Thế Hôn

Chương 120: Giận chó đánh mèo



Lại nói hai mẫu tử Lâm Cẩn Dung cùng nhau đi về nghỉ,đi được một lúc, đã thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ đang đứng dưới một gốccây phong ngắm lá đỏ, thấy các nàng lại đây, liền buông cành lá cúi đầu hànhlễ: “Tam cữu mẫu, Tứ muội muội.”

Lâm Cẩn Dung cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu hoàn lễ,Đào thị có vài phần thân thiết nói: “Ăn ngon miệng không? Sao còn không đi tắmrửa thay quần áo?” Lục Giam cười nói: “Dạ được. Đa tạ Tam cữu mẫu quan tâm.”

Ý tứ trong lời này, Đào thị ngầm hiểu. Nàng thật sựkhông biết Đào Thuấn Khâm đưa cho Lục Giam thứ gì, chỉ bảo Cung ma ma cẩn thậnđem qua, được nhận lời cảm tạ hay không cũng không quan tâm, không nghĩ tới là,hắn vẫn một mình chờ ở nơi này hành lễ nói lời cảm tạ với nàng. Không thể khôngnói, trong lòng nàng có chút hưởng thụ, liền cười nói: “Nhanh đi tắm thay quầnáo đi, chúng ta đi trước.”

Lục Giam cũng cười cười, không đề cập tới nhứng thứkhác, thật sâu thi lễ, xoay người rời đi.

Trong núi im lặng, sư tiếp khách sắp xếp cho mọi ngườinghỉ ngơi ở sân viện gần phía sau núi, thanh nhã im lặng, duy nhất không tiệnchính là các nàng lần này đến nhiều người, lại đang mùa dâng hương thịnh vượng,không đủ viện để mỗi người các nàng nghỉ, vì thế nhóm nữ quyến Lâm gia đềutrong cùng một viện.

Lâm Cẩn Dung trở về phòng thoáng nằm xuống nghỉ, rồidậy tắm rửa thay quần áo, sau đó gọi Đào thị, ngồi ở phía trước cửa sổ chờ Đàothị ăn vận chuẩn bị xong. Lúc này các chủ tử nghỉ trưa đều đã dậy, có thể nhìnthấy nha hoàn ma ma cầm theo chậu nước lui tới qua lại trong viện, mơ hồ nghethấy có tiếng người xôn xao ở phòng Lâm Ngũ cách vách, ôn tồn nói: “Ngũ tiểuthư, nên dậy thôi.”

Lệ Chi liền kề tai Lâm Cẩn Dung nói nhỏ: “Là ThạchLưu. Ngũ tiểu thư tính tình cũng thật nhỏ mọn, có gì tức giận ở nhà là đượcrồi, cần gì xuất môn còn mang theo vẻ mặt này cho người ta nhìn? Xem nàng lúctrước ở bàn cơm nói mấy lời kia, quả thực chính là làm hỏng không khí. Sao lúcấy tiểu thư không giải thích hai câu?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cây trâm vốn là mang về từ Thanhchâu, mua chung từ một cửa hàng, quang minh chính đại, muốn ta giải thích cáigì? Chẳng lẽ để ta nói, đều là ta chọn sao?” Có một số việc giải thích không rõràng, càng giải thích càng phức tạp, huống hồ, lúc ấy những người đang ngồi aicó tư cách yêu cầu nàng giải thích?

Chợt thấy La thị mang theo Thôi ma ma từ bên ngoàibước nhanh vào, ngày cuối thu, tuy rằng không lạnh, nhưng cũng không nóng. Vẻmặt nàng lại đỏ bừng, giống như rất nóng nực, một đường vội vã đi vào, ngay cảnha hoàn ma ma đối với nàng hành lễ vấn an cũng không để ý tới, bước nhanh vàophòng của mình, lên tiếng thúc giục muốn nước ấm, nước mới bưng vào chưa đượcbao lâu, chợt nghe thấy một thanh âm vang đổ rầm, một nha hoàn cả người ướt đẫmvẻ mặt cầu xin cầm thùng gỗ đi ra, ngay sau đó cửa phòng của cặp song sinh cáchvách được mở ra, Lâm Lục đã thay đổi quần áo bước qua, vào phòng ở của La thị,rồi gắt gao đóng cửa lại. Không bao lâu, cửa sổ bị mở ra một khe hở, dường nhưngười ở bên trong đang nhìn ra xung quanh.

Lâm Cẩn Dung nhanh đóng cửa lại, Đào thị nhìn thấyđộng tác của nàng, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi có tiếng vang gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nhị bá mẫu mới từ bênngoài trở về, trên người còn mặc quần áo chưa đổi. Vừa rồi hình như là nha hoànbưng nước vào đã gây ra lỗi gì đó.” Tâm tình của nàng có vài phần trầm trọng,La thị bị cự tuyệt, khẳng định cảm thấy sượng mặt, nhưng lấy tính tình củaDương thị, tất sẽ không khiến người cảm thấy quá mức xấu hổ. Như vậy, có thểlàm cho La thị hổn hển như thế, hẳn là do Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân coitrọng mặt mũi hơn hết thảy, lại giận chó đánh mèo người khác, La thị sợ là bịLâm Ngọc Trân giận chó đánh mèo rồi đây. Lâm Cẩn Dung nhất thời vô hạn lo lắng,chỉ sợ La thị cùng Lâm Ngọc Trân không thoải mái, lại phát sinh chuyện gì đó.

