Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 29: Phương Nam dùng facebook



Đêm đến. Tạo hóa tạo ra màn đêm là muốn mọi người nghỉ ngơi. Nhưng mà con người lại chống lại tạo hóa, đầu tiên là phát minh ra đèn điện, sau đó là để cho mọi người dùng ánh sáng nhân tạo đó mà quên mất đêm đen, lao vào công việc và học tập.

Hoài Trông ngồi trên bàn học, một hồi thì viết, một hồi thì nhăn mày gãi đầu suy nghĩ, một hồi thì bấm máy tính Casio. Dạo gần đây có quá nhiều bài tập, cậu giống như không còn thảnh thơi như trước nữa. Nếu không thức khuya thì là dậy sớm, nếu không học bài thì là làm bài tập. Cậu cảm giác mình giống như sắp chịu không nổi nữa, xoa xoa đầu.

Lúc này điện thoại gọi đến, xóa đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi của cậu. Thời gian thư giãn đã đến!

“Dạ em nghe.”

Phương Nam ở đầu bên kia đang ngồi ở trước máy laptop, ánh sáng xanh rọi vào khuôn mặt anh, phản chiếu hình ảnh từ màn hình lên ánh mắt: “Nhóc lên facebook nhanh đi, có chuyện gấp.” Nói xong liền cúp máy.

Hoài Trông nghe ba chữ có chuyện gấp cậu liền không chần chừ, đi lại giường lấy điện thoại. Cậu không khỏi thắc mắc rốt cục có chuyện gì đây? Lúc mở ứng dụng facebook xong, cậu vào thông báo xem, sau đó lướt bảng tin một chút, làm sao cũng không thấy có được tin tức gì gấp hay quan trọng. Cậu nhăn mày. Không lẽ thầy Nam lại lừa mình?

Cậu gọi lại cho Phương Nam: “Có chuyện gì vậy thầy? Em lên facebook rồi ạ.”

“Đồ ngốc, đồng ý kết bạn đi.”

Hoài Trông rõ ràng có thể nghe được tiếng cười thích thú của Phương Nam. Cái gì chứ? Mình có nghe nhầm không đây? Thầy ấy mới mở tài khoản facebook sao? Tin được không đây? Cậu lại thật nhanh vào facebook, kiểm tra phần kết bạn. Trong số những yêu cầu kết bạn có một tài khoản tên Trịnh Phương Nam. Hoài Trông mắt chữ O miệng chữ A. Cậu không thể tin vào mắt mình. Ha ha. Cậu sau khi đồng ý liền vào trang cá nhân của anh xem.

Bạn bè chỉ có một người thôi sao? Mình là người đầu tiên kết bạn với thầy ấy sao? Nghĩ đến vậy cậu không khỏi có nuôi một cảm giác rất vui trong lòng. Có phải đây là sự ưu tiên không? Lúc kiểm tra thông tin mà thầy ấy đã để trong phần giới thiệu, cậu cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình reo lên từng nhịp. Từng thông tin của anh ấy nhẹ nhàng đi vào tâm trí của cậu, ở yên trong đó. Thật kì lạ, chẳng phải chỉ là thông tin cá nhân thôi sao? Có gì mà mình lại thấy thích thú như vậy?

Nhưng mà cậu lại để ý rằng Phương Nam chưa đặt ảnh đại diện và không để ngày sinh nhật. Thế là cậu nhắn tin hỏi.

[Sao thầy không để hình đại diện?]

Bên kia Phương Nam đang online, xem tin nhắn rất nhanh, cũng trả lời rất nhanh: [Chào bạn, mình làm quen nhé. Mình mới chơi facebook nên muốn kết bạn với nhiều người.]

Hoài Trông mỉm cười, cũng muốn góp vui tí: [Ok bạn, nhưng trước tiên bạn nên đặt hình đại diện, như vậy thì sẽ có rất nhiều người kết bạn đó.]

[Thật không? Nhưng mình rất xấu, ngại đăng ảnh lắm.]

[Không, xấu đẹp không quan trọng. ^^ Mình cũng muốn biết mặt bạn.]

Bên kia đã xem tin nhắn, đang gõ tin nhắn trả lời. Hoài Trông nhìn dấu ba chấm cứ di chuyển theo dạng hình sóng, trong lòng rất chờ mong. Ấy vậy mà dấu ba chấm đó lại biến mất và không một tin nhắn gửi tới. Cậu nheo mắt lại, đi đâu rồi? Mãi mấy phút sau cũng không thấy hồi âm, ruột gan cậu không yên, mới nhắn thêm một mình nữa: [Alo, đi đâu rồi.]

