Thế Hôn

Chương 191: Nhân tình



Phố Khánh Dương nằm chính giữa thành Bình châu, là nơiphồn hoa nhất, cũng nhiều ngóc ngách nhất. Cửa hàng hương liệu của Lâm Cẩn Dungmở trên con đường này, địa điểm không phải tốt lắm, thậm chí có chút xa xôi,mặt tiền cửa hiệu cũng không tính là lớn, nhưng thập phần nhẹ nhàng khoankhoái.

Chiêu bài sơn đen chữ vàng, nước sơn bóng loáng, hànghóa được sắp xếp chỉnh tế, vừa xem liền hiểu ngay, chung quanh không có chútbụi, trên bàn bên cửa sổ có đặt bồn cảnh hoa tươi, ngay cả quản sự tiểu nhị vàtiểu nhị tiếp đón việc mua bán đều ăn mặc sạch sẽ nghiêm túc, tươi cười cũngrất phù hợp.

Lâm Cẩn Dung đầu đội đấu lạp, đứng trong cửa hàng im lặngquan sát một hồi, vừa lòng đi theo Lâm Thế Toàn vào hậu viện uống trà. Đây làlần thứ ba nàng đến cửa hàng, hai lần trước là đi cùng Đào thị, chỉ là chuồnchuồn lướt nước ngó nghiêng qua mà thôi, cũng chưa từng tiến vào hậu viện. Hômnay nếu đã đến đây, không khỏi ngắm nghía cẩn thận hơn.

Hậu viện không lớn, lại là nơi Lâm Thế Toàn hằng ngàycư ngụ, nhưng cũng là nơi cung cấp toàn bộ đồ vận chuyển của cửa hàng, vì vậythập phần chật chội. Dù vậy, vẫn bảo trì phong cách giống như gian ngoài, sángsủa sạch sẽ, hoa đỏ lá xanh, khoan khoái hợp lòng người.

Lâm Thế Toàn ở một bên nhìn, thấy trong mắt Lâm CẩnDung lộ ra vẻ vừa lòng, không khỏi cũng có vài phần vui mừng thoải mái, liềndẫn nàng đến nhã thất hằng ngày chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi uống trà đàmluận sinh ý: “Người môi giới sẽ đến, cứ vào đây uống chén trà, ăn chút trái câyđã.”

Lâm Cẩn Dung liền cười: “Huynh mời ta, hiếm khi đượchuynh mời khách.”

Lâm Thế Toàn không khỏi cười nói: “Nói vậy ta dườngnhư rất keo kiệt, rõ ràng là không có cơ hội mà.”

Vào nhã thất, Lâm Cẩn Dung không khỏi hỏi hắn: “Ngàyhôm trước lão thái gia gặp Tam ca thì nói chuyện gì với huynh?”

Lâm Thế Toàn cười khổ nói: “Hỏi rất nhiều vấn đề, trừbỏ cửa hàng hương liệu ra, lại hỏi trà tứ và phiến đất bị nhiễm mặn, còn hỏi tatương lai có tính toán gì không. Muội đã đề cập với hắn chuyện trà tứ rồi sao?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đương nhiên đã đề cập qua,bằng không sao có thể ngồi ở đây với huynh?”

Lâm Thế Toàn nghiêm túc nói: “Lão thái gia làm ngườicũng khá tốt, ít nhất là thật tâm hy vọng các muội tốt, muội đừng chọc hắn tứcgiận.”

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Ta biết.” Người hiện tạinàng không nên đắc tội nhất chính là Lục lão ông.

Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Tứ muộimuội, đề nghị ngày đó của muội, ta có nghĩ tới, cảm thấy lời muội nói thậtđúng.” Lập nghiệp sớm hay muộn cũng đều là giống nhau, nếu Lâm Cẩn Dung hàophóng, hắn cần gì phải câu nệ việc đó?

Lâm Cẩn Dung thấy hắn cuối cùng đã mở miệng, khôngkhỏi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy Tam ca tính lập nghiệp ở Cát châu sao?”

