Thế Hôn

Chương 138: Đại cát



Đến chạng vạng, mẫu tử Lâm Ngọc Trân lưu lại ăn cơmchiều, La thị cáo ốm không ra, cặp song sinh thì nói muốn phụng dưỡng mẫu thân,cũng không tham dự. Lâm lão thái thái hiếm khi chẳng hề quan tâm như lần này,vừa nghe qua, ngược lại cố ý công đạo Chu thị, tặng cho Lâm Cẩn Dung chút đồ ănmà nàng thích, lại giúp cho tiêu hóa đưa quá đó. Sau đó [không làm thì thôi, đãlàm thì làm đến cùng], trước mặt Lâm Ngọc Trân liền hỏi Đào thị viết thảo thiếpnên liệt kê đồ cưới thế nào.

Đào thị thản nhiên nói: “Đồ cưới của A Dung, ta đã sớmchuẩn bị, năm trước đã liệt kê ra, chính là để Cung ma ma lưu giữ, ngày mai lạilấy ra. Trên thảo thiếp trước viết qua đại khái, đợi đến khi viết đính thiếpthì tính sau.” Rồi sợ Lục gia khinh mạn, cố ý nói ra chút đồ quý trọng đáng giácho Lâm Ngọc Trân nghe, lại nhân hợp với buôn bán tiền lời, cảm thấy là công laocủa Lâm Cẩn Dung, cũng rộng rãi hào phóng, so với dự định lúc trước bỏ thêm vàođó mấy phần.

Lâm Ngọc Trân nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng,tất nhiên không chịu thua. Ban đêm trở về nhà, kể lại với phu thê Lục lão ông,Lục lão ông nghe nói Lâm Cẩn Dung không náo loạn, trong lòng liền thuận theo,tất nhiên đáp ứng chuyện thành thân hoãn lại vài năm: “Cũng tốt, để Lục Giamchuyên tâm đọc sách, như vậy thời điểm khảo thí công danh cũng có nắm chắc hơnmột ít. Thời gian thành thân cụ thể, đến lúc đó lại nghị luận sau.” Lại cố ýgọi Tống thị đến, trước mặt Lâm Ngọc Trân, phải an bài lễ đính hôn cùng sínhlễ, đều phải chọn thứ tốt nhất, không cho phép xảy ra sai lầm gì, hoàn toànbiểu hiện ra đối với việc hôn nhân này rất coi trọng.

Lâm Ngọc Trân thấy Tống thị khúm núm, thê tử Lã thịcủa Lục Thiệu cố gắng miệng cười, trong lòng nàng như nở hoa. Chuyện nàng bìnhsinh tiếc nuối nhất chính là nhi tử thân sinh của mình mất đi, để trưởng tử LụcThiệu của Nhị phòng trở thành người đứng đầu trong nhà, so với Lục Giam cũnglớn hơn vài tuổi, lúc này hài tử đã có, bắt đầu tập đi, vậy mà nàng còn chưa cógì. Nhưng hiện tại xem ra, Nhị phòng có giành trước thì đã thế nào? Cho dù Tốngthị nắm giữ gia vụ, Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu hai người quản lý sinh ýtrong nhà thì thế nào? Bất quá chỉ là nha hoàn ôm vàng nguyên bảo, thay ngườikhác làm lụng vất vả mà thôi. Có lão thái gia che chở, trong tương lai, cònkhông phải đích tôn chiếm ưu thế sao!

Lục Vân thoáng ngồi một lát rồi đi tìm Lục Giam, vàocửa liền cười: “Chúc mừng ca ca, chúc mừng ca ca, sớm đã nói là tin vịt, hômnay Tam cữu mẫu còn cùng mẫu thân thương lượng chuyện đồ cưới sính lễ, thảothiếp đều nhanh viết xong, đợi cho bà mai tới cửa, trao đổi thảo thiếp, sẽ raquyết định.”

Lục Giam ngồi dưới đèn, đang cầm một quyển sách đọc,nghe nàng vui mừng khôn xiết nói chuyện, không khỏi đứng dậy, nhẹ nhàng buôngsách, nói: “Muội có gặp nàng không?”

