Thế Hôn

Chương 125: Nhìn thấu



Đến lúc tin tức rơi vào tai Lâm Cẩn Dung, đã là thờiđiểm châm đèn.

Lệ Chi nhịn không được cảm thán: “Ngàn chọn vạn tuyển,nhưng lại liền tuyển một mối hôn nhân như vậy.” Quả nhiên trừ bỏ là đích nữcùng song thân vẫn còn, muốn cái gì cũng không có, căn bản không thể đánh đồngvới Tôn Hồng Lí.

“Chỉ có thể nói là duyên phận.” Lâm Cẩn Dung kỳ thậtcũng đã nghi hoặc. Lúc trước nàng không phải không biết việc này, lại khôngbiết Bình gia là tình hình như vậy. Nàng cũng không rõ Lâm Tam lão gia nghĩ nhưthế nào, Bình Nhung Nhi này hoàn toàn không phù hợp với ba điều kiện Lâm Tamlão gia đã yêu cầu về xuất thân dòng dõi, đồ cưới nhiều, còn phải có nhân phẩmtốt. Chỉ có thể hoài nghi người nọ là Hoàng di nương tự mình nghĩ cách hỏithăm, rồi thông qua Lâm Tam lão gia, hoặc là, kỳ thật bọn họ đã vụng trộm giấudiếm Đào thị một việc gì đó.

Không đợi Lâm Cẩn Dung suy nghĩ cẩn thận, Hoàng dinương đã tới, theo thường lệ đến đưa thịt viên hoa quế cho nàng.

Hoàng di nương mặc dù thoa phấn, nhưng cũng không thểche giấu ánh mắt tiều tụy. Đám người Quế ma ma cùng Lệ Chi tiến lên chúc mừngnàng, cũng không thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ, cười cũng cực kỳ miễn cưỡng.Lâm Cẩn Dung âm thầm lấy làm kỳ quái, thầm nghĩ Hoàng di nương sao cũng khôngvừa lòng với cọc hôn sự này, chẳng lẽ là Lâm Tam lão gia một mình tự thúc đẩy?Vì thế còn có vài phần tò mò: “Chúc mừng di nương. Phu nhân nói ít ngày nữa sẽđưa lễ.”

Hoàng di nương thập phần miễn cưỡng kéo khóe môi cườicười, thật cẩn thận nói: “Nô tỳ muốn cầu tiểu thư hỗ trợ. Lúc trước nô tỳ đãtừng nói qua với tiểu thư, muốn thay lão gia cùng phu nhân phân ưu, tiểu thư đãbiết rõ, còn giúp nô tỳ đổi tiền, hiện nay đúng là lúc dùng đến số tiền kia.Còn thỉnh tiểu thư giúp nô tỳ nói rõ nguồn gốc số tiền này trước mặt phu nhân.”

Lâm gia thiếu gia tiểu thư kết hôn đều có lệ, đồ cướicủa tiểu thư cao gấp hai sính lễ của thiếu gia, con chính thê lại so với thứxuất cao gần gấp đôi. Lâm Diệc Chi là con vợ kế, tính toán cũng sẽ không vượtqua một ngàn quan tiền, số tiền này cũng không dùng toàn bộ để làm sính lễ, cònphải ứng phó các việc chi tiêu như quà tặng cùng với tiệc cưới, vì hôn sự cầntổ chức chu đáo, nhóm chủ mẫu bình thường đều tốn công sức bỏ tiền của vào tiệccưới, chân chính tập trung cho sính lễ kỳ thật không nhiều lắm, ngày sau chỉdựa vào mấy trăm mẫu ruộng cùng một gian hàng của Bình thị, Lâm Diệc Chi có thểcó cuộc sống tốt lành thế nào? Không khỏi phải cần người trợ cấp.

Bằng tâm mà nói, tuy Lâm Cẩn Dung đồng ý với cách thựchiện của Hoàng di nương, nhưng cũng không nguyện ý thay Hoàng di nương đi làmthuyết khách. Nàng cùng Lâm Cẩn Âm lúc trước đã bàn bạc, để Hoàng di nương cầuLâm Tam lão gia ra mặt, cho rằng là Lâm Tam lão gia sẽ trợ cấp cho Lâm DiệcChi, tương lai cũng có thể khiến Lâm Tam lão gia trợ cấp Lâm Thận Chi một phần.Nay Hoàng di nương lại muốn nàng ra mặt, kia không phải sẽ khiến Đào thị tứcchết sao? Vì thế cười nói: “Ta là ngóng trông Ngũ ca tốt đẹp, nhưng thay dinương đi nói chuyện cũng thật không ổn, di nương không bằng đi cầu phụ thân, đểphụ thân ra mặt, nói là hắn trợ cấp, không phải chuyện gì cũng có thể giảiquyết sao?”

