Thế Hôn

Chương 102: Lạch cạch



Lâm Tam lão gia vuốt râu, cau mày hỏi Lục Giam: “Saongươi lại ở đây? Lúc trước đến nhà ngươi, mẫu thân ngươi nói ngươi đang ở TháiMinh phủ, chắc hẳn đã phái người đi đón ngươi, kết quả ngươi lại có mặt ở đây,ngươi nói thật xem, đây là chuyện gì? Trong nhà có biết hay không?” Ngô Tươnghắn không thể quản, không thể giáo huấn, nhưng đây là chất nhi hắn dù thế nàocũng có quyền răn dạy.

Lục Giam cúi mắt nói: “Hồi Tam cữu phụ, ngoại chất nhiđã viết thư về nhà, được tổ phụ cho phép, bằng không cũng không dám đi loạn.Chưa từng nhận được thư của mẫu thân, cũng không gặp người tới đón. Bất quá cócữu phụ nhắc nhở, ta cũng nên thường xuyên viết thư trở về nói rõ mình đang ởđây, để trưởng bối không phải lo lắng.”

Rõ ràng là làm trái ý của Lâm Ngọc Trân, lại có thểhoàn toàn bao biện, đối đáp cẩn thận, thái độ còn không thể soi mói. Đào thị ởmột bên bưng chén trà nghe, ẩn ẩn cảm thấy, Lục Giam sở dĩ đến Đào gia dự lễsinh thần của Ngô thị, còn đưa lên hậu lễ, hoàn toàn là vì mình ở thôn trangchăm sóc hắn, lại vô tội bị Lâm Ngọc Trân tức giận, hắn muốn nhận lỗi với nàng,vì vậy trong lòng còn có chút muốn bảo hộ Lục Giam. Nhưng Lâm Tam lão gia hiệntại hỏi đến điều này, trưởng bối quan tâm tiểu bối, là hợp tình hợp lý, hài tửnày đối đãi rất chu toàn, mình cũng không cần chen lời vào nói giúp.

Lâm Tam lão gia quả nhiên không còn gì để trách cứ,chỉ nói: “Vậy ngươi hiện nay đang ở đây? Tới nơi này là vì chuyện gì?”

Lục Giam quy củ nói: “Là ở tại nhà một bằng hữu, cữuphụ yên tâm, nhà hắn cũng là người đọc sách đúng đắn, thân gia trong sạch.”Cũng không trả lời là đến đây vì chuyện gì.

Lâm Tam lão gia gắt gao truy vấn: “Họ gì? Nhà ở đâu?”Lời còn chưa dứt, chợt nghe “Lạch cạch” một thanh âm vang lên, Lâm Tam lão giagiương mắt, chỉ thấy Ngô Tương cúi đầu không chút để ý đặt chén trà lên bàn,dường như không phải cố ý, vì thế mặc kệ hắn, tiếp tục nghe Lục Giam trả lời.

Lục Giam không chút hoang mang nói: “Là họ Cố, ở tạithành tây.”

Đào thị nháy mắt liên tiếp với Lâm Tam lão gia, ý tứlà, việc riêng của người ta ai cần ngươi lo? Chẳng lẽ muội tử ngươi làm ngườikhông có thể diện, đáng để ngươi thay nàng ra mặt sao? Muội tử ngươi tương laiđều phải dựa vào hài tử này, ngươi vô duyên vô cớ đắc tội với nó làm cái gì?Tùy tiện hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm là được rồi, cần gì phải gắt gao như thế?

Lâm Tam lão gia cũng không để ý tới Đào thị, còn muốntiếp tục ra oai, đang muốn mở miệng, Ngô Tương lại “Lạch cạch” một thanh âmvang lên, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Ngô Tương một cái, Ngô Tương không có cảmgiác gì, đầu cũng không nâng. Vì thế nhẫn nhịn, vừa muốn mở miệng, thanh âm“Lạch cạch” lại vang lên lần nữa, hắn căm tức lại trừng qua, lúc này Ngô Tươngnghiêm túc nhìn hắn một cái, ánh mắt mang vẻ không kiên nhẫn chỉ có thể hiểu màkhông thể diễn đạt được bằng lời.