Lục Vân nghiêng đầu cười: “Gặp ai?”

Lục Giam cúi mắt, vểnh vểnh lên khóe môi, không biểuhiện ra ngượng ngùng, cũng không tỏ vẻ muốn truy vấn, một bộ dạng muốn nói haykhông là tùy muội.

Lục Vân biết tính nết hắn, liền có chừng có mực:“Không gặp, Tứ tỷ tỷ uống thuốc xong lúc đó đang ngủ. Hôm nay mới biết, Nhị cữumẫu các nàng hơi quá đáng, Lục biểu tỷ cùng Thất biểu tỷ mới vừa nghe nói liềnchạy tới tận cửa đánh chửi, Nhị cữu mẫu cũng đuổi theo mắng mỏ, ai mà chịu nổi?Nếu là ta ta cũng không đồng ý. Bất quá Tứ tỷ tỷ từ lúc còn nhỏ đã rộng lượng,nhà chúng ta có thành ý như vậy, mẫu thân cùng ta lại tới thăm nàng, ngoại tổmẫu cũng trừng phạt Nhị cữu mẫu, nàng tất nhiên sẽ không nháo nữa. Cơm chiềunghe nói đã ăn hai chén cháo tổ yến, khẩu vị ngon miệng.” Thấy Lục Giam trầmmặc không nói, liền thân thiết đi qua cười: “Huynh yên tâm, Tam cữu mẫu luônbao che khuyết điểm, sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Nếu thật sự có chuyện gì,sao có thể thuận lợi như vậy? Có điều Tam cữu mẫu luyến tiếc Tứ tỷ tỷ, muốnnàng ở lại lâu thêm vài năm, ca ca đành phải đợi thôi.”

Lục Giam cười nhẹ.

Lục Vân bồi hắn ngồi một lát, thấy hắn không muốn nóichuyện phiếm với mình, đành đứng dậy rời đi.

Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Trường Thọ lập tức đi lên:“Thiếu gia, người đã yên tâm chưa? Đã nói rồi, người có tài như vậy, người khácsao có thể ghét bỏ người cho được?”

Lục Giam đi đến bên cửa sổ nhìn sắc trời: “Muộn rồi,sớm đi ngủ đi.” Chỉ mong nàng thật sự là bởi vì Lâm Ngọc Trân xử sự không chutoàn nên mới phải chịu ủy khuất.

Ngày kế, Lâm Ngọc Trân chuẩn bị hậu lễ, còn thật sựthu thập thỏa đáng, đến Tri châu phủ nhờ Tri châu phu nhân làm mai. Tống phunhân từ trước cùng nàng giao hảo, đám hỏi hai bên đều là vọng tộc, tất nhiênrất vui làm nguyệt lão. Cố ý chọn ngày tốt, trịnh trọng đến cửa làm mai, tiếptheo quan môi tới cửa, đem bát tự của Lâm Cẩn Dung đưa tới Lục gia.

Lục lão ông sai người bói toán, đại cát, lập tức vuốtrâu đắc ý cười, cảm thấy ánh mắt của mình không sai. Lập tức lại viết bát tựcủa Lục Giam thỉnh bà mối đưa tới Lâm gia, Lâm gia cũng bói toán, lại là đạicát.

Quế ma ma tiến vào: “Chúc mừng tiểu thư, hai bên đều làđại cát! Người bốc cát nói, hiếm khi gặp quẻ tốt như vậy! Lão thái gia cùng lãothái thái, lão gia cùng phu nhân đều thật sự vui mừng. Đã thỉnh bà mối đi báocho Cô phu nhân biết, hiện tại chỉ chờ bên kia định ra mà thôi!”

Lệ Chi nghe vậy, cũng đến an ủi chúc mừng Lâm CẩnDung: “Tiểu thư người xem, chính là đại cát đại lợi, không cần lo lắng. Ngàysau tất nhiên mọi sự đại cát.” Nàng ngày ngày đi theo Lâm Cẩn Dung, đoán LâmCẩn Dung chết sống không chịu gả, đơn giản chính là lo lắng gả đến đó cuộc sốngkhông tốt đẹp mà thôi. Hiện tại hai bên bói toán đều có kết quả tốt, chính làđiềm lành.

