Thế Hôn

Chương 171: Nhận lỗi



Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Giam.

Hôn nhân đương nhiên không phải trò đùa, nàng đã từngôm nguyện vọng tốt đẹp, muốn được hạnh phúc, nhưng nàng hao hết khí lực cũngkhông thể đạt đến, còn chết không minh bạch. Sau khi trọng sinh, nàng cố gắngnhư vậy, nhưng nàng vẫn không thể cưỡng ép lại vận mệnh.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn, khôngphải là phu quân của nàng.

Hắn hiện giờ đang ở trạng thái khi hắn và nàng vừa mớibắt đầu tân hôn giống như kiếp trước, tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết,nàng cũng đã nhìn thấu sau bao năm tháng mất đi nhi tử, sinh tử khắc cốt ghitâm, không thể dễ dàng quên đi. Nàng luôn gặp ác mộng vào ban đêm, không để đènthì không thể thoải mái đi vào giấc ngủ, nếu không thì sẽ trằn trọc đến khihừng đông; Ban đầu nhìn thấy hắn liền hận không thể bóp chết hắn, sau đó xemnhẹ, cười đối mặt với hắn, cứ coi hắn như một bụi gai chắn đường vậy, tổng cộngđã mất thời gian năm năm.

Quay đầu nhìn lại năm đó, nàng không giống như hiệntại không chút e dè sợ hãi, có rất nhiều chuyện làm không ổn thỏa, nhưng cũngkhông phải lỗi của một mình nàng, vậy mà nàng lại phải trả giá. Mà hiện tại,nàng có thể thay đổi nhiều chuyện, đều chỉ là vì những người, những việc mànàng cho là đáng giá. Trừ bỏ có thể khiến nàng trong vài năm qua tốt đẹp hơnmột chút, nàng thật sự nhìn không ra Lục gia có chỗ nào đáng để nàng trả giá,càng nhìn không ra tại đây luôn bị người khác bắt buộc, trong cuộc hôn nhânnhất định sẽ chấm dứt trong bi kịch, đối với hắn, có gì đáng để nàng vất vả tâmtư.

Nàng không thấy, cũng không muốn nhìn thấy.

Lục Giam cũng trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, hắn khônghiểu sự trầm mặc cùng ánh mắt của nàng. Nàng hình như là đang bi thương, đangkhổ sở, nhưng sâu trong đáy mắt dường như có đốm lửa đang hừng hực thiêu đốt,cảm giác vô cùng kỳ quái phức tạp. Hắn không thể nói nên lời cảm thụ của bảnthân, nhưng hắn biết trong lòng nàng tuyệt đối chịu khổ sở. Hắn không thíchnàng nhìn hắn như vậy, giống như hắn phạm tội tày trời vậy. Hắn muốn kéo tayLâm Cẩn Dung lại: “A Dung, chúng ta là phu thê.”

Lâm Cẩn Dung ở một khắc lúc hắn sắp đụng chạm đến bàntay nàng, nàng liền cúi hạ ánh mắt.

Quế ma ma ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân,Huệ ma ma ở phòng Tam phu nhân tới, nói là có mấy lời muốn nói với người.”

Lâm Cẩn Dung quyết định thật nhanh: “Để nàng tiếnvào.”

Huệ ma ma bó tay bó chân đi vào, một bên nhìn trộmđánh giá biểu tình thần thái của Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, một bên hành lễvấn an: “Nô tỳ vấn an Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân. Nhị gia, Nhị thiếu phu nhânmạnh khỏe.”

Lục Giam thản nhiên gật đầu.

Lâm Cẩn Dung trên mặt hiện lên một chút ý cười nhạtnhẽo: “Đậu Nhi, đem ghế con tới để Huệ ma ma ngồi.”

Huệ ma ma cười nói: “Nào dám, thiếu phu nhân chớ chiếtsát nô tỳ.”

Đậu Nhi đem ghế con bưng lại đây, khuyên nhủ: “Ma mađừng khách khí, thiếu phu nhân nhà chúng ta không nói đùa, bảo người ngồi thìcứ ngồi đi.”

