Thế Hôn

Chương 302: Suy nghĩ



“Nghe nói là chức Giáo thư lang, chúc mừng Nhị tẩu.”Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung đi đến chỗ không người, thân thiết cầm tay nàng,thấp giọng nói: “Nhị tẩu, ta đến nhà này thời gian mặc dù không lâu, nhưng cũngbiết tẩu là người khoan hồng độ lượng, tẩu đối đãi tốt, ta vẫn đều nhớ kỹ, làthật tâm thật lòng thay tẩu cao hứng.” Nói đến chỗ này, liền cười cười: “Đươngnhiên, ta nói với tẩu lời này, cũng không phải bởi vì Nhị ca thi đỗ, mới cố ýlàm vậy, lời này đã sớm cất giấu trong lòng, hôm nay cơ duyên xảo hợp, có thểnói ra với tẩu thôi.”

Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt củanàng, cười nói: “Ta đối tốt cũng vì chính bản thân người đó. Nhân phẩm tốt,cách làm người tốt, mới có thể khiến ta đối tốt với bọn họ.”

Khang Thị nghe xong lời này, trong lòng cũng là thậpphần thoải mái, không khỏi thăm dò nói: “Nhị tẩu, nếu đã nói đến nước này, takhông khỏi muốn nói với tẩu suy nghĩ trong lòng. Nếu tẩu nghe xong thấy được,nhớ rõ là ý tốt của ta, nếu thấy không được, thì cứ quên đi.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Muội nói đi.”

Khang Thị nhìn thẳng mắt nàng, gằn từng tiếng nói:“Con nối dõi quan trọng hơn, Nhị tẩu nếu có biện pháp, trăm ngàn lần phải thừadịp Nhị bá trở về nhà lần này, nói động các trưởng bối, tùy ý hắn, đừng phạm hồđồ, nói cái gì ở lại trong nhà hầu hạ trưởng bối, vài thứ kia đều là phù phiếmthôi.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khang Thị vẫnđáng yêu quang minh giống như kiếp trước. Lúc trước Lục Kinh độc chết Lục Luân,phu thê vốn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại cùng tổn hại, Khang Thị cũngdám tỏ vẻ hèn mọn phản đối, kể lại tình hình thực tế cho nàng biết, cũng khôngsợ bởi vậy khiến Lục Kinh mất vui. Nay đích tôn cùng Nhị phòng ích lợi chitranh đến tình trạng này, đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ hoài nghi lời này làdụng tâm kín đáo, muốn mượn việc nàng không có con nối dõi, nhân cơ hội gâyxích mích nàng, để nàng đi theo Lục Giam, giành lại quyền quản lý, mượn cơ hộixuất đầu lộ diện.

Nhưng từ góc độ tự hỏi, lời này của Khang Thị thật sựthay nàng lo lắng. Nếu không có con nối dõi, dù đối với trưởng bối hiếu kính,nắm nhiều tiền trong tay thì thế nào? Đối với nữ nhân mà nói xác thực đều làphù phiếm, lòng người biến chuyển, tình yêu của trượng phu quá mức hư vô mờmịt, không thể dựa vào cũng không đáng tin cậy, con nối dõi mới là quan trọngnhất. Tuy Lâm Cẩn Dung hiện tại chưa nghĩ xa như vậy, cũng hiểu sự thật bêntrong lời nói này, kiếp trước nếu nàng không mất đi Ninh nhi, sao có thể rơivào tình cảnh này?

Khang Thị thấy Lâm Cẩn Dung chẳng những không đáp lờicủa nàng, thần sắc còn có chút phức tạp, không khỏi có chút ngượng ngùng: “Nhịtẩu sợ là cho rằng ta……”

Lâm Cẩn Dung ngừng lời Khang Thị, ôn nhu nói: “Tam đệmuội không cần nhiều lời, ta vừa rồi nói, ta đối đãi với muội tốt, là vì tintưởng muội đáng được như thế, nay muội nói lời này với ta, ta tất nhiên cũngtin tưởng muội có ý tốt. Sao có thể hoài nghi muội dụng tâm kín đáo?”