Lâm Cẩn Dung không khỏi châm chọc cười. Đại cát, thếgian này có bao nhiêu hôn nhân không phải thông qua bói toán thấy đại cát màthành? Thật sự đều là đại cát sao? Đào thị cùng Lâm Tam lão gia, năm đó nàngcùng Lục Giam. Đặc biệt nàng cùng Lục Giam, giống như một mối hôn nhân đáng chêcười nhất trên thế gian vậy. Có thể thấy được rất nhiều thời điểm, thần linhcũng làm việc qua loa cho xong mà thôi.

Trong mắt nàng, mấy thứ hư vô mờ mịt này, sao có thểso với tiền tài tương thân tương ái trong tay nàng, sau đó tiền sinh ra tiền,ánh vàng rực rỡ bạch quang lòe lòe càng đáng giá càng khiến người ta vui mừng,càng khiến người ta cảm thấy kiên định. Nói đến điều tốt, chuyện cao hứng nhấtlà chuyện Đào gia cùng Đào thị, cùng với tồn lương trong tay Lâm gia rốt cục đãbán đi với giá cao cho một vị đại thương nhân họ Mai do Đào Thuấn Khâm giớithiệu, Lâm Thế Toàn thuận thuận lợi lợi đi theo vị đại quản sự của đại phúthương này trên đường vận chuyển.

Lại có chính là Lục gia đáp ứng thành thân trễ vàinăm. Năm đó nàng mười sáu tuổi liền gả vào Lục gia, mười bảy tuổi sinh hạ Ninhnhi, hiện tại nàng hy vọng có thể chậm trễ hơn một chút. Có lẽ, bỏ qua một mốcnhỏ, bỏ qua đoạn thời gian đó, nàng sẽ không phải trải qua cảm giác tê tâm liệtphế, hận không thể đi tìm chết, mà chết không xong lại thương tâm thống khổ nhưvậy.

Trí nhớ xa xôi như thủy triều vọt tới, Lâm Cẩn Dungdùng sức nhắm mắt, muốn quên đi gương mặt phấn nộn đáng yêu kia, tươi cườikhiến người ta đau lòng đến cốt tủy kia, khuôn mặt Ninh nhi lúc ẩn lúc hiện ởtrước mắt nàng, vừa cười, vừa gọi nương, vừa tập đi, vừa tập chạy, rồi Ninh Nhimáu tươi đầy mặt và cổ……

Trái tim giống như bị ai đó hung hăng nhéo đau, đaukhiến khí lực toàn thân của Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt như bị rút đi, nàng cắnchặt răng, nắm chặt cánh tay Lệ Chi, chậm rãi ngồi xuống tháp. Tư vị này, nàngkhông bao giờ muốn nếm thử một lần nữa, nàng không chịu nổi! Nàng thật sự khôngchịu nổi!

Lệ Chi bị Lâm Cẩn Dung nắm chặt có chút đau, cúi đầunhìn, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung mặt tái nhợt dọa người, ánh mắt tan rã, môi xanhtrắng, cả người đều run nhè nhẹ, không khỏi bị hù dọa, lớn tiếng kêu lên: “Tiểuthư, tiểu thư! Người làm sao vậy?”

Quế ma ma đang ở một bên nói liên miên cằn nhằn, nóiĐào thị muốn chuẩn bị thứ tốt cho Lâm Cẩn Dung, Lục gia lại bỏ ra rất nhiềusính lễ, Tri châu phu nhân uy phong thế nào, khéo léo biết ăn nói ra sao, độtnhiên nghe thấy tiếng kêu này, chạy tới nhìn lên nhất thời sợ tới mức tay chânlạnh lẽo. Nhưng nàng rốt cuộc cũng có nhiều kinh nghiệm, chỉ trong chớp mắtliền tỉnh táo lại, chỉ huy Lệ Chi đỡ Lâm Cẩn Dung nằm xuống.

Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng không chịu: “Ta không làm sao,vì sao phải nằm xuống?”

