Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 121: Bạch Cửu Thiên Rời Đi



Bất thình lình Bạch Cửu Thiên xuất hiện, cả ba người Bắc Vọng Thiên liền giật mình, không nghĩ tới nơi đây là xuất hiện kẻ khác.

Bắc Vọng Thiên dường như nhận ra điều gì, nhìn Bạch Cửu Thiên hỏi:

“Các hạ có phải là người tạo ra kết giới nơi đây”

Bạch Cửu Thiên cười cười, cũng không phủ nhận, nói:

“Đúng vậy, ta vẫn luôn chờ đợi các ngươi tới đây, xem ra Bắc tộc vẫn chưa xuống dốc”

Nghe Bạch Cửu Thiên nói chuyện, ba người Bắc Vọng Thiên nhíu mày, đánh giá Bạch Cửu Thiên. Xem ra người trước mặt này, đối với Bắc tộc bọn họ vẫn rất hiểu biết.

“Ha ha, không cần khẩn trương, có thể nói ta nơi đây cũng là quê hương của ta. Hơn nữa ta với Bắc tộc các ngươi còn có giao tình.”

Dừng lại chút hắn nói tiếp:

“Ta biết các ngươi đến nơi đây để làm gì, yên tâm Tiểu Lục hắn vẫn còn an toàn, có thể nói cho các ngươi biết, tất cả mọi chuyện ta đang làm đều là tốt cho hắn”

Dường như phát hiện nghi hoặc từ trong ánh mắt mấy người, Bạch Cửu Thiên thản nhiên nói:

“Đúng như các ngươi nghĩ, Bắc Tiểu Lục đã trở thành đồ đệ của ta. “

Ba người Bắc Vọng Thiên nhìn nhau, vẫn là Bắc Kiêu lên tiếng:

“Ngươi nói vậy có gì là bằng chứng”
— QUẢNG CÁO —


Bạch Cửu Thiên dường như biết trước bọn họ sẽ hỏi vậy, liền nói một câu với bọn họ, không biết hắn nói điều gì, chỉ thấy ba người Bắc Vọng Thien, Bắc Vọng Thạch và Bắc Kiêu mắt trừng to, ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.

Bắc Kiêu giọng ngập ngừng lên tiếng:

“Bạch…à không tiền bối, ta chính là gia gia của Bắc Tiểu Lục, ngài có thể nói cho vãn bối chuyện gì đã xảy ra hay không?”

Bạch Cửu Thiên trước thái độ biến đổi của mấy người, cũng không để ý, thở dài chậm rãi nói:

“Số mệnh của đứa nhỏ rất gian nan, Tiểu Lục hắn nếu muốn sống sót phá toái ơhi thăng lên tiên giới, phải trải qua một đại kiếp nạn. Ta cũng chỉ giúp nó được như vậy, ta biết Bắc tộc sẽ giúp hắn rất nhiều, nhưng đây không phải kiếp nạn bình thường”

“Nếu như chỉ mỗi thế, ta cũng không cần phải làm như này, nhưng để hắn có thể bước tiếp được, chỉ có thể để hắn tự mình rèn rũa bản thân. Các ngươi chỉ có thể cản trở hắn mà thôi, cứ để đứa nhỏ đó tung bay một khoảng thời gian.”

“Vượt qua được thì có thể phúc họa tương liên, các ngươi yên tâm dù sao ta cũng là sư phụ của hắn, sẽ không hại hắn. Trong vòng bảy năm tới, kết giới nơi đây sẽ biến mất, lúc đó các ngươi có thể tiến vào xem xét, có đưa hắn trở về, hay tiếp tục để hắn tiếp tục lịch luyện, sẽ là lựa chọn của các ngươi”

“Mặc dù Tiểu Lục niên kỷ còn nhỏ, nhưng tâm tính không tệ, các ngươi cũng biết điều đó đi, hãy đặt niềm tin vào nó. Còn mọi chuyện như thế nào, ta sẽ không giải thích quá nhiều, việc này liên ngụy quá sâu, các ngươi tốt nhất đừng hỏi, như vậy cũng tốt cho hắn.”

Nhìn ba người Bắc Vọng Thiên, Bạch Cửu Thiên chậm rãi nói nốt câu rồi tan biến trong thiên địa.
“Được rồi, ta phải đi rồi, Bắc Tiểu Lục giao cho các ngươi!”

Cảm nhận Bạch Cửu Thiên hoàn toàn biến mất, Bắc Kiêu mới thở phào một hơi lên tiếng:

“Thúc thúc, người đó…”
— QUẢNG CÁO —

Bắc Vọng Thiên nhìn qua hắn, gật đầu đáp:

“Đúng vậy, không thể sai được, tromg tổ huấn cũng có ghi chú, chắc chắn là người đó”

Bắc Vọng Thạch mới lên tiếng:

‘’Đại ca ngươi nói không sai, ta cũng chắc chắn người đó… người thiếu chút nữa trở thành cô gia của chúng ta, chỉ tiếc…”

Bắc Kiêu dù sao niên kỷ không sánh được mấy vị, cho nên rất nhiều chuyện cũng chỉ hiểu một chút da lông, chỉ biết người kia vô cùng nổi danh thời đại đó.

