Thế Hôn - Hi Quân

Chương 7: Thỏa thuận trước hôn nhân



Đây là một gian trà lâu nối tiếp di phong của Ngụy Tấn, cửa kéo mở từ hai bên, gió lạnh ẩm ướt ngoài cửa sổ tràn ngập hương hoa ẩm ướt.

Vượt qua bốn mảnh bình phong treo bốn mùa, chính giữa lót mộc tê đỏ, trên đó bày một chiếc bàn thấp, cần ngồi trên sàn nhà.

Thẩm Dao quấn mình trong áo choàng, liếc nhìn Tạ Khâm, Tạ Khâm cởi giày trước mặt nàng, gần đến mức, lúc này mới phát hiện mình thấp hơn hắn rất nhiều, cứ như chỉ có thể chạm tới vai hắn.

Ngỡ ngàng nghĩ, nàng phải thành hôn với một người như vậy sao?

Thân phận khác biệt như trời đất thì khỏi nói, nàng còn không biết tí ti gì về hắn.

Đang lúc sững sờ, Tạ Khâm đã lên bục mộc tê trước một bước, khoanh đầu gối ngồi xuống trước.

Thẩm Dao không dám trì hoãn, vội vàng cởi giàu thêu, chậm rãi đi tới đối diện hắn, cúi đầu ngồi xuống.

Tạ Khâm thong thả ung dung lau sạch tay, lại đưa một miếng khăn ướt khác cho nàng, sau đó đích thân rót một tách trà, đẩy tới gần nàng, "Nàng có kén khẩu vị không?"

Thẩm Dao sửng sốt, nhìn hắn, cái người Tạ Khâm này hình như không có thói quen cố ý giải thích, người bên cạnh cần phải đoán tâm tư của hắn, cũng may không khó đoán, "Muốn dùng bữa trưa ở đây sao?"

"Phải."

Thẩm Dao không yếu ớt, rất dễ nuôi, "Tôi không kén chọn khẩu vị."

Ánh mắt Tạ Khâm cố định một lát, cũng không kiên trì.

Sau đó phủi phủi áo bào, ngồi khoanh chân, chờ Thẩm Dao mở miệng.

Bất cứ khi nào, trên người hắn cũng luôn có một luồng khí phách uy nghiêm nghiêm nghị.

Thẩm Dao cũng không định vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói, "Tạ đại nhân, hôm qua vội vàng đồng ý, rất nhiều chuyện chưa kịp hỏi cặn kẽ, tôi rất tò mò, vì sao ngài muốn cưới tôi? Chúng ta không hề quen biết, ngài lại gánh trách nhiệm lớn như vậy với vì tôi, trong lòng tôi thực sự băn khoăn."

Băn khoăn là giả, nhiều hơn chính là lo sợ.

Cũng không biết có phải ảo giác của Thẩm Dao hay không, nàng nói xong lời nói này, thần sắc của Tạ Khâm đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.

Tạ Khâm mím mím môi, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Nàng thật sự không nhớ gì hết sao?"

Lời này khiến Thẩm Dao kinh ngạc, chẳng lẽ hai người họ có quan hệ gì?

"Tôi nên nhớ cái gì?" Nàng hỏi ngược lại.

Sắc trời âm u, những hạt mưa phùn rơi dọc theo mái hiên gỗ, dần dần tạo thành một tấm màn che, thỉnh thoảng có cơn gió nghiêng đánh tới, những hạt mưa bay vào bệ cửa sổ, tăng dần thành một mảng hạt ngọc vỡ.

Tạ Khâm trầm mặc chốc lát, lông mày mang theo tiêu điều, như thể những cảnh tượng đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí hắn, nói ra từng chữ một,

"Năm năm trước, trong một khu rừng thông thượng nguồn sông Mịch, nàng mặc một bộ váy trắng, đầu đội nón có màn che, tay cầm ná cao su, từng bách phát bách trúng, bắn bị thương hai thích khách giả dạng sơn tặc, nâng một nam tử toàn thân là máu lên ngựa, thúc ngựa rời đi, nàng lại một mình dẫn dụ kẻ truy đuổi đi sang chỗ khác, một chút ấn tượng cũng không còn sao?"

