Thế Hôn

Chương 118: Cứ để ta



Lâm Lục cùng Lâm Thất ngồi một lát, rốt cuộc vẫn nhớtới phải đi tìm Lục Vân, liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Tứ tỷ tỷ nếu không bậnviệc gì, vẫn nên cùng đi với chúng ta để giải sầu. Ngũ tỷ không đi, tỷ cũngkhông đi, vậy không còn gì thú vị.”

“Được, ta đưa các muội đi ra ngoài.” Lâm Cẩn Dung cũngkhông ngay lập tức trả lời, nhưng cũng không từ chối các nàng. Sau khi Tamphòng từ Thanh châu trở về, lão thái gia nói rõ không được buôn bán bằng tiềnchung, đồ cưới của các phòng tự gánh vác, vô cùng rõ ràng, thái độ người trongnhà đối với Tam phòng hoặc nhiều hoặc ít đều có biến hóa. Nàng có thể coi sựnhiệt tình này của cặp song sinh là chuyển biến tốt của Nhị phòng đối với Tamphòng, chỉ cần là điều tốt, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Đợi cặp song sinh đi rồi, Lâm Cẩn Dung ngồi im lặngsuy nghĩ trong chốc lát, gọi Lệ Chi tới nói: “Ngươi đi An Nhạc đường, nói vớiCung ma ma, Hoàng di nương có chút không thoải mái, bảo nàng thỉnh phu nhân trởvề. Mặc kệ chuyện gì, bảo phu nhân đừng vội đồng ý.”

Lệ Chi gật đầu, tuân mệnh mà đi.

Lâm Cẩn Dung thu thập một chút, bảo Quế ma ma lấy hộpđiểm tâm, ra lệnh Anh Đào cầm lấy, hướng tới sân viện của Hoàng di nương. Theosuy nghĩ của nàng, Lâm Ngọc Trân hẳn nhờ Đào thị thay Lục Vân hướng Ngô gia làmmai — tuy rằng kiếp trước chuyện này không phát sinh, nàng cũng không biết khiđó Lâm Ngọc Trân đến tột cùng có thay Lục Vân hướng Ngô gia đề cập vấn đề nghịthân hay không, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, thực rõ ràng, chính làhướng về phía Ngô Tương.

Thử nghĩ, lấy tính tình của Lâm Ngọc Trân mắt cao hơnđỉnh, Lục Vân có thân phận là quan gia tiểu thư, sao có thể coi trọng Đào thịthay nhà họ làm mai? Dù thế nào cũng nên là người như Tri châu phu nhân mớiđúng. Cho nên, có thể khiến Lâm Ngọc Trân nhượng bộ tới tìm Đào thị, chỉ là vìNgô gia có quan hệ thân thích lòng vòng cùng Đào thị, có chút quen thuộc hơn màthôi.

Từ kinh nghiệm kiếp trước của nàng, hai người Lục Vân,Ngô Tương là không thành, Lục Vân sẽ có một cuộc sống khác biệt, tuy rằng nàngkhông biết sự tình đến đây sẽ phát sinh biến hóa gì hay không, nhưng nàng vẫncho rằng, vô luận thế nào cũng sẽ bất thành, Đào thị cũng không chắc sẽ đồng ýchuyện này. Ai biết Lâm Ngọc Trân lại có chủ ý gì đây?

Tới cửa gian phòng bên ngoài của Hoàng di nương, khôngthấy thô sử ma ma thường lui tới canh chừng đâu, lạnh lùng thanh thanh, đóngcửa bế hộ. Lâm Cẩn Dung liền hướng Anh Đào nâng cằm, Anh Đào tuy ở chung vớinàng không lâu, nhưng khá thông minh, lập tức liền giương giọng cười nói: “TảoNhi tỷ tỷ, ngươi có ở đây không?”

Cửa lúc này mới không tiếng động mở ra một khe hẹp,Tảo Nhi ló đầu ra, vừa nhìn thấy chủ tớ Lâm Cẩn Dung đang đứng dưới nắng mùathu, không khỏi âm thầm kinh ngạc, nhanh mở rộng cửa, đi ra hành lễ nói: “Nô tỳthỉnh an Tứ tiểu thư. Tiểu thư đây là?”

