? Nàng theo bảnnăng muốn rời đi, lại biết là không thể, vì thế trên mặt thần sắc càng thêmlãnh ngạo, lưng rất thẳng, cằm cũng nâng cao.

Mành cửa được nhấc lên, Lục Kiến Trung cùng Tống thịmột trước một sau đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy nàng, phu thê hai người đềuquy củ hướng nàng hành lễ vấn an :“Đại tẩu.”

Lâm Ngọc Trân gật gật đầu: “Ngô.”

Lục Kiến Trung một bộ dạng thành thật trung hậu: “Phụthân tâm tình không tốt lắm, Đại tẩu…” Tống thị đẩy hắn một cái, hướng tới LâmNgọc Trân cười: “Đại tẩu, chúng ta đi trước.” Vì thế gọi Nguyên Lang cùng HạoLang đứng một bên xem náo nhiệt: “Đi thôi.”

Mấy người đi xa một chút, Hạo Lang “Ha” một tiếng bậtcười, Lục Kiến Trung gõ lên đầu hắn, thấp giọng mắng một câu: “Không quy củ,đáng đánh!”

Rõ ràng là mắng hài tử, Lâm Ngọc Trân lại thấy là chỉcây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng phiền chán, một ngụm ác khí mắc ở yết hầu,không thể đi lên cũng không thể nuốt xuống, vì thế phẫn hận vò chặt khăn tay,cúi đầu ho khan một tiếng, nhắc nhở Lục lão ông nàng đã đến, đang chờ ở bênngoài.

Trong phòng lại im ắng, không có nửa điểm tiếng động.

Hoàng hôn dần dần dày đặc, ánh sáng ảm đạm, hạ nhânlui tới ở hành lang đốt đèn, đem vẻ quẫn thái của nàng nhìn xem rành mạch. Sovới ở trước mặt mọi người đánh nàng một bạt tai còn khiến người ta khó chịuhơn, Lâm Ngọc Trân chịu không nổi, đánh bạo thấp giọng nói: “Công công, ngườibảo nhi tức tới nghe dạy bảo, nhi tức đã đến.”

Trong phòng một tiếng thanh thúy vang lên, dường nhưlà cái gì đó rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ. Lâm Ngọc Trân run lên, gắt gaongậm miệng.

“Nhị gia!” Có người ở đại môn gọi một tiếng, Lâm NgọcTrân cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân len vào tim, lặng lẽ liếc mắt một cái,nhìn thấy một góc áo choàng màu xanh nhạt lấp ló lướt qua cửa, không thấy đượcngười. Xem ra là Lục Giam đến đây, phát hiện sự tình không đúng, nhanh chóngrời đi. Không có mặt đối mặt, rốt cuộc vẫn để lại vài phần thể diện, nàng nhẹnhàng thở ra một hơi.

“Tiến vào.” Lục lão ông đã mở miệng.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Lục lão ông thẳng tắpngồi ở phía sau bàn gỗ tử đàn, ánh mắt sâm nghiêm nhìn nàng, vô cùng uy nghiêm.Mọi nhuệ khí của Lâm Ngọc Trân đều tan đi, trước đó muốn nói gì đã quên hết,không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể chỉnh đốn trang phục hành lễ, cúiđầu, ủy khuất gọi một tiếng: “Công công.”

Một tiếng cười lạnh. Lục lão ông chậm rãi nói: “Hóa racon vẫn nhớ rõ ta là công công của con.”

Lâm Ngọc Trân đứng dậy: “Con……”

“Ta cho con đứng lên sao?” Thanh âm không nhẹ khôngnặng, ẩn chứa vẻ trầm trọng.

Lâm Ngọc Trân ủy khuất lại cúi hạ thân.

“Quỳ xuống.”

Lâm Ngọc Trân chân mềm nhũn, thành thành thật thật quỳxuống, đồng thời nước mắt khuất nhục cũng ào ào túa ra, chảy đầy mặt.