Lúc đó hắn gần như hôn mê, sau khi chuyển nguy thành an, phái người đi tìm Thẩm Dao, đáng tiếng từ đầu đến cuối không có được tung tích của Thẩm Dao, hắn chỉ cho rằng Thẩm Dao đã chết trong tay giặc, vì để trút giận, hắn huyết tẩy tông phái Quân Sơn cùng tất cả tham quan ô lại liên quan tới vụ án, một lần đó nước sông Tương bị thi thể nhuộm đỏ, màn trời u ám bị phản chiếu từng tia từng tia đỏ ửng, danh tiếng lòng dạ độc ác của hắn truyền ra kể từ đó.

Con ngươi của Thẩm Dao trợn đến mức tròn xoe, môi mím chặt, vô số cảnh tượng chạy qua trong đầu, cuối cùng túm được đầu sợi dây trong ký ức hỗn độn, "Thảo nàng tôi cảm thấy như đã từng quen biết nhau, hóa ra ngài là vị đại ca ca năm đó......"

(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)

Dứt lời ý thức được ngữ khí của mình bất kính, che che miệng, "Ngài nhận ra tôi vào hôm ở thư phòng của phụ thân tôi sao?"



Nếu như Tạ Khâm là vì báo ân, vậy thì hết thảy đều giải thích thông suốt rồi.

"Phải." Tạ Khâm chậm rãi cầm tách trà lên, nhận thấy thần sắc của Thẩm Dao rõ rành thoải mái hơn nhiều, dùng ở bên miệng hỏi, "Còn có nghi ngờ sao?"

Thẩm Dao thực ra là tính tình cởi mở, hỏi rõ lý do, liền biết Tạ Khâm có thể tin cậy được, cười tươi đáp, "Vì tôi, mắc vào hôn sự của ngài thực sự hổ thẹn, tôi vòng quanh trong núi quanh năm, đó là vùng tôi quen thuộc, sau khi dụ những truy binh kia đi, tôi rất thuận lợi trở về thôn trang."

"Lúc đầu tôi chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, đâu có thể so với một hồi công sức ngài bỏ ra hôm qua, nếu như hại ngài đắc tội với Thái tử và Tam hoảng tử điện hạ, nguy hiểm quá lớn rồi......"

Nói xong một tràng liên tiếp, cô nương mặt cười rạng rỡ lo lắng Tạ Khâm hối hận, lập tức chuyển chủ đề,

"Đương nhiên á, tôi trong tình cảnh đáng lo, ngài có thể giúp tôi, tôi thực sự cảm kích vô cùng."

"Chỉ là, cũng không thể liên lụy ngài, ngài xem nếu không như này......"

Tạ Khâm đặt tách trà xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tay cầm tách trà, ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác, "Cái gì?"

Thẩm Dao hưng trí bừng bừng nói,

"Chúng ta có thể làm một đôi phu thê giả, một là, tôi không thể hiệp ân đồ báo(*), liên lụy đại nhân, hai là, tôi vô tài vô đức, thực sự không kham nổi chức trách của Thủ phụ phu nhân, chờ hai năm nữa chúng ta hòa ly, ngài thấy được không?"

(*)挟恩图报 – Hiệp ân đồ báo: giúp đỡ người khác để người ta chịu ơn rồi bắt người ta báo đáp

Mắt thấy ánh mắt của Tạ Khâm trở nên sắc bén, trong lòng Thẩm Dao phát hoảng, khẽ kêu gào nói,

"Nếu thực sự không được, thì một năm cũng được rồi, chờ sóng gió qua đi, ngài tìm một cái cớ thôi tôi, hoặc là tôi giả vờ bệnh chết, ngài đưa tôi đi thật xa, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?"

Thẩm Dao càng nghĩ, càng cảm thấy biện pháp này khả thi, quả thực là một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

Chỉ còn xem Tạ Khâm có bằng lòng vì nàng hy sinh hai năm hay không thôi.

Thẩm Dao tha thiết nhìn hắn.

Nghe xong đề nghị này của nàng, ngón tay Tạ Khâm buông tách trà ra, dừng ở bàn, nhìn nàng thật sâu.