Quế ma ma liền tiến lên không hề phân trần trước rótmột chung trà nóng, vuốt ngực xoa lưng, thấy sắc mặt nàng dần dần hồng hào, mớibảo Lệ Chi nhanh thỉnh Đào thị: “Tiểu thư sợ là trúng gió gì đó, nhanh đi thỉnhphu nhân tới xem!”

Nước ấm chảy vào trong bụng, tứ chi của Lâm Cẩn Dungdần dần bớt cứng ngắc, khí lực cũng một lần nữa trở về, liền gọi lại Lệ Chi:“Không cần đi, ta không sao.”

Lệ Chi tất nhiên là không nghe, nhất định phải đi, LâmCẩn Dung hít vào một hơi, lớn tiếng nói: “Lời ta nói ngươi không nghe sao? Cácngươi trong mắt không còn có ta nữa ư?”

Lệ Chi ủy khuất đỏ mắt, vẫn kiên trì nói: “Tiểu thưkhông thoải mái, nô tỳ muốn đi nói với phu nhân, thỉnh đại phu đến xem, ngườimắng chết nô tỳ nô tỳ cũng phải đi.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ta ngủ quá nhiều, chưa ăn đủ màthôi. Không có gì trở ngại, không tin các ngươi đi lấy chút đồ ăn đến, ta ănvào sẽ trở nên khỏe hơn. Đứng khiến phu nhân lo lắng thương tâm, lại dẫn tới vôsố nhàn thoại.” Nói xong dựa vào thành tháp, chậm rãi ngồi dậy, muốn để cácnàng xem, nàng quả nhiên không có chuyện gì. Kiếp trước nàng tự tử cũng thoátnạn, nàng sao có thể dễ dàng chết đây?

Quế ma ma sầu lo lấy tay sờ trán của nàng, thấy cònbình thường, liền dùng thanh âm dỗ tiểu hài tử nói: “Tiểu thư muốn ăn cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Có cái gì ăn cái đó, ta đang đóibụng.” Nàng thật sự đói bụng.

Anh Đào việc bưng một đĩa bánh nhân mặn hấp lá sentới, Lệ Chi luống cuống tay chân rót trà nóng, Lâm Cẩn Dung lấy một cái, uốngnước trà, một ngụm rồi lại một ngụm, ăn chậm nuốt xuống, ăn xong một cái lại ănthêm, liên tục ăn ba bốn cái cũng không dừng tay.

Quế ma ma cùng Lệ Chi nhìn nhau, cảm thấy không thíchhợp, nghĩ rằng nên thỉnh Đào thị. Đã thấy Lâm Cẩn Dung vỗ nhẹ tay, đứng dậycười nói: “Ăn ngon thật. Múc nước cho ta rửa tay.”

Quế ma ma cùng Lệ Chi lại là một trận rối ren, mangnước cầm khăn tay, vụng trộm đánh giá tình hình của Lâm Cẩn Dung, đã thấy nàngtrừ bỏ so với lúc trước trầm mặc ra, những mặt khác đều khôi phục bình thường.Hai người liền nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc không an tâm, mặc dù khôngđi nói với Đào thị, nhưng vẫn đi tìm Lâm Cẩn Âm tới.

Lâm Cẩn Âm đến, ôn nhu trấn an, săn sóc tinh tế nói:“Có chỗ nào không thoải mái, hay khó chịu, đều phải nói ra, tỷ tỷ không có bảnsự gì để giúp muội, nhưng vẫn có thể trấn an muội thay muội đưa ra chủ ý. Cũngđừng sợ người khác nói nhàn thoại, bị bệnh mời đại phu đến khám là chuyện nênlàm.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta không có chuyện gì, ăn đượcngủ được. Khi đó cũng không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu.Tỷ tỷ không cần lo lắng.” Có những chuyện chỉ có bản thân nàng mới có thể vượtqua, ai cũng không thể giúp được nàng. Có lẽ theo thời gian, khi đã vượt quathời điểm kia, nàng sẽ không còn bị chuyện kiếp trước khiến nghẹn đắng đau đớnnữa. Nàng cần phải sống tốt.