Lâm Thế Toàn nói: “Không đi Cát châu, bên kia không cógì hay để lưu luyến. Ta nghĩ, không bằng chuyển đến Thăng châu thì tốt hơn.”Hắn sinh trưởng ở gần Cát châu, nhà mẹ đẻ cũng ở chỗ này, nhưng còn có mấy nhàthân thích ở bên đó, nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, thật sự không nêntrở về. Thăng châu cũng là nơi Đào Phượng Tường mở tiệm trí sản, nếu hắn lậpnghiệp ở đây, còn có người chiếu cố.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:“Như vậy cũng được. Lần trước Ngô Tương không phải hỏi huynh hồi âm về sau đưađến đâu sao? Tam ca thay ta trả lời hắn, bảo hắn đưa qua đây, lại nhờ Tam cachuyển cho ta là được rồi.” Nàng không có cơ hội, nếu có cơ hội, nàng nhất địnhsẽ lôi kéo Ngô Tương để hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc định làm chuyện tốt gì đây.Cũng chỉ có người như hắn, làm chuyện xấu còn không biết che giấu.

Lâm Thế Toàn thấy nàng nói như thế, không khỏi nhíumày, nghĩ rằng chẳng lẽ nàng ở Lục gia gian nan đến thế sao, ngay cả có ngườiđưa phong thư tới cửa cũng phải lo lắng? Vốn muốn hỏi nàng vài câu, nhưng lờiđến bên miệng lại nhịn xuống.

Lâm Cẩn Dung dường như biết suy nghĩ của hắn, chủ độnggiải thích nói: “Ngô Tương cùng Dương Mạt vẫn không được cô cô yêu thích, bọnhọ trong lúc đó có nhiều khúc mắc. Nếu Lục Giam ở nhà, thì không phải sợ. Hiệntại hắn không ở nhà, ta tất nhiên không thể gây chuyện.”

Như thế cũng đúng. Lâm Thế Toàn không đem việc này đểở trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Lâm Cẩn Dung bàn về chuyện sinh ý cùng mộtít sự việc thú vị của Lưu Nhi.

Nhàn thoại một hồi, uống xong hai tuần trà, người môigiới đã tới, trước dẫn hai người đi xem cửa hàng Chu gia, lại dẫn hai người đếnxem tòa nhà của Lương gia. Lâm Cẩn Dung mới vừa thấy tòa nhà của Lương gia,liền hiểu được Lâm Thế Toàn vì sao lo lắng việc dùng một gian dân trạch bìnhthường sửa sang lại thành trà tứ.

Tòa nhà của Lương gia ở bên đường, nơi ngã tư rộng lớnu tĩnh, hoàn toàn không cần lo lắng xe ngựa không thể đi vào hay đỗ lại. Đivào, đường mòn rải đá khúc khúc chiết chiết, cây bàng hoa mộc sum suê, tường đáthanh chuyên, trắng trẻo sạch sẽ, mộc mạc im lặng. Rõ ràng là cây cối bìnhthường, phòng ốc kiến trúc cũng không tạo hình hoa văn màu sắc tỉ mỉ gì, lại lộra một phong cách cổ xưa thanh u mỹ lệ không giống người thường.

Lâm Cẩn Dung tán thưởng nói: “Chỗ này thật tốt.” Tronglòng còn có chút khẳng định, nơi này rất thích hợp, văn nhân sĩ tử không phảiluôn ham thích sự thanh nhã sao? Cho dù là Lâm Tam lão gia như vậy, lúc tiếpđón bằng hữu ra ngoài vui vẻ, cũng thích tìm đến nơi thanh tĩnh lịch sự taonhã. Nơi này không thích hợp thì còn có chỗ nào nữa? Kinh doanh thích đáng, giátrà còn có thể rất cao.

Người môi giới tuy rằng không thể thấy dung mạo nàng,lại từ trong thanh âm nàng nghe ra chút ý tứ, vội cười nói: “Thiếu phu nhân làngười văn nhã. Phía sau còn nhiều chỗ đẹp, để tại hạ dẫn người đi xem xét, bảođảm người sẽ thích.”