Huệ ma ma kiên quyết không ngồi: “Nhị thiếu phu nhân,nô tỳ là phụng mệnh đến thay phu nhân nhận lỗi với người. Phu nhân chúng tanói, nàng vốn là hảo tâm, không nghĩ sẽ thành chuyện xấu, nếu có gì không chutoàn, không tránh khỏi có chỗ mạo phạm người, thỉnh người đừng so đo với nàng,đều là lỗi của nàng, thỉnh người đừng tức giận với Nhị gia, nên hòa hảo với Nhịgia. Nếu không phải vì nàng sức khỏe không tốt, nàng sẽ đích thân đến nhận lỗivới người.”

Mạo phạm? Tự mình đến nhận lỗ với nàng? Nàng thừa nhậnđược sao? Đây là làm cho ai xem đây? Thật sự là đáng thương khả kính a, so sánhvới Đồ thị bị ép buộc nóng nảy từ trước có thể nói là lợi hại hơn rất nhiều.Lúc này không có Lục Thiện ở một bên quấn quít, tất cả tinh lực đều đặt vàoviệc nên đối phó với nàng chăng? Lâm Cẩn Dung cười lên tiếng: “Lời này cũngthật muốn chiết sát ta. Tam thẩm nương thật sự là đa tâm, quá khách khí. Bảo tasao có thể nhận đây?”

Lệ Chi lo lắng nhìn nàng, Huệ ma ma cũng bị nàng cườiđến có chút không được tự nhiên: “Thiếu phu nhân, đem hiểu lầm cởi bỏ thôi, vậymới phải.”

Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, trầm mặtthanh âm lạnh lùng nói: “Ma ma nói cái gì vậy? Nhị thiếu phu nhân đến bây giờcũng chưa nói ai một câu không phải, tại sao nói nàng tức giận cái gì? Lại sođo cái gì? Lời này nếu truyền ra ngoài, không biết người bên ngoài sẽ đơm đặtgì về Nhị thiếu phu nhân nữa đây, lần sau không được theo ý Tam phu nhân nóilung tung, không buông tha người khác. Ma ma đã mấy chục tuổi, sao còn khônghiểu chuyện như thế?”

Huệ ma ma giật mình, vội dùng sức vả miệng mình: “Nhịgia nói đúng, nô tỳ sẽ không nói nữa, truyền lầm ý tứ của Tam phu nhân. Thiếuphu nhân đừng so đo.”

Thích vả thì cứ vả đi, nhìn xem ngươi có thể vả baolâu. Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Ma ma không cần đánh, ngươi không muốn ngồi,ta cũng sẽ không giữ ngươi lại. Làm phiền ngươi trở về nói với Tam thẩm nương,bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, những sự tình khác không cần quan tâm, bằng khôngnếu để bệnh tình tăng thêm, vậy chẳng phải sẽ là lỗi của ta sao? Ta vốn nên đếnthăm, lại sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, ngược lại không tốt, vì vậy ta sẽ khôngđi.” Nói xong cúi đầu uống trà, cũng không thèm nhìn Huệ ma ma liếc mắt mộtcái.

Huệ ma ma nhận được mấy câu không nhẹ không nặng,không đau không ngứa, không chua không ngọt như vậy, có chút thất vọng. Tayđang giơ lên tát thì ngừng lại, thấy Lâm Cẩn Dung cũng không thèm nhìn nàng mộtcái, Lục Giam cũng cúi mắt không để ý tới nàng, không khỏi cực kỳ không camlòng, còn muốn nói thêm vài câu, Lục Giam đã trầm giọng nói: “Lệ Chi, đỡ ma mara ngoài, tuổi nàng đã lớn, đi đứng không tiện.”

Lệ Chi bước lên một bước, ngoài cười nhưng trong khôngcười nói: “Ma ma, thỉnh.”

Dù có ở lại thêm cũng không có tác dụng gì, Huệ ma mađành phải cố gắng nở nụ cười: “Nhị gia, thiếu phu nhân, các người nghỉ ngơi, nôtỳ cáo từ.”