Lúc hắn quyết tâm cưới nàng, chưa từng nghĩ đến việc muốn làm phu thê giả với nàng, hồi đó nàng – một tiểu cô nương mười hai tuổi, có dũng có mưu việc nghĩa chẳng từ nan cứu hắn, hiện giờ hắn nắm giữ toàn bộ quyền lực, môn sinh cấp dưới cũ trải khắp thiên hạ, cũng muốn chống đỡ một mảnh thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng không phải lo cơm ăn áo mặc.

Chỉ là hôn nhân đại sự rốt cuộc không phải là chuyện bên lề.

Nghĩ tới thanh danh của mình không được tốt lắm, Thẩm Dao sợ hắn không bằng lòng cưới, cũng là điều dễ hiểu.

Nàng khăng khăng như thế, hắn cũng không thể cưỡng cầu.

Tạ Khâm vẫn tiếc chữ như vàng như thế, thốt ra một chữ, "Được."

Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Khâm đồng ý sảng khoái như vậy, có thể thấy hắn thực sự chỉ định giúp đỡ, như vậy thì mọi người đều tự tại.

Hai người mang tâm sự riêng, rơi vào im lặng.

Cửa được đẩy ra, phục vụ nối đuôi nhau vào, bày các loại trân tu mỹ vị(*) lên.

(*)珍馐美味 – Trân tu mỹ vị: món ăn quý lạ và ngon

Thẩm Dao nhớ lại lúc trên đường tới, Thẩm Phu đã nói đại khái tình hình Tạ gia cho nàng biết, Tạ gia có sáu phòng, Tạ Khâm là con út của Lão thái gia và Lão thái thái, Tạ gia nhà lớn nghiệp lớn, nội tình sâu xa hơn Thẩm gia, Thẩm gia đã đủ khiến nàng kinh ngạc rồi, vậy Tạ gia là phú quý đến nhường nào?

Nói suông thì sợ rằng không thể khiến Tạ Khâm tin phục.

Thẩm Dao tranh thủ khoảng thời gian trống lúc phục vụ mang thức ăn lên, sai Bích Vân đi lấy bút mực giấy nghiên.

Tạ Khâm cứ nhìn nàng bận rộn, sau cùng lăn lộn ra một bộ bút mực giấy nghiên, cuối cùng cũng hiểu rõ Thẩm Dao muốn làm gì, đáy lòng hắn dâng lên một số cảm xúc khó tả, không biết là nàng làm việc cẩn thận nghiêm túc, hay là rất phòng bị với hắn.

Bất kể là loại nào, Tạ Khâm đều không có lý do từ chối.

Thẩm Dao từng bút từng nét viết xuống một phong khế ước hôn nhân, nét chữ của nàng không đẹp lắm, nhưng lại ngay ngắn rõ ràng.

Nàng viết xong một tờ, đưa cho Tạ Khâm xem trước, "Tạ đại nhân, ngài xem xem, như này có được không?"

Tạ Khâm không hề nhận lấy ngay, ánh mắt rơi vào giấy trắng mực đen kia, liếc sơ qua một cái, yêu cầu trên đó cực kỳ đơn giản, ba điều quy ước, không cùng phòng, không nắm giữ việc bếp núc, hai năm sau hòa ly.

Tạ Khâm nhất thời cũng không biết nên nói gì, có lẽ là Thẩm Dao lo lắng hắn vi phạm lời hứa của quân tử, muốn yêu cầu một phần bảo đảm.

Hắn vươn tay, nhận lấy.

Thẩm Dao cười mỉm, "Nếu ngài không có ý kiến khác, vậy chúng ta mỗi người một tờ." Hai tờ như nhau.

Bốn chữ phía sau, Thẩm Dao không nói ra.

Tạ Ngâm lại ngửi thấy mùi kia rồi, nhìn cũng không nhìn nàng, móc ấn riêng từ bên hông ra, ừ một tiếng.

Thẩm Dao lại viết xong một tờ nữa, ký khuê danh của mình lên, cắn ngón tay điểm chỉ, rồi lại đưa cho Tạ Khâm.