Lâm Tam lão gia quả thực không thể nhịn được nữa, lạikhông tiện phát tác, hắn rất muốn chỉ trích Ngô Tương, nói cẩn thận không làmvỡ chén nhà người ta, nhưng hắn cũng sợ nếu hắn nói gì đó, bị Ngô Tương trướcmặt mọi người không chút khách khí đáp trả, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?Vì thế tức giận mặt trắng bệch, vì vậy không thốt nên lời.

Ngô thị vội hoà giải: “Ta nói hài tử Lục Giam này cũngquá mức khách khí, biết chúng ta ở đây, có thể tới gặp thân thích chúng ta cũngrất cao hứng, cần gì phải mang thêm lễ vật?”

Lục Giam nghiêm túc đáp: “Hồi cữu mẫu, lúc trước chưatừng nghe Tam cữu mẫu nói qua, không biết là ngày sinh thần của người, lễ vậtchuẩn bị vội vàng, có chút tùy tiện, còn thỉnh người thứ lỗi.”

Đào thị thấy hắn nhắc tới nhà mình, quả nhiên là nểmặt mình, trong lòng có vài phần vui mừng, vội nói: “Hài tử này luôn luôn chuđáo có lễ.”

Đào Thuấn Khâm hợp thời xen vào nói: “Thành tây Cố giasao? Ta cũng có quen biết. Gia cảnh nhàhắn không phải tốt lắm, cô nhi quả phụ thật không dễ dàng, ngươi cũng đừngkhiến nhà hắn thêm phiền toái, đến đây đi. Ở chung một chỗ với các biểu muộibiểu đệ, cũng rất vui.” Nói xong liền sai người chuyển hành lý của Lục Giam.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở một bên thản nhiên liếc Lục Giammột cái, đã thấy Lục Giam đứng dậy vái chào: “Đa tạ người thịnh tình khoản đãi,ngoại chất nhi đợi đến sinh thần của cữu mẫu sẽ qua chúc mừng, thời gian cònlại không dám làm phiền.”

Tất cả mọi người không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, ĐàoThuấn Khâm cau mày nhìn về phía Lâm Tam lão gia, Lâm Tam lão gia vội khuyênnhủ: “Hài tử này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Đào gia thịnh tình mờingươi, ngươi lại cự tuyệt sao? Ở lại đây với chúng ta, có thể chiếu cố lẫn nhaukhông tốt hơn sao? Đến lúc đó cũng tiện đường cùng về nhà.”

Lục Giam cúi mắt nói: “Cũng không phải ta ngại làmphiền, mà vị bằng hữu này, hắn mượn phòng ở cho ta trú ngụ, ta cho hắn mượnsách đọc. Nếu ta chuyển đi, hắn tất nhiên ngượng ngùng mượn sách của ta.” Khóemắt liếc về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng thần sắc thản nhiên, còn có vài phầntư vị không thể nói rõ.

Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, nói: “Đã là như thế,vậy cũng đành thôi. Tiểu nhi tử Cố gia yêu sách như mạng, nhưng bất hạnh thaygia cảnh nghèo khó không thể được như mong muốn, mẫu thân tính tình lại có chútnghiêm cẩn, quản giáo cực nghiêm khắc. Như vậy hắn cũng được lợi, nhưng ngươi ởnhà hắn ăn cơm rau dưa có quen không?”

Lục Giam mỉm cười: “Sạch sẽ sảng khoái, thanh tịnh,rất tốt.”

Đào Phượng Tường liền thấp giọng cười Ngô Tương: “Nhịbiểu ca, thấy ngươi có nhiều tật xấu chưa, đi đến đâu cũng phải mang theo nữđầu bếp…… Nhìn xem Lục Nhị ca, giống ngươi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, lạicó thể thích ứng trong mọi tình cảnh, không hề chê bai cơm rau dưa của Cố gia.”