Phía sau kỳ thật bất quá chỉ là hoa viện nhỏ im lặng,có vài cây ngọc lan không đồng nhất, lúc này ngọc lan trắng sắp héo tàn, ngọclan tím lại đang hừng hực khí thế nở rộc, ngọc lan vàng mới chỉ chúm chím. Dướitàng cây có ao nhỏ phản chiếu trời xanh mây trắng. Cũng giống như phong cáchbên ngoài, không tinh xảo quá khéo léo, không quá quý báu, nhưng là cảnh đẹp ývui.

Lâm Cẩn Dung liền đánh mắt về phía Lâm Thế Toàn, tỏ vẻmình thích nơi này. Lâm Thế Toàn trên mặt cũng không lộ ra thần sắc gì, ngượclại bắt đầu soi mói tòa nhà này: “Ta còn nghĩ đến có cái gì hay, bất quá chỉ làchút hoa cỏ bình thường mà thôi, vườn như vậy, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.Vậy mà giá cao như thế sao?”

“Đây chính là tòa nhà mới, chính vì hoa cỏ tầm thường,cho nên chào giá mới thấp. Ở tòa nhà này mới an tâm a, vừa đẹp, lại không sợ hưhao bị bắt đền.” Mặc cả chọn lựa chính là muốn mua, người môi giới kinh nghiệmphong phú, chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Lâm Cẩn Dung dẫn Lệ Chi cùng Anh Đào ngồi bên bàn đádưới tàng cây ngọc lan, nghe hai người một người chào giá, một người vẫn mặccả, đấu trí so dũng khí, múa mép khua môi, thảo luận nhân tình, trong chốc látbảo giá đã quá thấp không thể giảm nữa rồi, trong chốc lát còn nói tế thủytrường lưu (dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉdùng được về lâu về dài), nghe thấy mà hai mắt mỉm cười, thầnthanh khí sảng.

Đợi cho đàm luận ổn thỏa xong, người môi giới nhanhchuẩn bị khế thư, Lâm Thế Toàn lại đây cười nói: “Tứ muội ngươi hiếm khi đượcxuất môn, không bằng thừa dịp cơ hội này, để ta nói với muội tình hình trà tứ ởGiang Nam bên kia, chúng ta thương lượng một chút nên bố trí nơi này thế nào.”

Lâm Cẩn Dung đang có ý tưởng này, liền cùng hắn lộntrở lại, bắt đầu từ ngoài cửa, mỗi lần cách mấy thước liền dừng lại thươnglượng một hồi, đợi đến khi thương lượng thỏa đáng, lại cùng làm việc với ngườimôi giới, sắc trời đã không còn sớm.

Lâm Cẩn Dung vốn có tâm thuận đường trở về nhà mẹ đẻmột chuyến, thấy sắc trời đã trễ cũng không dám ở bên ngoài lâu, vội vã cùngLâm Thế Toàn công đạo vài câu, xoay người bước đi. Vừa mới lên xe ngựa, Lâm ThếToàn lại đuổi theo, có chút ngượng ngùng nói: “Tứ muội muội, chuyện này muộicùng Nhị lang đã nói qua chưa?” Tuy rằng là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, Lục lãoông cũng đã biết, nhưng vẫn nên cùng Lục Giam nói một tiếng mới phải.

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười cười: “Ta sẽ nói với hắn.Cám ơn Tam ca nhắc nhở.” Xe ngựa đi được nửa đường, nhớ tới Lâm Ngọc Trân mấyngày trước từng nhắc tới thèm món chay, lại đi thẳng đến Ngũ Trượng lâu đi muamón chay cùng cháo, trước giờ cơm chiều trở về Lục gia, thay đổi quần áo liềnđến thẳng Vinh Cảnh cư.