Tạ Khâm đưa lại tờ kia của hắn, ấn riêng viết rõ ràng ngay thẳng ba chữ "Tạ Thanh Chấp", Thẩm Dao cầm bút lên ký tên húy của mình lên sát bên cạnh hắn, ấn dấu vân tay, sau đó đi nhìn Tạ Khâm, nhưng lại thấy hắn đã cất kỹ tờ kia của hắn vào trong ngực.

Nhanh như vậy?

Hắn có con dấu riêng, nhanh cũng không lạ.

(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)

Thẩm Dao lại không vội cất đi, mà đặt sang một bên, chờ nó hong khô, sau đó nàng bưng tách trà liếc nhìn về phía trong ngực Tạ Khâm.



Tạ Khâm nhận được ánh mắt của nàng dĩ nhiên biết rõ nàng đang nghĩ gì, hắn không hề để ý.

Người đời đều biết, Tạ Thanh Chấp hắn lời hứa ngàn vàng, phong khế ước hôn nhân này cũng chỉ là một phần bảo đảm cho Thẩm Dao, có hay không, đều sẽ không ảnh hưởng hắn thực hiện lời hứa.

Thẩm Dao dĩ nhiên không cần lo lắng Tạ Khâm dựa vào nàng, thân phận địa vị như vậy của Tạ Khâm, người muốn gả cho hắn như cá diếc qua sông, mục đích Thẩm Dao viết khế thư cũng là muốn nói cho hắn biết, cô tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Hai người tâm tư khác biệt bắt đầu động đũa.

Ăn được một nửa, Thẩm Dao liếc nhìn mực trên khế ước hôn nhân đã khô, vội vàng cẩn thận từng li từng tí gấp gọn bỏ vào túi thơm, ánh mắt trấn tĩnh của Tạ Khâm rơi thẳng vào túi thơm của nàng, Thẩm Dao cũng không ngượng ngùng, ngược lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào với hắn,

"Tạ đại nhân, dùng bữa đi."

Tạ Khâm tuân theo quy tắc ăn không nói.

Một bữa cơm ăn suôn sẻ.

Ước chừng một khắc sau, Tạ Khâm dừng đũa, Thẩm Dao cũng không dám ăn thêm, vội vàng gác đũa bạc xuống.

Tạ Khâm liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói,

"Không vội, nàng ăn từ từ."

Thẩm Dao lắc lắc đầu, "Tôi ăn no rồi."

Tay Tạ Khâm gõ gõ bàn, phục vụ tiến vào thu dọn bàn, lại bưng trà lên cho hai người.

Thẩm Dao nghĩ thầm mình gặp được Tạ Khâm một lần cũng không dễ dàng, có chỗ nào khó xử chi bằng hỏi nhau.

"Đúng rồi Tạ đại nhân, có một chuyện tôi nhất định phải thẳng thắn với ngài."

"Chuyện gì?"

"Tôi thật sự không có đồ cưới." Thẩm Dao ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thẳng thắn bộc trực không chút sợ hãi,

Thần sắc của Tạ Khâm khựng lại nhớ tới cảnh ngộ của nàng, dĩ nhiên là không bất ngờ, "Vậy ta chuẩn bị cho nàng?"

"Không không không, không phải là ý này," Lần này Thẩm Dao trái lại trở nên quẫn bách, "ý của tôi là, có thể tôi sẽ khiến ngài mất mặt."

Tạ Khâm nhìn tiểu cô nương xấu hổ vô cùng, sắc mặt ửng đỏ mỏng manh dường như sắp nhỏ ra, nhớ tới dáng vẻ hôm qua nàng dùng dao tự làm mình bị thương, trong lòng đột nhiên khó chịu, cũng không biết một mình nàng làm thế nào va chạm vượt qua bao nhiêu năm như vậy.

"Ta không quan tâm tới những hư danh này. Người ta cưới là nghĩa nữ của Thẩm gia, điểm này toàn thành đều biết, cũng sẽ không có người nào nói nàng."

Dứt lời, không biết nhớ đến cái gì, lại lập tức đổi lời, "Ta sẽ thêm một phần ngoài định mức trong sính lễ, tạm thời coi là đồ cưới của nàng."