Lâm Cẩn Dung khẽ mỉm cười: “Nghe nói di nương khôngkhỏe, ta đến thăm nàng.” Cũng không chờ Tảo Nhi đi hồi bẩm, liền thẳng cất bướchướng tới cửa.

Tảo Nhi chạy nhanh đuổi theo: “Tiểu thư, sợ người sẽbị lây bệnh.”

Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại: “Không sợ.”Hoàng di nương tuy rằng đóng cửa không ra, nói là bị bệnh, nhưng trên thực tế,các nàng đều biết Hoàng di nương bất quá chỉ bị sưng phù mặt, không dám xuấtmôn mà thôi. Nàng không tiến vào phòng Hoàng di nương, trò diễn này sao có thểhoàn thành đây? Tuy rằng vị tất sẽ có người đến truy cứu, nhưng không phải vẫnlàm rất chu toàn sao?

Đến cạnh cửa, Hoàng di nương búi tóc, nghiêm mặt ratiếp đón, Lâm Cẩn Dung hỏi mấy lời thăm hỏi, bảo Anh Đào đem điểm tâm đặtxuống, cùng Hoàng di nương đang lo sợ bất an, không hiểu vì sao nàng tới nói vềchuyện thời tiết.

Ở An Nhạc đường, Lâm Ngọc Trân cầm chén trà trong tay,cười khanh khách nhìn Đào thị: “Tam tẩu, tẩu không thể không đáp ứng việc làmbà mối này được? Ta càng nghĩ, trừ tẩu ra, đúng là không còn người thích hợpnào khác.”

Lâm lão thái thái hơi nhíu mày, không đồng ý nhìn LâmNgọc Trân. Thỉnh ai làm mai không được, lại muốn thỉnh Đào thị? Đào thị kiatính tình miệng lưỡi thế nào, có thể thành sao? Mà hai nàng ngày thường quan hệcũng không tốt, để Đào thị đi khác gì quấy rối. Đây là nghĩ như thế nào vậy?

Lâm Ngọc Trân làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằmĐào thị, chờ Đào thị đáp lời. Nàng sao có thể thật sự muốn Đào thị làm mai chứ?Đào thị đủ tư cách sao? Tiên hạ thủ vi cường, đơn giản chính là muốn nói choĐào thị biết, cửa hôn nhân là nàng thay Lục Vân chọn trúng rồi, ai cũng đừngđộng tâm tư. Nàng nói ra trước tiên, nàng cũng không tin Đào thị dám tỏ vẻtranh đoạt với nàng

Đào thị bị Lâm Ngọc Trân nhìn mà có vài phần căm tức.Nàng tuy rằng đã sớm đoán được Lâm Ngọc Trân coi trọng Ngô Tương, nhưng ở mộtbên chế giễu cùng với việc mình bị bá đạo lôi kéo khiến mất mặt xấu hổ là haichuyện khác nhau. Nàng lúc trước đã cùng Cung ma ma thương thảo qua, có thử Ngôthị, quả nhiên Ngô gia không muốn để Ngô Tương tùy ý kết thân. Theo ý Ngô thịmà nói, Ngô gia từ trên xuống dưới đối với Ngô Tương tràn ngập kỳ vọng, đều hyvọng hắn có thể bay cao bay xa hơn, làm rạng rỡ tổ tông, sao có thể ràng buộccước bộ của hắn? Bảo nàng đến nói với Dương thị, vậy không phải tự rước lấynhục sao? Tự rước lấy nhục không nói tới, còn phá hỏng quan hệ hai nhà, ngàysau cũng không tiện gặp mặt.