Thời điểm này, Lục gia nữ quyến không có gì bất ngờxảy ra đều ghé qua Vinh Cảnh cư. Mỗi lần như vậy, đều là lúc Nhị phòng hãnhdiện nhất, Nguyên Lang cùng Hạo Lang ở trước mặt Lục lão phu nhân làm nũng khoemẽ, Tống thị cùng Lã thị hạnh phúc kiêu ngạo tươi cười, Lâm Ngọc Trân khóe môihàm chứa vài phần châm chọc ý cười, Lục Vân ngồi ở một bên thỉnh thoảng cùng Sama ma nói hai câu, Đồ thị còn lại một mình mang theo vài phần cô đơn, ngồi ởmột góc không nói gì.

Lâm Cẩn Dung xuất hiện cuối cùng khiến Đại phòng cùngTam phòng đang cô đơn chua xót có vài phần an ủi. Tiếp nhận đồ ăn chay Lâm CẩnDung mua về, Lâm Ngọc Trân trong lòng mang theo vài phần vui mừng, cố ý khôngcho là đúng nói: “A Dung con ra ngoài làm chính sự, sao còn có thời gian rảnhrỗi đi mua mấy thứ này?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hiếm khi xuất môn, hiện tạithời tiết càng ngày càng bức bối, ăn chút đồ chay cho thoải mái.”

Tống thị lại cười nói: “Sớm biết rằng A Dung xuất môn,ta cũng nên đi cùng con. Nghe nói cửa hàng của mẫu thân con gần đây có nhập mộtsố kiện vải, vừa vặn ta cũng muốn đến xem để chọn vải may quần áo mùa hè.”

Lâm Cẩn Dung không biết nàng muốn làm gì, liền cườinói: “Hôm nay ta không đi đâu khác, chỉ đến cửa hàng hương liệu của mình mộtchuyến. Nhị thẩm nương nếu quan tâm đến vân cẩm vải vóc, ngày mai ta sẽ saingười qua nói, bảo bọn họ mang mấy kiện vải đặc sắc khác biệt qua cho mọi ngườichọn.”

Chợt nghe Lã thị cười nói: “Vừa vặn trong nhà khôngphải đều nên may trang phục hè sao? Không bằng mang vải vóc để may quần áo mùahè cho mọi người và hạ nhân tới đây?” Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, cho rằnglà đúng cùng Tống thị nói: “Bà bà, ta thay A Dung xin phép người, thân thíchnhà mình mở cửa hàng, tội gì để người khác được lợi?”

Tống thị cười nói: “Xem con kìa, chẳng lẽ sợ ta khôngđáp ứng sao? Mua của ai mà chả như nhau? Thân thích nhà mình cũng yên tâm hơn.Đúng vậy không, bà bà?”

Lục lão phu nhân còn chưa mở miệng, Lâm Cẩn Dung liềncười nói: “Đa tạ ý tốt của Đại tẩu, nhưng các người cũng đã biết, cửa hàng kiacủa mẫu thân ta quá nhỏ, bán vải vóc đều là do biểu ca ta tinh khiêu tế tuyểntừ Giang Nam, cũng không nhiều, bất quá chỉ có mấy kiện, nếu các trưởng bốimuốn may quần áo mới thì có thể, nhưng nếu là trang phục cho toàn gia từ caoxuống thấp, vậy chắc không được.”

Tống thị cùng Lã thị cũng có cửa hàng, phàm là vật gìLục gia cần, có thể lấy từ cửa hàng đó thì các nàng đều không bỏ qua, chỉ cầngiá hợp lý, chất lượng tốt, Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cũng không hỏiđến. Các nàng đây là thương lượng muốn nàng nhận nhân tình, nhưng Lâm Cẩn Dungkhông giống các nàng, dù nàng sẽ có nhiều lợi ích, nàng cũng sẽ không để gia sựcủa Lục gia dính lứu vào cửa hàng của Đào thị và nàng. Mọi chuyện phải phânbiệt rõ ràng.

Lã thị còn muốn khuyên nữa, Lâm Ngọc Trân cũng thấy kiếmhay không cũng vậy, nàng không thích Đào thị, lại là tẩu tử nhà mẹ đẻ. Lục lãophu nhân thản nhiên nói: “Nếu là cửa hàng nhỏ, vậy thì quên đi.” Giải quyết dứtkhoát, mọi người đều trở nên trầm mặc.