Thẩm Dao nghĩ nghĩ, "Cũng được." Thẩm Lê Đông coi trọng thể diện, sẽ không cắt xén sính lễ, đến lúc đó sính lễ sẽ trả lại đầy đủ cho Tạ gia, khi nàng rời đi không động một xu, chuyện thể diện dù sao cũng phải kiêng dè một chút, Thẩm Dao có thể không quan tâm mặt mũi của mình, nhưng nhất định phải quan tâm mặt mũi của Tạ gia.

Thẩm Dao không dám trì hoãn Tạ Khâm quá lâu, cáo từ rời đi, Tạ Khâm nhắm mắt lại, nghe được tiếng bước chân từ từ đi xuống lầu, hắn không chút để ý móc phần khế thư trước hôn nhân kia ra, thần sắc một lời khó nói hết.

*

Lúc Thẩm Dao ra khỏi quán trà, vừa vặn gặp được Thẩm Phu tìm tới, Thẩm Phu thấy khuôn mặt rạng rỡ nhẹ nhõm của nàng, cười nói, "Đây là đã hỏi rõ ràng rồi?"

Thẩm Dao nhớ lại lời căn dặn của Tạ Khâm, chuyện khế ước không thể nói với bất kỳ ai, vì phòng để lộ tin tức bị Thái tử biết được, liền áy náy nhỏ giọng đáp, "Hỏi rõ rồi ạ, lúc Tạ đại nhân làm quan nhỏ ở Đàm Châu, muội từng trong lúc vô tình giúp đỡ hắn một lần, hắn liền chút tâm tư với muội, vì thế muốn cưới muội."

Tạ Khâm chỉ có thể ngụy trang ra giả tưởng Tạ Khâm từ cảm kích sinh ra ái mộ, vì để trấn an lòng Thẩm Phu.

Thẩm Phu quả nhiên thở phào một hơi, "Giờ thì tốt quá rồi, như thế thì Tạ gia sẽ không bạc đãi muội."

Thẩm Dao cười khô khan nói, "Muội nghĩ vậy."

Hai người về Thẩm gia, thành thật đến trước mặt Lão thái thái nhận tội, Lão thái thái không tiện trách cứ Thẩm Dao, hung hăng trách Thẩm Phu một trận, sau khi Thẩm Phu ra ngoài đã để lại tin tức cho người nhà, Đoạn thị biết được con gái đầu độc Thẩm Phu dẫn nàng ra ngoài, tức giận không nhẹ, tất nhiên là phát một trận lửa bức bách, căn dặn Hạ ma ma đưa Thẩm Dao chuyển đến Bão Hạ, Thẩm Dao nào có chịu, ngồi nhàn nhã vô tư trong phòng trống trải,

"Trước khi ta về phủ, đã từng mời đạo sĩ đoán mệnh, chỉ có thể ở Toái Ngọc Hiên góc Tây Bắc này, nếu như đến Bão Hạ, sợ là sẽ bị người khác đụng chạm, tốt nhất nên cẩn thận."

Hạ ma ma nào dám chuyển bẩm chuyện này với Đoạn thị, chỉ lảng tránh nói Thẩm Dao không chịu, Đoạn thị cầu còn không được, sau đó trong lúc vô tình nghe tiểu nha đầu nói huyên thuyên, nói lại lời của Thẩm Dao không sai một chữ, Đoạn thị tức đến mức ngất xỉu.

Chập tối ngày hôm đó, Hoàng đế quả nhiên hạ thánh chỉ, ban Thẩm Dao cho Tạ Khâm làm vợ, trên thánh chỉ viết rất rõ ràng là "Nghĩa nữ Thẩm gia", Thẩm Lê Đông cầm thánh chỉ, hôn vía đều không còn.

Tạ Khâm gửi sính lễ tới vào ngày hôm sau, sính lễ hết sức phong phú, ước chừng có khoảng một trăm linh chín khiêng, ngoại trừ sính lễ, tất cả áo cưới mũ phượng khăn trùm v.v cần dùng trong đại hôn của Thẩm Dao đều được chuẩn bị đầy đủ, trong đó không ít thứ nên là nhà gái phải chuẩn bị, Tạ Khâm làm thay toàn bộ.

Đây là không cho Thẩm gia một chút thể diện nào.

Thẩm Lê Đông buồn bực trong lòng.