Nàng không đề cập tới Lâm Tam lão gia thì còn đỡ, nhắctới Lâm Tam lão gia, Hoàng di nương nước mắt liền khống chế không được rơi xuống,đem khăn tay bưng kín mặt, nửa ngày mới ngừng lại, cũng không khẳng đề cập nửacâu đến Lâm Tam lão gia, chỉ nói: “Nô tỳ càng nguyện ý nhờ tiểu thư. Tiểu thưkhông chịu nói, nô tỳ cũng thông cảm người khó xử, tự nô tỳ sẽ đi tìm phu nhânnói, phu nhân nếu tức giận muốn phạt nô tỳ, nô tỳ đều gánh hết.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi cười lạnh: “Di nương đây là uyhiếp ta sao? Trời còn chưa tối hẳn, di nương đã muốn đi ngủ nằm mơ rồi sao?Ngươi cứ đi nói đi, nháo ngất trời cũng sẽ không có người nói phu nhân khôngphải nửa câu, còn có thể hỏi di nương tiền từ đâu tới. Di nương sẽ nói, là lãogia đưa cho, như vậy lão gia sao lại cho di nương nhiều tiền như vậy? Di nươnglà lập công lớn gì nha? Ta lại nhớ rõ, trước đó vài ngày di nương còn đang kêunghèo kêu khổ đây.”

“Không phải, tiểu thư hiểu lầm rồi!” Hoàng di nươngnức nở thấp giọng nói: “Tiểu thư là mây trên trời, nô tỳ là vũng bùn dưới bànchân người, nô tỳ sao dám uy hiếp người? Có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũngkhông dám. Nô bất quá là cùng đường, lại biết tiểu thư dễ mềm lòng, mới khôngthể không làm như vậy. Tiểu thư, người lần này nếu cho nô tỳ một con ngựa, nôtỳ cả đời đều nhớ ân tình của người.”

Cùng đường? Hoàng di nương lời này có phải ám chỉ điềugì hay không? Tình nguyện ở đây để nàng vừa đấm vừa xoa cũng không nguyện ý cầuLâm Tam lão gia, điều này chứng tỏ gì đây? Tuy rằng Hoàng di nương giả bộ hếtsức đáng thương, nhưng nàng cũng có thể nhận ra là thật sự thương tâm. Lâm CẩnDung trầm mặc hồi lâu, cân nhắc mãi, mới hỏi: “Di nương muốn ta khi nào thì nóivới phu nhân?”

Hoàng di nương vội nói: “Tiểu thư thấy thời điểm nàothích hợp thì cứ nói. Ta tổng cộng có năm trăm lượng bạc ở trong tay, nhưng chỉđủ làm sính lễ cho Ngũ thiếu gia, mấy chi tiêu khác sẽ không đủ. Chỉ cần phunhân đáp ứng, số tiền này chính là phu nhân thưởng cho Ngũ thiếu gia.”

“Để ta suy nghĩ một chút.” Lâm Cẩn Dung không nghĩ tớinàng ở thời khắc mấu chốt thật đúng là mở rộng tay, nghĩ lại, cũng hiểu đượcnàng đây là không thể không làm vậy. Thử nghĩ, nếu Hoàng di nương lúc này khôngđem số tiền này nói rõ, mà lưu trữ để tương lai sau khi Lâm Diệc Chi thành thânxong lại lặng lẽ trợ cấp Lâm Diệc Chi, đơn giản có thể nương theo đồ cưới củaBình thị để lấp liếm, nhưng như vậy tương đương với việc đem tiền đưa cho Bìnhthị chưởng quản, nếu Bình thị là người tốt, vậy thì may mắn, nếu Bình thị khôngthể sống chung, gia đình sẽ bất an. Cho nên, lúc này buông tay là sáng suốtnhất, trước mắt tuy có chút lao tâm, nhưng về lâu dài xem ra cũng là chiếm tiệnnghi.