Khang Thị thấy lời mình muốn nói nàng đã nói thay rồi,không khỏi mỉm cười: “Nhị tẩu quả nhiên là người đáng để tương giao, rộng rãinhư vậy, cũng không uổng ta cùng tẩu giao hảo duyên cớ, dù có bị người tráchcứ.”

Đây là lần đầu tiên Khang Thị ở trước mặt Lâm Cẩn Dungđề cập đến Tống thị, Lã thị, ý chỉ tình nghĩa hai người càng gần từng bước. LâmCẩn Dung không khỏi nhớ tới kiếp trước, Khang Thị mặc dù chưa từng đi theongười bên ngoài giẫm đạp nàng, nhưng cũng xem thường tính tình của nàng, từngnói nàng dù có bị người khác vác gậy đánh cũng không rên một tiếng, sống thậtuất ức. Lúc này lại khen ngợi nàng, nói nàng rộng rãi, vui vẻ nói lời tronglòng, là muốn cùng nàng trở thành bằng hữu tương giao.

Có thể thấy được bằng hữu, cố nhiên là có hứng thú hợpnhau, bất tri bất giác bước đi cùng một chỗ, ví dụ như nàng cùng Dương Mạt;Cũng có loại điều kiện tương đương, cơ duyên xảo hợp, cố ý kết giao mà thànhbằng hữu, ví dụ là nàng cùng Khang Thị lúc này. Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy cảđời này biến hóa thực tại không ít, rất nhiều khát cầu kiếp trước về cơ bảnkiếp này nàng đã chiếm được, chính là mấy việc mấu chốt thủy chung cũng khôngthay đổi, khiến nàng thật sự khó có thể nắm bắt.

Nhưng mà, ngay cả có thể sống thêm bốn năm, nên hếtsức khiến bản thân sống vui vẻ thoải mái, không phải sao? Lâm Cẩn Dung cảm thánmột hồi, liền ném ra sau đầu.

Một ngày này của nàng có thể nói là phong cảnh vô hạn,một đường bước vào, đều có người tiến lên chúc mừng, Khang Thị nhìn xem hâm mộ,nói thẳng ra: “Tam lang nhà ta cả đời sợ là không có số mệnh này, chỉ cần hắncó thể đỗ tầm tầm, không phải kẻ vô dụng, ngày sau lúc nộp thuế má, ta đây cũngcảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Lâm Cẩn Dung biết rõ Lục Kinh không có số mệnh kia,nhưng cũng chỉ có thể khuyên giải an ủi Khang Thị: “Nhất định có thể đỗ mà.”

Khang Thị thẳng thắn, cũng không giống như người khác,rất sợ nói ra chỗ thấp kém của bản thân, sợ sệt bị người khác coi thường, vìvậy chỉ cười nói: “Ta sẽ nhớ cát ngôn của Nhị tẩu, chính là a, chúng ta nói xấusau lưng, hắn như vậy ta xem ra thật là khó khăn.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Công danh trên đường có thể đi đượcbao xa? Chỉ cần hắn có thể quản gia là tốt rồi. Nếu không nữa thì, không phảicòn có hài tử trong bụng muội này sao? Tất nhiên là một tiểu tử, thông minh lạicường tráng. Muội giáo dưỡng thật tốt, tương lai tiến sĩ cũng không khó a.” Lờinày cũng là thật tình thật lòng, thật sự là tiểu tử mũm mĩm, cũng thực thôngminh cường tráng, chính là tiến sĩ gì đó, là nàng bịa chuyện, nàng không thểsống cho đến lúc đó mà.