Lão thái thái phái người giúp Thẩm Dao thu lại, vật thật nhiều hơn gấp đôi so với trên danh sách sính lễ, Thẩm Dao liền biết đây là của hồi môn Tạ Khâm chuẩn bị sẵn, nàng lấy mọi thứ ra ngay ngắn, rồi lại dùng một cái rương mới đóng chặt lại, để sau cùng mang tất về Tạ gia.

Hôm sau ngày đưa sính lễ, Thẩm gia bày tiệc trà, thân thích trong nhà lục tục tới thêm đồ cưới, Thẩm Dao một mực từ chối, chỉ nhận của phu phụ Đại huynh Thẩm Hoán cùng một bộ văn phòng tứ bảo của Thẩm Phu.

Lão thái thái hiểu được cầm nhiều thì Thẩm Dao sẽ không cần, chỉ cho nàng năm trăm lượng thêm đồ cưới,

"Đứa nhỏ ngốc, cháu đến nhà chồng, khắp nơi cần phải lo liệu, trong tay mấy cũng phải có chút tiền để dành, nếu như cháu không muốn nhận, tạm thời cứ coi như mượn, chờ tương lai trong tay dư dả rồi, thì lại trả cho tổ mẫu là được."

Tam phu nhân và Nhị phu nhân đều ôm tráp hương theo gật đầu, muốn học Lão thái thái đưa quà thêm đồ cưới ra.

Thẩm Dao thầm nghĩ, hiện tại Thẩm gia sở dĩ chào đón nàng, đơn giản là thấy nàng đã trèo lên nhà quyền quý, nhưng trên thực tế nàng cùng Tạ Khâm là phu thê giả, cũng đừng quay đầu kỳ vọng hụt hẫng, lại oán trách nàng.

Chỉ là tấm lòng của Lão thái thái cũng không thể khước từ toàn bộ, liền cười nói,

"Nếu như tổ mẫu có thương yêu, thì thưởng cho cháu một vật giữ làm kỷ niệm, những khái khác thì thôi."



Mọi người liền biết nút thắt trong lòng Thẩm Dao chưa được giải, nản lòng thở dài, từng người cho nàng một túi thơm hoặc một chiếc trâm vàng thì coi như xong chuyện.

Đến tối, ba tỷ muội Thẩm gia đều trở về, Thẩm Sam vẫn dịu dàng hiền lành như thường, Thẩm Ninh tính tình đoan trang, bất kể trong lòng suy nghĩ gì, trên mặt vẫn không biến sắc, chỉ có Thẩm Liễu thì lại ngượng ngùng, trượng phu của tỷ ta là vì được Tạ Khâm đề bạt mà chiếm được chút danh tiếng, bây giờ Thẩm Dao gả cho Tạ Khâm, sau này chính là một tòa núi lớn đè lên đầu tỷ ta, chỉ cần nghĩ một chút, tỷ ta liền không thở nổi.

Muội muội ngày xưa bị ném lên thôn trang, ngày hôm nay đã thành phu nhân Thủ phụ người trên người, thoại bản cũng không dám viết như vậy.

Đoạn thị nhớ lại lời nói của Thẩm Dao, trong lòng vẫn uất giận, chỉ đưa mắt ra hiệu với Thẩm Lê Đông, ý bảo ông ta mở miệng.

Thẩm Lê Đông chỉ vào ba tráp gỗ đàn hương, cùng một cuốn sổ đặt trên bàn,

"Trong cuốn sổ này là mối quan hệ giữa người trong tộc Tạ thị cùng thông gia mà mẫu thân ngươi dụng tâm lương khổ chỉnh lý thay ngươi, người cầm về nhớ cho kỹ, đến Tạ gia rồi, không thể sai quy tắc."

"Còn có tráp hương này, bên trong là lễ gặp mặt ngày ngươi kính trà cần phải cho vãn bối các phòng của Tạ gia, ai cho vật nào, trên đó đều viết đầy đủ rồi, ngươi mang qua hết đi."

Thẩm Dao lẻ loi trơ trọi ngồi bên dưới sảnh chính, rũ thấp mặt mày nói,

"Đa tạ, không cần."