Lục lão ông trầm mặc nhìn nàng. Hài tử này, mười lămtuổi đã bước vào cửa nhà hắn, hắn còn nhớ rõ nàng khi đó mặc la y hồng nhạt,cầm một cành hoa sen, cười dài đem vào trong phòng hắn và Lục lão phu nhân,thân thiết gọi công công, bà bà, mang theo vẻ mặt kiều lạc ở trước mặt bọn họkhông chút nào xa lạ mà làm nũng. Sau đó được gả vào cửa, Tống thị cũng tốt, Đồthị cũng tốt, nhưng ở trước mặt bọn họ đều là một bộ dạng mộc mạc lăng lăng,đương nhiên không thể so sánh với nàng.

Bọn họ không có nữ nhi, đối với nữ nhi thế giao này,từ lúc nàng được sinh hạ đến khi được gả vào sẽ là người trong nhà thì luônmang theo vài phần thiên vị, tuy rằng biết nàng có rất nhiều khuyết điểm. Bởivì soi mói qua đi vẫn tiếp nhận, không bằng sớm tiếp nhận luôn, bằng không sẽkhông có ngày lành, huống chi thời điểm đó nàng cũng không có bộ dạng như hiệntại, trưởng tử của hắn cũng biểu hiện thực vừa lòng đối với cuộc hôn nhân này.Nhưng oa nhi liên tiếp chết non, nữ tử dù kiên cường chỉ sợ cũng sẽ sợ hãi màdần dần thay đổi.

Hắn không biết Lâm Ngọc Trân những năm gần đây rốtcuộc có bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu ủy khuất, nhưng hắn đã vì nàng làm nhiềuviệc. Hiện tại nàng muốn lướt qua hắn, ngu ngốc, hủy hoại bảo bối của hắn, hắnkhông chịu nổi. Cho nên Lục lão ông tâm địa cứng rắn, lạnh lùng nói: “Nguxuẩn!”

Lâm Ngọc Trân không dám tin, nhiều năm qua, Lục lãoông cũng tốt, Lục lão phu nhân cũng tốt, mặc dù là tức giận nàng, mắng nàng,vẫn đều nói năng từ tốn, chưa từng dùng từ ngữ như vậy. Từ đầu gối truyền đếnđau đớn, rõ ràng nói cho nàng biết, đây là sự thật.

Lục lão ông lạnh lùng thốt: “Nói vậy ngươi là nóngnảy, sợ ta đột nhiên sẽ chết, chỉ còn lại một mình ngươi, đấu tranh với nhiềungười như thế, để cho người khác chiếm hết mọi lợi thế. Cho nên ngươi trămphương nghìn kế muốn thân chất nữ của ngươi gấp gáp trở về, giúp ngươi tính kế,có thể chiếm lợi nhiều hơn một chút.”

Lâm Ngọc Trân ngẩng đầu lên, mang theo thanh âm giảithích: “Công công, nhi tức không nghĩ như vậy……”

Lục lão ông cười: “Ta biết, đồ cưới của ngươi dày,nhưng tuyệt đại đa số đều cho A Vân. Chất nữ của ngươi đồ cưới càng dày hơn,nhưng cuối cùng vẫn là của nàng, ngươi cầm giữ không được nàng. Nhị lang có trítuệ, trong trường hợp đó ngươi lại sợ hắn đối với ngươi lòng mang oán hận. Ngươimuốn ngươi có thể khiến cho bọn họ đều sợ ngươi, không cho những người kháctrong nhà này lướt qua ngươi, có phải vậy hay không?”

Lâm Ngọc Trân sắc mặt trắng bệch: “Con không có! Conchỉ là……”

Lục lão ông không cho nàng cơ hội biện giải, tiếp tụcnói: “Ngươi bảo A Dung đem Nghị Lang mang về nhà, trừ bỏ để nàng giúp ngươi trùtính ra, ngươi có phải cũng muốn ôm lấy hài tử đi để nuôi dưỡng không? Nuôi lớnrồi, cũng chỉ có thể thân cận với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, với tính tìnhnày của ngươi, sẽ không thể thân cận nổi. Không có người nào có thể dễ dàng thathứ ngươi được lâu.”