Khang Thị nghe Lâm Cẩn Dung chúc phúc hài tử trongbụng nàng như thế, so với khen Lục Kinh còn vừa lòng hơn, vỗ bụng cười nói:“Tương lai Nhị tẩu cũng sẽ có nhi tử. Tương lai hai người sẽ được Nhị bá giáodạy hắn học vấn, huynh đệ bọn họ hòa thuận chung sống, ta liền cảm thấy mỹmãn.”

Lâm Cẩn Dung cười cho qua. Chỉ tính toán uống nước nhớnguồn, còn nên sai người báo tin tức Lục Giam thi đỗ cho Chư tiên sinh mớiphải, cũng tiện cho Lâm Thận Chi một tấm gương, khích lệ hắn một phen. Vì thếbảo Phương Trúc lại đây, dặn nàng mang theo quà tặng, thừa dịp sắc trời cònsớm, cưỡi ngựa đến thư viện báo tin vui. Lại phân phó người đi nhắc nhở PhạmBao, phải nhớ chuẩn bị lễ phái người tới cửa chúc mừng Ngô gia, không thể thấtlễ.

Lâm gia quả nhiên chậm rãi đến đây, ngay cả Lâm lãothái gia ít khi xuất môn cũng tới, lúc chạng vạng, Tri châu Bình châu cùng Trihuyện phụ cận cũng sai người tặng bái thiếp và quà tặng tới cửa, nhất thời Lụcgia nổi bật vô song.

Lâm Cẩn Dung chỉ tính toán, giữ người lại dùng cơmphải dọn ra gần mười bàn, thật sự là hơi quá sức, cũng không khó xử phòng bếp,trực tiếp sai người đi Ngũ Trượng lâu đặt tiệc, thế này mới xem như đem sự tìnhan bài viên mãn.

Ngày này, Lục gia giăng đèn kết hoa, vui sướng, trướccửa ngựa xe như nước, khách nhân ồ ạt ra vào. Lục lão ông như kỳ tích trở nênkhỏe mạnh, đầu cũng không đau nhức, ánh mắt cũng đỡ kém, ho khan cũng ngừng,thanh âm như chuông, vững như thái sơn, đem những khách nhân tiếp đón chu đáo.Lại bảo người lấy tiền ra, từ trên xuống dưới đi thưởng, đốt pháo, thật sự làcảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Đợi đến khi mọi việc an bài thỏa đáng, khách nhân cáotừ, sắc trời dĩ nhiên đã tối đen, Lâm Cẩn Dung lúc này mới rảnh rỗi ngồi xuốngăn nửa bát cơm, trong Lục gia, nàng dĩ nhiên là người mệt nhất, phải để tâmnhiều nhất.

Đêm nay, Lâm Cẩn Dung tức cảnh sinh tình, chống má ởdưới đèn ngồi hồi lâu. Năm ấy, tin tức Lục Giam thi đỗ trở về, quản gia là Tốngthị, đầu bếp là Lã thị, bận rộn là bà tức các nàng, phong quang là Lâm NgọcTrân, vui mừng là Đồ thị. Mà nàng, chỉ yên ắng đứng đó, có cũng được mà khôngcó cũng không sao, lặng yên không một tiếng động, mọi người bất quá chỉ theophép tắc đem tin vui nói cho nàng biết, sau đó cũng không để ý đến nàng, nàngdường như ở một thế giới hoàn toàn khác biệt. Ninh nhi bị chết không chỉ là LụcGiam trách nàng, những người khác cũng mắng nàng không bảo hộ chu toàn.

Lục Giam áo gấm về nhà, châu huyện ngày ngày đều mởtiệc chiêu đãi, ai đến cũng không cự tuyệt, ngày ngày uống rượu, có thể nói làmơ mơ màng màng. Cũng chính là thời điểm kia, Quế Viên thừa dịp lẻn vào giường,sau đó hắn mang theo Trường Thọ rời nhà đi nhậm chức, bỏ nàng một mình ở nhà.Tiếp theo, Lục Giam nhậm chức ngây người bất quá đã hơn một năm, Lục lão ôngqua đời, hắn báo có đại tang phải trở về. Phu thê gặp lại giống như không quenbiết, quả nhiên là ai cũng không có ngày lành.