Bên kia trả lời: [Đang tìm ảnh, nhưng hình như có nhiều ảnh đẹp quá không biết đăng ảnh nào. Ha ha. Hay là bạn chọn giúp mình với.]

[Ok, bạn cứ gửi qua đi. Mình sẽ lựa cho.]

Trong tí tắc, khoảng mười tấm ảnh được gửi qua. Hoài Trông nhăn mặt, lần này nhăn nhiều hơn. Người trong hình chính là mình cơ mà! Cậu vào xem từng tấm ảnh, thật xấu hổ! Cậu cố tình dùng thật nhiều icon giận dữ gửi cho người bên kia: [Này bạn, chụp lén cũng phải có tâm chứ.]

[Có tâm lắm rồi.]

[Có tâm mà như vậy đó hả?] Cậu gửi kèm theo tấm ảnh. Tấm ảnh này là lúc cậu đang ăn, hai má căng phồng lên. Cậu nhớ lúc đó vì sắp trễ giờ nên cậu cố gắng ăn nhanh nhất có thể. Cậu đang nhai một đống thức ăn trong miệng. Lần đó cậu còn bị Phương Nam mắng rằng ăn như vậy rất có hại. Nhớ lại cậu không khỏi mỉm cười. Những tấm ảnh còn lại đều là những khoảnh khắc cậu không biết có máy ảnh đang lia về phía mình. Nó đều phản ánh đúng những giây phút dung dị đời thường mà cậu cũng như rất nhiều người không muốn công khai đăng lên facebook.

Nhưng mà, trong album điện thoại lại có rất nhiều ảnh dìm hàng người khác, và những người khác đó đều là những người có mối quan hệ thân thiết.

[Bạn đâu rồi?] Phương Nam nhắn.

Hoài Trông mới dừng suy nghĩ mà trả lời: [Đây mới gọi là chụp lén có tâm nè.] Cậu cũng gửi thật nhiều tấm hình mà cậu đã chụp lén Phương Nam.

[Ai mà đẹp trai thế? Cái này là chụp lén sao? Quả thật người đẹp trai không dễ bị dìm.”

Nhìn cái icon tự đắc của Phương Nam, Hoài Trông càng hăng say nhắn tin lại: “Xin lỗi, không nên tự tin quá, sẽ rất dễ bị ghét.]

[Bạn ghét mình sao? T_T ]

Hoài Trông đang suy nghĩ nên đối đáp lại như thế nào thì bên kia lại nhắn tiếp: [Bạn ghen tị với nhan sắc của mình sao?]

[Ai thèm.]

Bên đó đã xem nhưng không thấy trả lời, một hồi sau lại gửi sang một tấm ảnh: [Thằng nhóc đáng chết này!]

Hoài Trông nhìn thấy tấm ảnh mình chụp chung với Phước Đức hiện tại đã có thêm một một dấu chéo màu đỏ trên mặt của Phước Đức: [Bạn sao lại chửi mình chứ?]

[Không, chửi ngườibên cạnh.]

[Ơ, anh họ mình, sao lại chửi?]

[Chụp hình quá thân thiết.]

Hoài Trông bật cười: [Anh em chụp hình thân thiết cũng bị chửi sao? Bạn thật ngộ.]

[Lần sau chúng ta phải chụp hình thân thiết hơn như vậy.]

Nhắc đến đây Hoài Trông mới nhớ. Cậu mở ứng dụng lịch trên điện thoại ra, đếm tới đếm lui, quen biết thầy ấy cũng đã nhiều ngày như vậy, cũng coi như là thân thiết như vậy mà đến một tấm ảnh chụp chung cũng không có. Nhưng mà có một điều cậu quan tâm hơn cả: [Khi nào thì thầy kết thúc thực tập?]

[Cuối tháng 4.]

Ngắn như vậy sao? Hoài Trông cảm thấy có chút mất mát, hụt hẫng. Cậu lại đếm xem từ đây tới cuối tháng 4 còn bao nhiều ngày nữa. Ngắn như vậy sao? Cậu đếm lại một lần nữa, đếm tới đếm lui thời gian cũng không dài thêm một ngày. Cậu ôm điện thoại trong ngực, nhìn lên trần nhà. Nói thế là mình chỉ còn gặp được thầy có bấy nhiêu ngày nữa thôi sao?

Cậu nhớ tới những năm trước chia tay thầy cô thực tập cậu đã buồn tới mức nào. Cậu hoạch định trong đầu những ngày cuối nên làm gì để có kỉ niệm tốt đẹp và trọn vẹn nhất.

Thế là cậu lại chìm vào giấc ngủ.