Đào thị không thấy được trong mắt Lâm Cẩn Dung trànngập lo lắng, ngược lại hứng thú tăng vọt: “Nàng có mắng chửi người không? Nhìnqua có thập phần tức giận hay không a?” Tiếp theo lại hướng tới cửa sổ xem náonhiệt.

“Cửa sổ đối diện có người đang nhìn ra xung quanh. Nếuđể các nàng thấy chúng ta đang nhìn thì không tốt.” Lâm Cẩn Dung một tay giữchặt nàng, không chút để ý nhỏ giọng nói: “Không nghe thấy tiếng mắng chửingười, nhưng trên người nha hoàn đều ướt đẫm, Nhị bá mẫu xem ra cũng là vừa vộivừa nóng.”

Cung ma ma liền cười: “Đều ở tại trong một viện đúnglà không tốt, làm cái gì cũng đều phải cẩn thận, hơi không chú ý sẽ bị ngườikhác nghe thấy nhìn thấy.”

Đào thị cười nói: “Thật vui, vài năm qua cũng khó cócơ hội này. Dù sao nhà chúng ta không sợ người ta nhìn, cũng không sợ người tanghe thấy gì.” Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, La thị tất nhiên mấtmặt, không chừng Lâm Ngọc Trân cũng tức giận nàng. Cái gì gọi là lấy lòng khôngđược, xoay người lại bị chó cắn, hôm nay La thị chắc hẳn đã được nếm qua.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Xuân Nha mở cửa, chính làChu thị mang theo Hứa ma ma đứng ở cửa: “Đều chuẩn bị xong chưa? Cũng đã đếngiờ, lúc này đằng trước rất thanh tịnh, không có người khác đến quấy rầy, đã điđược chưa?”

Đào thị liền cười: “Đã xong, đang chờ hai tẩu.” Rồihướng về phòng ở của La thị chỉ chỉ: “Nhị tẩu dường như còn chưa chuẩn bịxong?”

“Không phải mới vừa nghe thấy thanh âm của nàng sao?Còn tưởng rằng nàng đã thu dọn xong, sao vẫn chưa thấy người đâu?” Chu thị liềngọi Hứa ma ma: “Đi thúc giục Nhị phu nhân cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư.”

Hứa ma ma đến gõ cửa phòng La thị, chỉ nghe bên trongcó tiếng nước chảy, Lâm Lục cách cửa sổ nói: “Lập tức sẽ xong ngay, thỉnh Đạibá mẫu cùng Tam thẩm nương đợi lát nữa.”

Chu thị liền quay đầu cùng Đào thị nói: “A Chỉ (Lâm Ngũ)nhà tathân mình không thoải mái, sợ là không đi cùng được, ta vừa sai người hầm canhgừng cho nàng uống, để nàng đổ chút mồ hôi cho khỏe người.” Lại cùng Lâm CẩnDung nói: “Ngũ muội con gần đây tính tình có chút cổ quái, nếu đã làm saichuyện gì, dù gì, thỉnh con nể tình tỷ muội mà bao dung nàng.” Ý tứ này là đãbiết biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngũ ở cỗ chay.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đại bá mẫu yên tâm.”

Chu thị gật gật đầu, cùng Đào thị đang nói chuyện tàolao, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Muội nói chuyện này có thể thành không? Muộicùng Ngô gia quan hệ gần gũi, có thể biết rõ ràng.”

Đào thị rõ ràng đã biết đáp án, nhưng giả vờ như khôngbiết: “Ta sao biết được? Gia thế tài mạo đều tương đương, hơn phân nửa có thểthành? Lúc trước ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô Đại phu nhân đứng nói chuyện, chắc đãdò hỏi? Không bằng hỏi Nhị tẩu một chút?”

Chu thị cười cười, cũng không phát biểu gì, cũng khôngnói muốn đi hỏi.

Đào thị thầm nghĩ, viện này chỉ bé bằng bàn tay, chẳnglẽ La thị vào cửa phát giận ta biết, chẳng lẽ ngươi không biết? Rõ ràng ngươiđã thấy, chính mình không đi hỏi lại đến dỗ ta đi hỏi, ta không hỏi, cho tò mòchết ngươi! Vì thế cũng cười không nói lời nào. Lại nghĩ, xem ra Chu thị cònghi hận Lâm Ngọc Trân không cần Lâm Ngũ, nên cũng đang chờ chế giễu.