Hoàng di nương thấy nàng đáp ứng, tảng đá đè nặngtrong lòng xem như đã chuyển đi một nửa, toại nguyện đứng dậy cáo từ rời đi. Rađến cửa, lại thấp giọng khóc lóc thêm một chút.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi một lát, đứng dậy đi tìmLâm Cẩn Âm. Hôn kỳ sắp tới gần, Lâm Cẩn Âm đang ở dưới đèn kiểm tra đồ cướithêu của mình, nhìn đến chỗ cao hứng, khóe môi khống chế không được nhếch lên,thấy muội muội đột nhiên đến đây, không khỏi có chút thẹn thùng, làm bộ trấnđịnh sai Sơn Trà thu dọn mấy thứ này, rồi hỏi: “Sao muội lại tới đây?”

Lâm Cẩn Dung trêu ghẹo nàng: “Sợ tỷ tỷ thức đêm thiêuthùa may vá hại mắt, cố ý đến xem có thể hỗ trợ gì không a. Việc lớn ta làmkhông được, nhưng những thứ linh tinh như khăn tay tặng người ta a, tất a, hàia lại có thể giúp được tỷ.”

Lâm Cẩn Âm thối một ngụm: “Nói chuyện tào lao cái gì?Buổi sáng Lệ Chi không phải mới tới lấy khăn tay sao? Nói, có chuyện gì?”

Lâm Cẩn Dung cũng không trêu đùa nữa, đem việc củaHoàng di nương nói: “Xem bộ dáng của nàng cũng không vừa lòng việc hôn nhânnày, cái loại khổ sở thất vọng này không phải là giả vờ, ta suy nghĩ, trongchuyện này có phải có điều gì chúng ta không biết hay không?”

Lâm Cẩn Âm trầm ngâm nói: “Việc hôn nhân này thật sựhơi kém một chút, căn bản so ra thua kém mấy nhà trước đó nương lựa chọn, nhưngcũng may cũng không phải quá khác người, miễn cưỡng không có trở ngại gì. Nhưngmuội nói đúng, trong chuyện này tất có nguyên nhân, đáng tiếc phụ thân khôngnói, Cung ma ma có tra hỏi, tùy tùng bên người hắn cũng không biết nguyênnhân…… Thôi, ván đã đóng thuyền, không cần hỏi nhiều, thời điểm đến tự nhiên sẽtra ra manh mối. Chuyện đó muội cứ đáp ứng nàng đi, để ta nói cho. Ta sắp gảđi, mẫu thân đau lòng ta, tất sẽ không trách cứ ta, muội ở một bên khuyên nhủ,cũng sẽ vững vàng trôi qua.”

“Ta chính là ý tứ này. Bằng không thật đúng là sợ mẫuthân nhịn không được, lại làm ầm ĩ. Nàng ta thật ra hiểu thấu tính tình mẫuthân, biết mẫu thân khinh thường dùng tiền của nàng.” Lâm Cẩn Dung than nhẹ mộttiếng, tựa đầu vào vai Lâm Cẩn Âm, thấp giọng nói: “Ta thật sự là luyến tiếc tỷtỷ……”

Lâm Cẩn Âm thấp giọng nói: “Ta cũng luyến tiếc cácmuội, sau này mẫu thân cùng đệ đệ đều giao cho muội chiếu cố. Muội nhớ kỹ,khuyên nhủ mẫu thân nhiều hơn, để nàng khai thông, có thể áp chế được tính tìnhkia. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu tuy rằng có lúc cũng xấu tính, nhưng không phảingười đại gian đại ác, việc nào cần xem trọng việc nào không, đừng tính toánchi li. Đại bá mẫu giảo hoạt, Nhị bá mẫu gian trá, ta đều hy vọng muội có thểhọc hỏi, đối phó người nào thì phải dùng biện pháp gì…… Ai, ta là theo muội họccái xấu đây, ở đâu có tỷ tỷ như ta a?” Lâm Cẩn Âm nói xong khóe mắt đã ươn ướt.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ôm lấy cánh tay Lâm Cẩn Âm, nhỏgiọng nói: “Biết tỷ tỷ là đau lòng ta, tỷ yên tâm đi, ta sẽ xem trọng mẫu thân cùngThất đệ.”