Nàng có thể nhắc nhở Lâm Ngọc Trân, lại thấy khôngđáng! Với đức hạnh của Lâm Ngọc Trân, cũng sẽ không cho rằng nàng có ý tốt,chuyện làm mai nàng vừa nhắc tới, không chừng cũng là không có ý tốt, nếu nàngthật sự nhận lời làm mai, Lâm Ngọc Trân có thể yên tâm sao? Liên tưởng đến lầntrước khi Ngô gia thiết yến đãi khách, bộ dạng của mẫu tử Lâm Ngọc Trân gấpgáp, về sau sẽ chịu đau khổ, mặt mũi hết thảy đều bị quăng sạch, Đào thị chẳngnhững tiêu tan tức giận còn có chút buồn cười, vì thế nói cũng dễ nghe hơn:“Hai hài tử gia thế tương đương, tài mạo xứng đôi, thật là lương duyên hiếm có,ta vốn không biết ăn nói, cũng không có bản sự gì, đi làm mai kỳ thật khôngthích hợp. Với dung mạo gia thế của ngoại chất nữ, còn có hài tử có tài như NgôTương, như thế nào cũng phải thỉnh người có khả năng ăn nói như quan phu nhânđi làm mai mới có thể diện.”

Hiếm khi Đào thị ăn nói dễ nghe như thế, Lâm Ngọc Trânlại thấy nàng không tức giận không ảo não ngược lại còn có chút vui vẻ, tronglòng hơi nghi ngờ, vì thế buông chén trà đã nguội lạnh xuống: “Tam tẩu còn nóimình không biết ăn nói sao? Vừa rồi từ chối nói năng rất cẩn thận. Tẩu thấyquan phu nhân làm mai tốt, ta lại cảm thấy thân thích làm mai thân thiết gầngũi hơn. Ai cũng biết nhà mẹ đẻ của tẩu chính là Ngô gia Cô phu nhân, các ngươimấy nhà ngày thường lui tới chặt chẽ, trong mắt người Ngô gia, tẩu so với quanphu nhân có thể còn có mặt mũi hơn.”

Đào thị hơi có chút không kiên nhẫn, sắc mặt cũng cóchút khó coi, hờn mát nói: “Cô phu nhân cũng thật cất nhắc ta, người ta bất quánể mặt tẩu tử của ta mà thôi, sao dám cho là thật? Muội giao du rộng, trongthành Bình châu quan phu nhân đều cùng muội giao hảo, tùy tiện tìm ai cũng cóthể diện hơn ta. Không phải muốn ta bị người giễu cợt chứ.” Tốt nhất đi thỉnhTri châu phu nhân đi, càng mất thể diện a.

Lâm Ngọc Trân thấy nàng không kiên nhẫn mất hứng,trong lòng mới cảm thấy có chút vững vàng, liền đối với người chung quanh thởdài, giả bộ ủy khuất: “Tam tẩu, ta hiếm khi mở miệng cầu tẩu một lần, tẩu cứnhư vậy từ chối ta, thật khiến ta mất mặt.”

Ngươi tự tìm lấy mà. Đào thị hừ một tiếng: “Ta là vìmuốn tốt cho ngoại chất nữ mà thôi.”

La thị đột nhiên chen vào nói: “Tam đệ muội cho dùkhiêm tốn không chịu làm mai, cũng thay Cô phu nhân hỏi một tiếng, thử ý tứ củaNgô gia thế nào không được sao? Nếu nhà hắn khẳng định, lại thỉnh người làm maicũng không muộn. A Vân cùng Ngô Tương đúng là trai tài gái sắc, trời sinh mộtđôi! Là đôi tương xứng nhất mà ta thấy qua trong mấy năm nay.” Vừa mới nóixong, lại nhận được ánh mắt tán dương của Lâm Ngọc Trân.

Ai cần ngươi nhiều chuyện! Đào thị oán hận nhìn La thịliếc mắt một cái, ma nha nói: “Ta miệng lưỡi không khéo, không bằng Nhị tẩubiết ăn nói, ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô gia Đại phu nhân ngày thường cũng rấtthân thiết, nếu không để tẩu đi nói, tẩu vừa xuất mã, cam đoan có thể thànhcông.”

La thị bị nàng nhìn, nhưng không ảo não, ngược lạitheo gậy tre trèo lên trên: “Vậy thì, nếu Cô phu nhân không chê ta ăn nói vụngvề, Tam đệ muội không chê ta đoạt công lao, ta đây sẽ đi hỏi.” Trong lòng nàngnghĩ, việc hôn nhân này tất nhiên có thể thành, có sẵn nhân tình khiến ngườichịu ơn sao không làm.

