Thất Sát Nữ Đế

Chương 56: Đại chiến trong khoang thuyền



"Giả thần giả quỷ!" Sắc mặt Phong Vô Ý không thay đổi chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn sự việc tiếp tục phát triển.

"Vô Ý." Tiêu Tử Mặc từ phía sau theo tiến vào gọi nhỏ một câu.

"Chàng xem thế nào đi?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.

"Chỉ là chút tài mọn thôi." Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng cười, hai tay chập vào một chỗ, khẽ quát, "Vạn pháp Quy Nhất, PHÁ...!"Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, ma khí nặng trĩu lập tức giống như nước sôi ở dưới đáy bình, nháy mắt biến mất.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng, những cảnh tượng vừa xảy ra dường như chỉ là giấc mơ. Phong Vô Ý không nói lời nào đi lên trước, tầng băng nhỏ vụn ở dưới chân nàng trực tiếp bị biến thành bụi.

"Chính là cái kia." Hoàng Cửu Lê lười biếng chỉ điểm.

"Đúng vậy, ngoại trừ nó có ma khí còn những vật khác thì không." Phong Vô Ý ngẩng đầu, đôi mắtthâm thúy nhìn chằm chằm vào một bức chân dung thật lớn trên tường.

Điều kì lạ là, mặc dù trong gian phòng vừa bị chiêu thức của Tiêu Tử Mặc làm cho rối loạn hết lên, nhưng bức họa này lại không bị ảnh hưởng gì, đừng nói là trầy xước, ngay cả một hạt bụi dính trên nó cũng không có, nhìn vô cùng quỷ dị.

Tiêu Tử Mặc vung tay lên, một quả cầu lửa đỏ rực bay thẳng về phía bức chân dung, tấm hình lóe lên một cái, cả quả cầu lửa đều chui vào trong bức tranh trên tường, sau đó nó lại khôi phục trạng thái như bình thường.

"Thật kỳ lạ." Phong Vô Ý hứng thú nhìn chằm chằm vào bức họa kia.

"Loại khí tức này, dường như là. . . . . ." Tiêu Tử Mặc cau mày, trên mặt hiện lên một chút do dự, rõ ràng là đã nhìn ra, lại không dám xác nhận.

"Đúng vậy, y như ngươi tưởng tượng đó." Hoàng Cửu Lê nói.

"Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc đột nhiên hét lớn lên.

Lời còn chưa dứt, Phong Vô Ý giống như là đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng vọt đến bên cạnh, kéo hắn sang một bên.

Tiêu Tử Mặc vừa phục hồi tinh thần, lại hoảng sợ phát hiện ra, quả cầu lửa vừa chui vào trong bức tranh lại lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về, hơn nữa vốn dĩ là ngọn lửa màu đỏ bây giờ lại có thêm một chút tử khí màu xám nhạt.

"Oanh!" Hai người cùng cúi đầu, quả cầu lửa xẹt qua da đầu, bay thẳng vào trên vách tường phía đối diện, kỳ quái là bức tường không có bốc cháy, mà khi ngọn lửa đụng rơi một mảnh gỗ vụn xuống đất liền dập tắt.

"Hoàng Cửu Lê, đây là cái gì vậy? Ma khí sao?" Tiêu Tử Mặc thoát ra khỏi tay Phong Vô Ý, lập tức đi lên phía trước, đưa tay lên cẩn thận gõ vào khung ảnh, "Có hơi thở của yêu thú, nhưng mà yêu thú là loại sinh vật rất sợ lửa làm sao có thể bắn ngọn lửa quay ngược trở về được?"

"Đại khái đây là biến thái, hoặc là tạp chủng." Hoàng Cửu Lê dùng bộ dạng việc không liên quan đến mình nói.

"Lúc này ngươi còn nói đùa à." Phong Vô Ý cười khổ, nhưng đảo mắt nhìn đến động tác của Tiêu Tử Mặc, không khỏi hoảng sợ, "Chàng đang làm gì?"

“Thiêu bức tranh đi, xem kể bên trong có chịu ra không." Tiêu Tử Mặc nói nhẹ nhàng như không, nhưng trong tay đã có thêm một đám lửa màu đỏ thẫm.

"Xích Diễm hỏa." Hoàng Cửu Lê huýt sáo.

"Xích Diễm hỏa?" Phong Vô Ý nhớ là đã từng xem qua trong sách cổ, "Đây là ngọn lửa đã được biến đổi, độ nóng phải gấp nghìn lần ngọn lửa bình thường phải không?"

"Ta chỉ có thể biến đổi không nhiều lắm, nhưng mà. . . . . . như vậy chắc là đủ rồi." Khi Tiêu Tử Mặc nói chuyện, ngọn lửa Xích Diễm đã đến gần khung ảnh đốt cháy nó.

Khung ảnh nạm vàng rất nhanh bắt đầu bóc ra, ngọn lửa bắt đầu lan tràn lên phía trên. Phong Vô Ý thấy thế, cũng giận tái mặt, lẳng lặng đứng nhìn.

"Ầm!" Ngọn lửa tàn phá khiến nửa khung ảnh rơi xuống đất, ngọn lửa dần liếm trên hình ảnh, tốc độ thiêu cháy rất nhanh.

"Không thể nào, làm sao có thể dễ dàng như vậy được?" Phong Vô Ý hơi kinh ngạc nói.

Giống như là đáp lại lời của nàng, ngọn lửa màu đỏ thẫm bỗng "vù" một cái bốc cháy lớn khiến nó bùng cháy lên cao hơn hai thước, hơn nữa lại vặn vẹo khác thường, từ giữa còn phát ra âm thanh chói tai giống như kim loại ma sát với nhau.

"Cẩn thận, đi ra!" Tiêu Tử Mặc trầm giọng quát.