Lâm Cẩn Âm lau lệ ở khóe mắt, ngược lại trêu ghẹo LâmCẩn Dung: “Để ta nói với muội chuyện này, hôm nay nghe thấy mẫu thân cùng Cungma ma thương lượng hướng Nhị thúc tổ phụ ở Thái Minh phủ bên kia tặng lễ, lạiviết thư, muội có biết để làm gì không?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Không biết, tỷ tỷ nói với ta đi.”

Lâm Cẩn Âm liền nắm cái mũi của nàng cười: “Nha đầungốc, là thỉnh Nhị thúc tổ mẫu giúp muội hỏi thăm người thích hợp. Mẫu thânnói, quan trong hàng đầu phải là nhân phẩm đôn hậu.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi mỉm cười.

Qua mấy ngày, Đào thị an bài người đưa lễ cho BìnhNhung Nhi, Lâm Cẩn Âm liền khuyên Đào thị, lập tức sẽ vào đông, muốn nàng bảotrọng thân thể, thừa dịp Đào thị thương cảm, liền nói ra việc này. Đào thị quảnhiên giận dữ: “Một di nương xuất thân tiện tỳ như nàng, vậy mà có nhiều tiềnbạc như vậy? Coi ta thành cái gì đây?” Chén trà cầm trong tay đang muốn nệnxuống, đã bị Lâm Cẩn Dung ôm lấy.

Lâm Cẩn Âm cũng đi lên, tỷ muội hai người gắt gao đèĐào thị xoa bóp ngồi xuống, ngươi một lời ta một lời, chậm rãi khuyên bảo: “Sựtình đã đến tình trạng này, mẫu thân có nháo loạn cũng không thay đổi được gì,cố nhiên có thể khiến nàng mất mặt, nhưng đối với chúng ta cũng đâu có ích lợi?Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, không bằng biết thời biết thế, thành toàncho nàng. Mặt mũi đều là để cho người khác xem, có chút tiền ấy trợ cấp, hôn sựcó thể càng chu toàn, cũng không có ai nói mẫu thân không phải. Mẫu thân cần gìphải từ chối số tiền này, số tiền vừa đủ cho sính lễ kia? Có sẵn không cần,chẳng lẽ mẫu thân muốn chính mình lấy tiền ra trợ cấp sao?”

Đào thị nhớ tới lần trước Lâm lão thái gia thông quama ma truyền lời đến, chậm rãi thuận theo, cắn răng nói: “Ta thành toàn chonàng!”

Qua thêm mấy ngày, Bình gia gửi thiếp đến, mặt trênliệt kê đồ cưới, trong đó phía trên đầu chính là một đôi cổ đồng đỉnh, một đôicổ đồng di, Đào thị xem qua, trầm tư hồi lâu, hiểu được mấu chốt trong đó,không khỏi cất tiếng cười to, gần hai mươi năm oán hận chất chứa trở thành hưkhông, chỉ thấy hứng thú rã rời: “Miệng nói dễ nghe như vậy, nhưng chỉ vì mộtmón đồ chơi thế này mà nghị thân.”

Cung ma ma nghiêm trang nói: “Phu nhân, lời này củangười cũng không đúng, cổ đồng di cùng cổ đồng đỉnh nếu là xuất ra đi cầm cố,cũng giá trị không ít tiền. Đồ cưới này kỳ thật cũng không tính là bạc bẽo.Ngoại trừ dòng dõi, lại là đích nữ, thân gia trong sạch, đồ cưới đủ, lão giathấy việc hôn nhân này kỳ thật cũng khá được, lão thái gia không phải đã đồng ýrồi sao.”

Đào thị cười lạnh nói: “Đúng là vậy. Vật như vậy, tatức giận cái gì? Hắn như thế nào không chết đi?”

Cung ma ma nghiêm mặt nói: “Phu nhân, người nên cẩnthận lời nói. Bình gia này, nếu là ngày thường chỉ là mơ tưởng, lần này có thểthành bất quá là vì lão gia tâm tình tốt. Nghĩ đến không phải càng khiến chúngta bớt việc sao.”

Đào thị thản nhiên nói: “Muốn nữ nhi cao gả (ý chỉ Bình gia muốngả cho nhà có thế lực hơn), cũng có thể lý giải. Chỉ tiếc đãchọn sai người.”