Lâm Cẩn Dung mí mắt cũng không nâng, căn bản không đểý tới nàng. Thấy nàng chân vừa bước ra cửa, liền cao giọng hỏi mọi người: “Cơmcòn chưa đưa lên sao? Dọn lên đi.”

Mọi người dọn bàn cơm xong, dâng nước ấm khăn tay đểhai người rửa tay, Lục Giam lau rửa xong, thẳng tắp đi đến ngồi đối diện vớiLâm Cẩn Dung, biểu tình có chút ngượng ngùng.

Lâm Cẩn Dung không nhìn hắn, cũng không xới cơm chohắn. Lệ Chi vội giúp hai người xới cơm, cố ý bày ra một bộ vui vẻ cười nói:“Thiếu phu nhân thích nhất món thịt dê, Nhị gia gắp cho thiếu phu nhân mộtmiếng được không?”

Lục Giam chọn một miếng nạc ngon nhất đặt vào trongbát của Lâm Cẩn Dung.

Lệ Chi vừa cười vừa nói: “Nghe ma ma đưa cơm nói, móngà nướng này rất ngon, da vừa giòn lại thơm.” Nàng cảm thấy thật bất công, tuyrằng hy vọng Lâm Cẩn Dung có thể nương theo hành động này của Lục Giam mà gắpthức ăn cho hắn, nhưng lại không muốn khó xử Lâm Cẩn Dung, chỉ nói bóng nói gióđề cập đến.

Lâm Cẩn Dung quả nhiên là không để ý tới, chỉ cúi đầuăn cơm.

Lục Giam đợi một lát, thấy nàng không có ý gắp thức ăncho mình, cũng không đợi nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Lâm Cẩn Dung nghĩ, người khác càng ghê tởm nàng, nànglại càng không thể bạc đãi chính mình, cần phải săn sóc bản thân cho tốt, vìthế vẫn ăn không ngừng; Lục Giam vốn ăn khỏe, tuy rằng giờ phút này không cókhẩu vị, nhưng nhìn thấy nàng vẫn ăn luôn miệng, cũng không nguyện ý yếu thế,chẳng lẽ hắn là một đại nam nhân còn không bằng một tiểu nữ nhân có thể xuađuổi ý nghĩ phiền não trong lòng hay sao? Vì thế hai người quỷ dị ăn đồ ăn trênbàn sạch sành sanh, khiến đám người Quế ma ma cùng Lệ Chi hai mặt nhìn nhau,Quế ma ma không khỏi bảo bên dưới chuẩn bị canh sơn tra để tiêu thực.

Lâm Cẩn Dung ăn xong, được Anh Đào hầu hạ rửa tay laumặt, đứng dậy mới phát hiện mình ăn quá no, vì thế ra bên ngoài dạo bộ một lát.

Lục Giam liếc nàng một cái, cũng không hỏi nàng muốnlàm cái gì, chỉ đi theo phía sau nàng.

Ra tới bên ngoài, thấy Lâm Cẩn Dung chỉ đi loanh quanhtrong sân, không có ý ra ngoài viện, Lục Giam liền xoay người vào thư phòng đọcsách.

Lâm Cẩn Dung đi bộ một vòng, đứng ở chân tường phíađông nhìn một mảnh đất trống mà có chủ ý. Nhàn rỗi vô sự, không bằng trồng chúthoa. Trồng cái gì đây, trồng hoa cúc đi, mà chọn loại hoa cúc nào, cũng nênhướng Lục lão ông thỉnh giáo mới đúng. Nàng muốn học được bản sự trả giá ít mànhận được ích lợi lớn nhất.

Lục Giam ngồi ở phía trước cửa sổ thấy Lâm Cẩn Dungđứng ở chân tường bất động, không khỏi có chút kỳ quái, nghiêng mặt nhìn vàilần, không giống như là bộ dạng đang khóc lóc, vì vậy cứ nhìn theo. Đợi mộtlát, thấy nàng xoay người tránh đi, mới cúi đầu tiếp tục đọc sách, hồi lâu,thẳng đến khi Lâm Cẩn Dung trở về phòng, hắn cũng chưa lật qua một tờ.