Gió đêm khiến lá cây ngoài cửa sổ lao xao xào xạc, giólạnh theo cửa sổ chen vào, thổi trúng ánh nến nhảy nhót vài cái, trong phòngnhất thời quang ảnh loang lổ, Lâm Cẩn Dung nhặt lên cây kéo bạc, cắt bớt đi láhéo dư thừa trong chậu cảnh.

Lúc trước là Lục Giam muốn vội vàng dự thi, mỗi ngườichỉ sợ phá hỏng đại sự, không ai dám để hắn gần nữ nhân, chuyện con nối dõi bịhoãn lại một bước; Mà lần này Lục Giam dĩ nhiên phong quang vô hạn, đây là việcđứng mũi chịu sào quan trọng nhất. Ít nhất trước khi Lục Giam hồi kinh đi nhậmchức, nhất định phải được giải quyết.

Chỉ không biết người Lục gia là muốn để nàng an bàingười đi hầu hạ Lục Giam, hay là muốn dùng phương thức giống như kiếp trước,ngầm an bài người lên giường, làm cho nàng không thể không chấp nhận sự thậtđây. Mà Quế Viên, có còn có lá gan dám làm việc đó sau lưng nàng nữa hay không?Quế Viên trong lòng hướng về Lục Giam là khẳng định, bằng không mấy ngày nay,thời điểm hai mẫu tử thân phận xấu hổ như thế đều chưa từng đề cập qua một câurời đi, hoặc là cầu nàng an bài làm việc khác gì đó.

Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìnthoáng qua Quế Viên ngồi ở một bên cúi đầu, cần cù thật thà thay nàng làm hài.

Nhận thấy ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, Quế Viên mẫn cảmngẩng đầu lên, mang theo vài phần kinh hoảng nhìn nàng một cái, lại nhanh cúimắt, thả khung thêu trong tay xuống đứng dậy thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phunhân. Người bận bịu một ngày, ngày mai chỉ sợ khách nhân còn tới nữa, phải sớmđi nghỉ ngơi mới phải.”

Nàng kiếp này thay đổi tính tình, nếu không đâu dễdàng chịu thiệt nín thở, Quế Viên cũng đã hướng tới vẻ ôn lương kính cẩn, xembộ dáng này, sợ là thật sự không dám làm việc đó sau lưng nàng. Lâm Cẩn Dunglại thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc làm việc trong tay, nàng phi thường rõràng, đã đến thời điểm nàng phải đưa ra lựa chọn.

Không câu nệ nàng ngày sau sinh tử như thế nào, khôngcâu nệ Lục Giam có thể kiên trì ra sao, nếu nàng không muốn ở chung một chỗ vớihắn, nên thống thống khoái khoái theo ý tứ của trưởng bối Lục gia, thoải mái đểhắn nạp thiếp, đừng lầm lỡ con nối dõi của hắn. Như vậy, nàng mặc dù không cùngLục Giam lên kinh nhậm chức, mặc dù sẽ đắc tội hắn, nhưng dựa vào quan hệ quenbiết và tài sản hai năm nay của nàng, nàng ở lại Lục gia vượt qua vài năm ngắnngủi, cũng không có ai dám không để ý sắc mặt của nàng, đủ để có thể bình yênqua ngày, chống đỡ đến cuối cùng.

“Thiếu phu nhân.” Quế ma ma đột nhiên vén mành đi vào,không nói hai lời, liền hướng trước mặt nàng quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thiếuphu nhân, thừa dịp hôm nay Nhị gia mừng rỡ, lão nô xin thiếu phu nhân ban ânđiển, còn thỉnh thiếu phu nhân thành toàn.”