Ngô Tương không cho là đúng: “Nhân sinh ngắn ngủi, cóthể hưởng thụ vì sao không hưởng thụ? Ngươi đừng nhìn hắn nói dễ nghe, hắn cũngthích hưởng thụ. Chúng ta bất quá nhu cầu không giống nhau mà thôi.” Lập tứchướng Lâm Cẩn Dung nhướn mày, cười nói: “Tứ muội muội, muội thấy ta nói đúngkhông?”

Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của hắn, Lục Giam thíchhưởng thụ tự do, không bị người khác quản chế, lập tức mỉm cười, cũng không trảlời. Ánh mắt lại liếc qua, nhìn thấy Cung ma ma tiến lên dán bên tai Đào thịnói mấy câu, Đào thị sắc mặt không tốt nhìn về phía mình, trong lòng hiểu đượclà chuyện gì, nhưng nàng đã nghĩ thông suốt, cũng sẽ không để ý nữa.

Không bao lâu, Đào Phượng Khanh tiến vào nói là yếnhội đã chuẩn bị tốt, thỉnh mọi người ngồi vào vị trí, như cũ phân biệt chỗ ngồinam nữ.

Lúc dùng cơm, Đào thị không dò xét, mặc kệ sự có mặtcủa người trong Đào gia, [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị] răn dạy Lâm CẩnDung, Lâm Cẩn Dung cũng không cùng nàng tranh cãi, nàng nói gì cũng đều đápứng: “Về sau sẽ không đối chọi với Lục biểu ca nữa, con sẽ đối với hắn có lễtiết, không khiến người mất thể diện, không khiến người dông dài nữa.”

Đào thị bị nàng nói như vậy, chỉ đành hung hăng nhéohai má nàng: “Con nha! Khi nào thì mới có thể trưởng thành đây? Con còn khôngbiết sao? Nữ tử ở phu gia dựa vào gì? Thứ nhất là nhi tử có tiền đồ, thứ nhì lànhà mẹ đẻ đáng tin cậy, thứ ba là tiền tài của bản thân. Cô cô con tuy đánggiận, nhưng nếu tương lai con có việc đến cầu, cho dù là vì thể diện Lâm gia,nàng cũng sẽ không thể không để ý đến con, còn có Lục Giam, hài tử này cũng cólương tâm ……”

Lâm Cẩn Dung cúi mi mắt, không nói được một lời. Bađiểm này kiếp trước nàng đồng ý, nhưng lúc này thì sao,…..

Ở gian ngoài các nam nhân ăn thức ăn uống rượu nóng,Lâm Tam lão gia ở Đào gia được người tôn kính, vui sướng hơn nhiều so với ởnhà, vì thế uống khá nhiều rượu, lôi kéo Đào Thuấn Khâm mồm miệng không rõ nóichuyện tào lao, đầu tiên là năm đó hai bọn họ cảm tình tốt thế nào, còn nói hắngiấu vàng bạc đá quý giá trị bao nhiêu tiền, tỏ vẻ khi Lâm Cẩn Âm cùng ĐàoPhượng Đường thành thân, hắn sẽ tặng cho bọn họ cổ đồng đáng giá, để bọn họ lưutruyền cho thế hệ sau.

Đào Phượng Đường khóe môi hàm chứa ý cười, thoải máihướng Lâm Tam lão gia hành lễ nói lời cảm tạ.

Lâm Tam lão gia mắt say lờ đờ mông lung: “A Âm nhà tahiền lành nhất, lúc còn nhỏ, đức dung ngôn công, mọi thứ đều là thượng thừa,vào cửa rồi, tiểu tử ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, bằng không, bằngkhông……” Lạch cạch, rồi ngã vào trên bàn túy lúy bất tỉnh.

Ngô Tương nhịn không được “Xì” một tiếng bật cười, ĐàoPhượng Cử lại ghé vào trên bàn cười to, Lâm Thận Chi đang cầm một chén canh, cóchút ủy khuất quyệt miệng, Đào Thuấn Khâm bất đắc dĩ xoa xoa trán, trừng mắtnhìn bọn nhỏ một cái, những lời này của Lâm Tam lão gia tuy nói lúc đang say,nhưng tốt xấu vẫn là những câu nói của người làm phụ thân, năm đó Lâm lão tambộ dạng cũng rất được, tư thái nhã nhặn văn vẻ, tại sao càng về sau lại càngsuy tàn thế này?