Lâm Ngọc Trân ánh mắt mạnh trợn to, môi xám trắng runrun: “Con không có. Là bọn họ tính kế con.”

Lục lão ông nhíu mày, yên lặng nhìn nàng, cuối cùngchỉ thở dài một tiếng: “Thôi, nói với ngươi cũng không thông.” Nói xong đứngdậy tránh ra.

Lâm Ngọc Trân không biết làm sao có được dũng khí, lớntiếng nói: “Công công, người nói đúng, nhi tức sợ nhất chính là người chết đi.”Lục lão ông luôn che chở nàng, đây là sự thật.

Lục lão ông cước bộ dừng một chút, tựa vào Đồng Nhitiến đến đỡ hắn, thấp giọng nói: “Ngươi cứ như vậy, sẽ không có người giúpngươi. Ngươi nhớ cho kĩ, Nhị lang là hy vọng của Lục gia, ta không cho ngươiđộng đến hắn. Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau. Nếu hắn vì ngươi màxảy ra sai lầm gì, thì sẽ không có ai bảo hộ được ngươi nữa đâu.”

Nghe được phía sau tiếng bước chân càng ngày càng xa,mọi thanh âm đều cách xa nàng, bốn phía một mảnh trống rỗng, im lặng đáng sợ,Lâm Ngọc Trân gục trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt. Đã từng này tuổi, nàng cái gìcũng đều không có, cái gì cũng không thể giữ lại.

Lục lão ông đi ra Tụ Hiền các liền gặp được Lục Giam,Lục Giam im lặng đứng ở bên rừng trúc nhìn hắn, môi giật giật, như là muốn cùnghắn nói cái gì đó, lại không thể nói ra, chỉ tiến lên đỡ cánh tay hắn, tổ tônhai người dọc theo đường mòn trong rừng trúc đi về phía trước.

Gió đêm thổi qua rừng trúc, cành trúc diệp thanh sànsạt rung động, Lục lão ông xoay người ho khù khụ, Lục Giam chạy nhanh đỡ lấy hắn,đem thân mình canh chừng ngăn trở, một bên giúp hắn vuốt lưng, một bên lệnh chogã sai vặt: “Đi lấy áo choàng đến đây.” Lại hỏi Lục lão ông: “Tổ phụ, bằngkhông đừng đi nữa, bảo mọi người chuyển đến đây?”

Lục lão ông kịch liệt ho khan một trận, mới chậm rãithẳng thắn thân mình, đi lên phía trước hoạt động bước chân, cười nói: “Khôngsao, bất quá là hít phải một ngụm gió lạnh, bị sặc thôi.”

Lục Giam ánh mắt chua xót, trong cổ họng giống như bịnhúm bông bịt chặt, im lặng đỡ người bước đi.

Lục lão ông đi vài bước, thấp giọng nói: “Nhị lang,mẫu thân con cũng là người đáng thương.”

Lục Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Nàng tốtxấu cũng đã nuôi lớn tôn nhi, cũng là thân cô cô của A Dung.”

Hắn không giống Lâm Ngọc Trân, thậm chí không hề thíchLâm Ngọc Trân, chính là bởi vì đủ loại nguyên nhân sẽ không bạc đãi nàng. Quênđi, Lục lão ông hít một tiếng: “Ta đối với con vẫn rất yên tâm.” Dừng một chút,thấp giọng nói: “Nhị lang, một cây làm chẳng nên non, con đáp ứng ta, đừng cùngNhị thúc phụ bọn họ so đo. Tổ phụ, tổ phụ, cảm kích con a.”

Lục Giam hơi hơi nhíu mày, hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu:“Tổ phụ yên tâm.”

Lục lão ông trong mắt chiếu ra vài phần sáng rọi, gắtgao nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta yên tâm, có thể gặp con một lần này, thật tốt.”