Nghe thấy cách vách có tiếng nước chảy, biết là LâmCẩn Dung muốn ngủ trưa, lại ngồi một lát, buông sách xuống đứng dậy đi đến cáchvách, vừa mới thấy Lệ Chi đi ra từ trong phòng, hướng hắn chỉ chỉ bên trong,bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Tật xấu quật cường lại tái phát. Thời điểm này phunhân chúng ta cũng chưa có biện pháp nào, Nhị gia đừng để ý nàng, nên để chínhnàng nghĩ thông suốt.”

Chỉ một câu như vậy, khiến cho tâm tình của Lục Giamtốt hơn rất nhiều. Ai mà không có tính xấu đây? Huống chi là nàng, tật xấu quậtcường đã sớm có tiếng. Thời điểm nàng ác liệt hơn hắn cũng đã gặp qua, khôngthể bởi vì nàng ôn hòa im lặng một vài ngày, mà đã quên tướng mạo nàng giươngnanh múa vuốt sẵn có. Huống chi, mấy ngày nay thật khó xử nàng, hắn cũng bị sứtđầu mẻ trán, nàng vừa mới gả vào cửa sao có thể thoải mái? Vì thế hắn hướng LệChi an ủi cười cười, vén rèm đi vào buồng trong.

Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên đã tháo trâm cài cùng áo khoácnằm lên giường, quyết ý muốn thư thái ngủ đến thiên hôn địa ám. Đang có nhiềuchuyện sao? Đơn giản chính là một đám người càng không ngừng khiến nàng phiềntoái, muốn cho nàng không thoải mái, muốn cho nàng chịu thua mà thôi. Vậy thì,nếu bọn họ thích làm ầm ĩ, phải làm ầm ĩ, nàng chống đỡ không được thì sẽ khôngchống đỡ nữa, nàng còn phải tiếp tục sống, còn phải sống rất tốt. Người ăn ngũcốc hoa màu không phải cũng bị sinh bệnh sao? Huống chi nàng vừa mới vào cửa đãbị người ta dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lén lút đâm một dao nhỏ vào ngườinàng rồi lại rút ra, tân nhi tức để người ta bắt nạt không tìm thấy phươnghướng đông tây nam bắc, nàng bị bệnh, không thoải mái, chuyện gì cũng không cótâm tư để làm, ai cũng đừng hòng phiền toái nàng.

“A Dung?” Lục Giam ở bên giường đứng một lát, khôngthấy nàng có động tĩnh, đành phải nhẹ nhàng xốc màn lên, chỉ thấy nàng im lặng,hô hấp dài thanh thiển, rõ ràng đã sớm ngủ, không khỏi khe khẽ thở dài, đem mànbuông xuống, xoay người đi ra ngoài. Nhưng cũng không đi nơi khác, ngay tạicách vách bày ra trang giấy, mài mực, nghiêm túc tập viết theo mẫu chữ.

Viết xong mười trang giấy đã là gần hoàng hôn, bênngoài không biết khi nào đã đổi sắc trời, gió bắc vù vù thổi mạnh, cửa nhẹnhàng gõ hai cái, Lệ Chi bên ngoài nhẹ giọng nói: “Nhị gia, Phương Linh tỷ tỷ ởchỗ phu nhân bên kia tới, thỉnh Nhị gia cùng thiếu phu nhân tối nay qua chỗ phunhân dùng cơm chiều.”

Lục Giam vội hỏi: “Hỏi thiếu phu nhân xem nàng có đihay không?”

Lệ Chi khó xử nói: “Thiếu phu nhân không đi, nàngkhông thoải mái. Lúc này còn chưa tỉnh dậy.”

Lục Giam tay cầm bút không khỏi hơi lỏng ra, vội vàngbuông giấy bút, bước nhanh qua phòng cách vách: “Sao không nghe thấy ai lại đâynói một tiếng? Làm sao không thoải mái?”