Thẩm Lê Đông vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, không thể chịu đựng nổi nói, "Ngươi càn quấy, cái khác có thể không cần, nhưng đây là căn bản để ngươi yên thân gửi phận ở Tạ gia, ngươi một tiểu cô nương gia đến thế gia đại tộc như vậy, đâu thể biết cửa ngõ bên trong, lỡ như nhận nhầm người, xảy ra chuyện cười, há không mất mặt sao?"

Thẩm Dao ngước mắt lên, trong con ngươi như có nước mắt lấp lánh, nhưng lại bị một lớp vỏ vô hình không thể phá hủy bao bọc lấy, "Năm tôi bảy tuổi, bị đưa đến thôn trang Nhạc Châu, cuộc sống không quen thuộc, sao ngài lại không nghĩ đến tôi có thể hiểu được đạo lý đối nhân xử thế chỗ đó ư?"

Thẩm Lê Đông á khẩu không nói được gì.

Nói đi nói lại, oán hận bọn họ đã vứt bỏ nàng.

Đoạn thị che miệng ho dữ dội trên giường La Hán, Thẩm Ninh ở một bên vuốt lưng cho bà ta.

Thẩm Liễu giữ im lặng không nói chen vào.

Thẩm Dao dừng lại một lát rồi nhún gối hành lễ với song thân, quay người rời đi, Thẩm Sam rưng rưng nước mắt đuổi theo ra ngoài, chờ đến hành lang dài phía sau Bão Hạ, Thẩm Sam kéo lấy muội muội đầu cũng không quay lại,

"Tứ Tứ......" Nước mắt đã lăn dài trên hai gò má, "Ta biết muội sống không tốt, ta đều hiểu rõ...... Ta cũng không tốt hơn muội bao nhiêu, chẳng qua chỉ là mặc tốt hơn chút, ăn tốt hơn chút, trong lòng e rằng còn không vui sướng bằng muội đâu."

Hoàng hôn giao nhận xong xuôi, chân trời còn lại một vệt ráng chiều, là tia sáng duy nhất trong màn trời xanh đậm, bao nhiêu buổi chập tối, nàng cứ ôm đầu gồi nhìn về phía Kinh Thành như vậy, ngóng trông có người tới đón nàng về nhà......

Thuyền đánh cá hát muộn, tiếng vó ngựa vang lên, niềm hy vọng dâng lên lại trào xuống.

Từ Thẩm gia gả đến Tạ gia, cũng chẳng qua là từ một viện tử xa lạ chuyển sang một viện tử xa lạ khác mà thôi.

Nàng không có nhà.

Thẩm Dao ngước mắt lên, nuốt nước mắt vào trong.

"Tỷ nói rất đúng, không quan tâm không vướng bận, cũng chưa hẳn không tốt."

Lời này ngược lại khiến Thẩm Sam càng thêm khó chịu, tỷ ấy nhét vào túi tay áo của Thậm Diệu một túi thơm đã sớm chuẩn bị dưới ống tay áo.

"Tứ Tứ, của người khác muội có thể không cần, nhưng của Tam tỷ muội phải cầm lấy, ta không phải muốn bám víu kết nối gì với muội, chỉ là nhớ muội gả đến Tạ gia, đưa mắt không ai giúp, trong tay có chút bạc dù sao cũng không dễ làm việc, đây là tiền riêng của ta, không phải của bất kỳ ai cho, là ta tích cóp từng chút một, muội yên tâm cầm lấy."

Thẩm Dao quay người lại, móc túi thơm của Thẩm Sam ra, nhét lại vào tay tỷ ấy.

Thẩm Sam có lẽ thật sự có mấy phần thân tình với nàng, chỉ là rốt cuộc vẫn là Tam tiểu thư cao quý của Thẩm phủ, ăn sủi cảo trong đêm giao thừa, cầm tiền mừng tuổi của trưởng bối cho, do song thân phụ mẫu vô cùng cao hứng đưa lên kiệu hoa......

Không giống với nàng.

Nàng không có nửa phần bất mãn với Thẩm Dao, nàng chỉ là...... không muốn phản bội chính mình.

Chớp mắt nửa tháng trôi qua, ngày 22 tháng 2, gió nhẹ nắng đẹp, thích hợp cưới gả.