Lâm Ngọc Trân quả nhiên đứng dậy nói lời cảm tạ: “Vậytrước đa tạ Nhị tẩu.”

Lâm lão thái thái nhìn một màn này, đã hoàn toàn hiểuđược là chuyện gì xảy ra. Tuy rằng cảm thấy Lâm Ngọc Trân không nên tính kế chấtnữ nhà mình, nhưng nàng rất sủng Lâm Ngọc Trân, lại đau lòng Lâm Ngọc Trân vấtvả nhiều năm, chỉ có một mình Lục Vân là cốt nhục, Lâm Ngọc Trân đã mở miệng,lại thấy Lục Vân so với Lâm Cẩn Dung càng thích hợp với Ngô Tương hơn, cũngliền giả bộ bất tỉnh không nói lời nào.

Một đám tự cho là đúng, Đào thị hơi hơi cười lạnh, cúiđầu nhàm chán ngắm móng tay.

Lâm Ngọc Trân xem ở trong mắt, tâm tình tốt hơn mộtít, thấy một chiêu này quả nhiên linh nghiệm, cướp được tiên cơ, chặt đứt ýniệm trong đầu Đào thị. Đào thị mất hứng cùng từ chối, trong mắt nàng đều làhâm mộ ghen tị cùng cực hận không thể biểu hiện thành lời, vì thế không ngừngcố gắng nói: “Tam tẩu vừa rồi nói hẳn là nên thỉnh quan phu nhân có khả năngnhiệt tâm có diện mạo làm mai, tẩu thấy ai thích hợp nhất? Tẩu không chịu làmmai, không chịu thay ta tìm hiểu, vậy có thể nói cho ta biết nhà ai cùng Ngôgia quan hệ tốt nhất được không? Nói thật, hài tử Ngô Tương này rất được, khôngbiết có bao nhiêu người nhắm đến đây, các ngươi đều là thân cữu mẫu của A Vân,nên giúp đỡ đưa ra nhiều chủ ý hữu dụng.”

Đào thị đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cung ma ma dòxét, biểu tình lo âu thấp giọng gọi: “Phu nhân……”

Đào thị đành phải đứng dậy hỏi: “Chuyện gì?”

Cung ma ma dùng thanh âm trầm thấp vừa vặn đủ để ngườibên cạnh nghe thấy nói: “Nghe nói Hoàng di nương thực không thoải mái, người cóthể nhanh trở về nhìn qua một lát không?” Lúc này mới lại nhỏ giọng nói: “Phunhân, này rõ ràng không có ý tốt.”

Đào thị hừ lạnh một tiếng: “Ta biết. Nàng không phảilà sợ ta đoạt trước, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta sao? Nhưng nàng đã đoánsai rồi……” Nói tới đây hơi hơi có chút đắc ý: “Ngươi đợi chút, để ta đưa ra chủý tốt……”

Cung ma ma nhớ tới một câu kia của Lâm Cẩn Dung vôluận chuyện gì cũng đừng đồng ý, vội kéo tay áo của Đào thị, nhỏ giọng nói:“Hảo phu nhân, tránh ở một bên xem kịch vui không phải rất tốt sao? Đỡ cho vềsau mọi người đều oán người đưa ra chủ ý, không duyên cớ chọc họa vào thân.Người còn sợ không có người giúp nàng đưa ra chủ ý sao?”

Đào thị nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền gật đầu, hướng mọingười cáo từ, nói là trong phòng có việc. Mọi người vừa rồi đã nghe thấy, lãothái thái lại hiểu được Hoàng di nương đã trúng nhục nhã, cáo ốm không ra, cònthông cảm nàng lúc này không được tự nhiên, liền để nàng đi. Sau đó toàn giathương lượng, nên đề cập với Dương thị thế nào, khi nào thì đề cập, lại thỉnhai làm mai, Lâm Ngọc Trân tiền đồ rộng mở, dường như việc hôn nhân đã sắpthành: “Vậy khi đi Bình Tể tự với Ngô gia Đại phu nhân thì đề cập đi!”

La thị tin tưởng tràn đầy: “Cứ để ta.”