Sau một lúc lâu, cửa phòng đối diện mở ra, La thị ănvận sạch sẽ dẫn Lâm Lục đi ra, trên mặt đã thay đổi thần khí khoái hoạt. Chuthị nhìn Đào thị liếc mắt một cái, đã thấy Đào thị cũng nhìn mình, không có ýđi hỏi, vì thế ho khan một tiếng, nói: “Đều đến đông đủ rồi, đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung lặng lẽ đánh giá biểu tình của Lâm Lụccùng Lâm Thất, thấy trên mặt Lâm Thất không có vẻ gì dị thường, khoái hoạt nhìnxung quanh, Lâm Lục vẻ mặt tuy có vài phần nghiêm túc, nhưng cũng không nhận rađiều khác lạ nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đi tới, nghênh diện gặp Dương thị cùng trưởng tức NgôĐại thiếu phu nhân, Ngô Nhị phu nhân cùng Ngô Lăng theo một đường khác đi tới,vì thế vang lên một mảnh thanh âm vấn an. Đào thị cẩn thận quan sát, thấy Lathị mặc dù tươi cười, ánh mắt lại vòng vo, không chịu cùng Dương thị đối diện.Dương thị cũng cười, biểu tình thực thân thiết, nhưng cũng không đối diện vớiLa thị, hai người càng không trực tiếp đối thoại.

Đào thị không khỏi suy nghĩ, may mà mình không đồng ýlàm chuyện này. Tính tình Dương thị tuy ôn hoà hiền hậu, không nguyện ý đắc tộivới người khác, gặp phải loại sự tình này cũng không thể hàm hồ cho có lệ. MàLa thị cùng Lâm Ngọc Trân da mặt mỏng, luôn tự cho là đúng, bị người cự tuyệtviệc hôn nhân, cảm thấy mất hết mặt mũi. Xét về thể diện thế giao, ở mặt ngoàigiả bộ không có việc gì, nhưng sau này cũng không thể thân cận như trước.

Dương thị cũng không muốn bởi vậy phá hỏng giao tìnhmấy nhà, thầm nghĩ nên để việc này nhẹ nhàng trôi qua, liền chủ động cùng Chuthị, Đào thị nhàn thoại. Mọi người nói chuyện tào lao, đi được mấy bước, chỉthấy Lâm Ngọc Trân khuôn mặt bình tĩnh dẫn theo Lục Vân đi ở đằng trước. LâmNgọc Trân đi nhanh, Lục Vân bước theo, nắm chặt tay áo nàng, thấp giọng nói gìđó. Phương ma ma cùng hai nha hoàn chậm rãi theo sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìntim.

Lâm Lục dẫn đầu gọi Lục Vân một tiếng.

Lục Vân quay đầu, kinh hỉ nói: “Di, các tỷ đến khi nàovậy? Ta mải nói chuyện với nương, vì vậy không nghe thấy tiếng bước chân.” Vìthế theo thứ tự chào hỏi, biểu tình tự nhiên, tươi cười cũng cực kỳ sáng lạn.

Lâm Cẩn Dung mắt sắc nhận ra Lục Vân phu thoa một lớpphấn mỏng, mà lúc trước nàng vốn không dùng đến son phấn. Lâm Cẩn Dung thật sựvạn phần bội phục nàng, vừa gặp phải sự tình này, có thể mặt không đổi sắc tươicười, tự nhiên rộng rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dương thị cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, NgôNhị phu nhân liền chủ động tiếp đón Lâm Ngọc Trân: “Sao không thấy Nhị phu nhânnhà tỷ?”

Lâm Ngọc Trân che giấu sự giận dữ trong mắt, sắc mặtửng đỏ, cố gắng cương nghiêm mặt cười cười: “Nàng nói đau đầu, bảo chúng ta đitrước, ngày mai nàng sẽ đi sớm thắp hương.” Ánh mắt nhìn gốc cây bên cạnh,không liếc mắt nhìn bất kỳ ai.

Chu thị lúc trước còn nghi ngờ, thấy biểu tình rõ ràngcủa nàng, không bằng người Ngô gia rộng rãi tự nhiên, cứng đờ như vậy khôngkhỏi khiến không khí mất thoải mái, liền phát huy tác dụng trưởng tẩu, cho bậcthang để Lâm Ngọc Trân bước xuống: “Rốt cuộc đã cuối thu, không cẩn thận sẽ bịlạnh. A Chỉ nhà ta cũng vậy, vừa mới sai người làm canh gừng, để ta bảo ngườiđưa đến cho Nhị phu nhân. Cô phu nhân có muốn uống một chén không?”

“Không cần, đa tạ Đại tẩu, ta vẫn khỏe.” Lâm Ngọc Trâncười gượng một tiếng, đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào thị đangcùng Dương thị nói chuyện.

Đào thị vô duyên vô cớ bị nàng trừng mắt nhìn, khôngkhỏi thầm nghĩ, bản thân ngươi không nhận ra sự thật, nữ nhi không có ngườimuốn, còn trách ta? Ta còn ở đây thay ngươi cùng người khác giao hỏa, ngươi lạitrừng ta? Vì thế cũng không chút khách khí trừng mắt lại.

Lâm Ngọc Trân bị nàng trừng lại, tức giận đến xanhmặt, Lâm Cẩn Dung thấy tình thế không tốt, nhanh đứng vào giữa, ngăn chặn ánhmắt hai người hận không thể ăn sống nuốt tươi lẫn nhau.

La thị ở một bên mắt lạnh nhìn, ung dung cầm khăn taynhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.