"Biết rồi!" Phong Vô Ý nhíu lông mày, chủy thủ Thương Lãng đã chảy xuống lòng bàn tay,

"Nếu cứ như vậy mà giải quyết được..., thì cũng không thú vị chút nào rồi!"

"Bản thân ta tình nguyện để chuyện không thú vị." Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng.

"Vù ~" đột nhiên ngọn lửa thoát khỏi khung ảnh, trực tiếp xông về phía Tiêu Tử Mặc.

"Tránh ra!" Ánh mắt Phong Vô Ý lạnh lùng, chủy thủ Thương Lãng lập tức biến hình, hóa thành một cây thương bạc chừng hai thước, đầu thương còn chưa đâm đến nơi, luồng gió lớn đã làm ngọn lửa bị dập tắt, tản ra trên đất. Ngọn lửa lập tức lụi tàn. Tiêu Tử Mặc niệm xong chú ngữ rất nhanh, bỏ xuống mấy hạt châu màu vàng, rồi cũng giống khi đối mặt với băng trôi ở trên biển, mở lớp phòng ngự ra, chỉ là lần này có điểm khác, cái chụp ít hơn một chút, hơn nữa. . . . . . bị nhốt ở bên trong cái chụp, chính là đám lửa quỷ dị kia!

"Chàng đúng thật là mỗi lần đều mang đến cho ta vui mừng, ngạc nhiên khác nhau." Phong Vô Ý cười, thu hồi cây thương dài, một lần nữa biến trở về hình dáng chủy thủ.

"Nếu không, ta sợ sớm hay muộn gì cũng có một ngày sẽ không theo kịp bước chân của nàng mà bị nàng bỏ rơi." Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói. Phong Vô Ý ngẩn ra, lập tức liếc nhìn hắn một cái thật sâu. Đúng lúc này, ngọn lửa Xích Diễm đã thay đổi hình dạng, sau đó chậm rãi tản ra.

"Đây là cái gì?" Tiêu con mực quay đầu, tò mò nhìn cái chụp.

"Còn chưa chấm dứt!" Vẻ mặt Phong Vô Ý vô cùng nghiêm túc. Yêu vật trốn ở trong tranh chân dung dường như không có hình dáng, chỉ là dùng sương khói màu đỏ tạo thành, miễn cưỡng tạo thành một hình dạng một người, không có ngũ quan, cũng không có mặt trái, mặt phải gì đểphân biệt.

Nhìn hắn nhào đầu về phía mình, sắc mặt Phong Vô Ý càng nghiêm túc hơn, chủy thủ Thương Lãng lóe lên hàn quang mãnh liệt. Đối với những thứ mình không biết, nàng từ trước đến nay đều không bao giờ khinh địch. Yêu vật dường như có chút sợ hãi đối với chủy thủ Thương Lãng do Thanh Long hóa thành theo bản năng, nhưng lại thay đổi phương hướng, đánh về phía Tiêu Tử Mặc, có lẽ hắn so với nữ nhân trên người có hơi thở thần khí kia, con người này dễ đối phó hơn một chút.

"Cảm thấy ta dễ bắt nạt sao?" Tiêu Tử Mặc cười lạnh, tay trái nhấc lên một ngón, tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng kim.

"Xèo xèo. . . . . ." Yêu vật đánh vào trên vòng bảo hộ, lập tức đau đến kêu loạn lên một trận, ngã quay về mặt đất.

"Đừng cho kẻ này lại có cơ hội bám vào vật thể khác." Tiêu Tử Mặc nói xong, lập tức tạo ra một ngọn lửa Xích Diễm ném đi thiêu rụi một bộ khôi giáp trang trí bị yêu vật ngắm trúng.

"Ta biết." Phong Vô Ý đáp. Nhược điểm lớn nhất của yêu vật này là không có thân thể thực sự, nếu không thừa dịp hiện tại mà đánh chó mù đường, quả thực là thiên lý bất dung a!

"Chi ——" Yêu vật kia dường như rất tức giận, cả người đều trở thành màu đỏ càng đậm hơn, hơn nữa bắt đầu có xu thế khuếch tán.

"Không tốt!" Sắc mặt Tiêu Tử Mặc biến đổi, "Nếu hắn tự mình làm cho ma khí ở nơi này khuếch tán ra ngoài, thì chỉ sợ trong phạm vi trăm dặm sẽ không còn lại vật gì còn sống rồi!"

"Cái gì?" Phong Vô Ý không khỏi rùng mình một cái, xung quanh ngọn núi này. . . . . . không, cả cái đảo này nhỏ đến mức còn không được trăm dặm, đây chẳng phải là muốn tiêu diệt thiên khí chi đảo sao? Nghĩ đến đây, nàng không hề suy nghĩ gì liền hỏi: "Hoàng Cửu Lê, có biện pháp nào không!"

"Ngươi cho bổn tọa là bách khoa toàn thư sao?" Hoàng Cửu Lê giận dữ gầm lên, nhưng cuối cùng cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói, "Biện pháp có một, nhưng mà chú ngữ của Thần tộc và Ma tộc chúng ta tương khắc, bổn tọa không dùng được cho nên tới bây giờ cũng chưa từng thử qua, có lẽ không linh nghiệm."

"Đừng dài dòng, nói!" Phong Vô Ý mắng to.

"Đây là thái độ ngươi nhờ người khác giúp đỡ sao?" Hoàng Cửu Lê tức giận tới mức tranh cãi vô ích. "Nếu là phương pháp xử lí của ngươi vô dụng, ta sẽ dùng ngươi làm huyết tế, chắc chắn có thể tinh lọc được ma khí ở nơi này." Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Tử Mặc mang theo sát khí truyền tới.