Đối với tươi cười thiện ý của các huynh đệ, Đào PhượngĐường hơi có chút lúng túng, tiến lên đỡ Lâm Tam lão gia dậy, chuẩn bị đưa hắntrở về phòng nghỉ ngơi, đã thấy Lục Giam cũng đứng dậy, đỡ một cánh tay kháccủa Lâm Tam lão gia nói: “Đại biểu ca, ta giúp huynh.”

Đào Thuấn Khâm hơi hơi có chút ngoài ý muốn, hí mắtđánh giá dưỡng tử này của Lâm Ngọc Trân. Lục Giam hình như có giác quan, hướnghắn nhẹ nhàng cười, nâng đỡ Lâm tam lão gia đi ra ngoài.

Lâm Tam lão gia say như chết, nâng đỡ có chút cố sức,Đào Phượng Đường cùng Lục Giam hai người đồng tâm hiệp lực, đưa người vàophòng, giao cho hạ nhân Lâm gia hầu hạ, rồi mới sóng vai cùng đi.

Lúc này, mặt trời đã lặn về hướng tây, trăng mới lên,gió đêm nhẹ nhàng phất động, ở đình viện xa xa tỏa ra hương hoa quế như có nhưkhông. Hai thiếu niên sóng vai đi tới, cũng không lên tiếng, không muốn đánh vỡcảnh yên tĩnh này.

Đi được một lúc, Đào Phượng Đường sợ Lục Giam cảm thấybị vắng vẻ, nhân tiện nói: “Lục hiền đệ, lễ sinh thần của gia mẫu chính là bắtđầu từ hôm nay trở đi, đến lúc đó đệ cứ tới chơi sớm một chút.”

Lục Giam mỉm cười: “Nhất định sẽ đến.” Rồi nhỏ giọngnói: “Kỳ thật ta có việc muốn cầu Đại biểu ca giúp đỡ.”

Đào Phượng Đường kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Lục Giam có chút xấu hổ nói: “Lúc trước ta vô tìnhnghe thấy các huynh nói chuyện về lương thực và hương liệu……”

Đào Phượng Đường lập tức hiểu ra, cười nói: “Việc nàya, đệ cũng muốn đùa vui giống như Ngô Tương sao?”

Lục Giam do dự một chút, cơ hồ đã muốn gật đầu, lạinhẹ nhàng lắc đầu.

Vừa nhận lễ vật của hắn, người trước mắt này cũngkhông khiến người ta chán ghét, tương lai không chừng có thể tiếp tục giaotiếp, Đào Phượng Đường liền cẩn thận nói: “Thật không dám giấu diếm, việc nàyta còn chưa cùng gia phụ thương lượng, cuối cùng làm thế nào, còn phải do lãonhân gia hắn quyết định. Bất quá nếu đệ muốn làm, lương thực cũng có thể thửmột lần, chắc hẳn là sẽ không lỗ vốn.” Hắn không đề cập tới hương liệu, chỉ vìchuyện giao dịch hương liệu khó mà nói rõ với người ngoài, Lục gia nếu cũng làmsinh ý này, có thể tùy tiện tự làm.

Lục Giam tất nhiên cũng nhận ra, không dây dưa, chỉnói: “Chúng ta vốn không quen thuộc, lại là lần đầu tiếp xúc, sợ là sẽ phảiphiền toái Đại biểu ca một chút.”

Đào Phượng Đường thầm nghĩ, nếu thật sự định làm, tiệntay giúp đỡ cũng không có gì khó, nghĩ đến phụ thân sẽ không trách mình, cũngliền đánh bạo đáp ứng.

Lục Giam trịnh trọng cảm tạ, lại ngập ngừng hồi lâu,nói: “Đại biểu ca, ta có chuyện khó xử, cầu huynh giúp ta giữ bí mật.”