Ba người dưng lại một chút rồi, biến mất nơi đây.

Đông Huyền Châu, bên trong Tử Hà Sâm Lâm.

Nơi đây là một khu rừng rậm, là nơi địa bàn của yêu thú, cũng là nơi thường xuyên có đệ tử tông môn, gia tộc, cũng như tán tu ra vào diệt sát yêu thú, tìm tài nguyên.

Từng tiếng gầm dã thú gào thét truyền đến, Bắc Tiểu Lục trong lòng căng thẳng, hắn biết mình hạ xuống địa phương, khẳng định không phải là nơi tốt lành gì. Hắn nhanh chóng lấy ra một viên linh thạch nắm trong tay, một bên nắm chặt thời gian khôi phục chân khí, một bên đã đem thanh phi kiếm nắm ở trong tay.

Khi chân khí của hắn mới khôi phục được một nửa, một đạo bóng đen lao từ rừng rậm ra, chộp tới bả vai hắn, tạo ra một vết thương ở vai hắn. Bắc Tiểu Lục lần này sớm có chuẩn bị, phi kiếm trong tay vung lên, một đạo lôi vụ hiện lên, 'Lạch cạch' một tiếng, một con chim khổng lồ dáng dấp có chút giống con cú mèo rơi ở trên mặt đất.

Đây là một con yêu thú cấp 1, Bắc Tiểu Lục liếc mắt liền nhận ra được. Nơi này có yêu thú, tuyệt đối không phải là cái gì đất lành. Lúc này trong rừng rậm ngoại trừ thú rống ra, còn có từng trận ào ào thanh âm tiếp cận. Bắc Tiểu Lục nhảy lên một cái, cấp tốc từ tại chỗ rời đi.

Từ lúc Bạch Cửu Thiên rời đi, Bắc Tiểu Lục cũng dò xét trong đây, không nghĩ tới đi vào trong phạm vi của một tên yêu thú cấp 2 đỉnh phong. Một trận chiến ác liệt xảy ra, hộ giáp của Bắc Tiểu Lục trước đó đã hư hỏng không ít, bây giờ lại trải qua một trận giao chiến ác liệt, hộ giáp đã vỡ vụt toàn bộ.
— QUẢNG CÁO —

Bắc Tiểu Lục cũng phát hiện, yêu thú nơi đây có phần dã tính hơn rất nhiều trong Cầm Linh bí cảnh, có lẽ bởi thường xuyên có đệ tử lịch luyện, dẫn đến thời gian dài, yêu thú cũng hung ác, ác lệ hơn rất nhiều, căn bản liều mạng không sợ chết.

Lúc này hắn nhất định phải mau rời Tử Hà Sâm Lâm, hắn phát hiên nơi này ngay cả Trúc Cơ tu sĩ cũng không dám đơn độc đi qua, hắn ở tại chỗ này là dữ nhiều lành ít.

Bắc Tiểu Lục thụ thương vốn là không nặng, cộng thêm hắn dùng linh thạch khôi phục chân khí, chỉ là không tới nửa canh giờ, chân khí của hắn liền đã hoàn toàn khôi phục, coi như là thần thức cũng đều khôi phục không sai biệt lắm.

Bất quá Bắc Tiểu Lục phát hiện hắn lại lạc đường, nơi này bốn phía toàn bộ là đại thụ cao chót vót, cho dù là địa phương cây cối thưa thớt, cũng sẽ tồn tại những bụi cây dày đặc, căn bản cũng không có lối ra.

Tung tăng bôn ba giữa khu rừng vài canh giờ, Bắc Tiểu Lục may mắn chỉ phát hiện ngoại trừ các loại dã thú ra, chỉ có vài loại xà trùng rắn rết. Ngay cả yêu thú cấp 1, Bắc Tiểu Lục chỉ gặp qua vài lần. Hắn cũng không muốn kinh động yêu thú nơi đây, cho nên không có cùng những yêu thú này xảy ra xung đột.

Lại nửa ngày trôi qua, trong rừng cây sớm đã đã không còn ánh mặt trời chiếu xuống, mà dần dần thay thế bằng bóng tối, nhưng cũng may hôm nay trăng sao tương đối sáng. Bắc Tiểu Lục biết hắn không có khả năng tiếp tục đi tiếp, hắn nhất định phải tìm một địa phương an toàn để nghỉ ngơi một chút.

"Răng rắc" một âm thanh động đột ngột từ dưới chân truyền đến, Bắc Tiểu Lục chân trượt một chút, hắn cảm giác mình đạp phải một tảng đá hình tròn.

Bắc Tiểu Lục theo bản năng lùi ra bên cạnh, phát hiện dưới chân lại là một cái đầu khô lâu trắng, bên cạnh đầu khô còn có xương tay cùng các bộ phận xương cốt. Không đợi Bắc Tiểu Lục cúi người xuống kiểm tra, từ phía sau lưng truyền đến một trận tinh phong. Bắc Tiểu Lục không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bước ra bên phải một bước, đồng thời thân pháp nhanh nhẹn phi về phía trước, cách khoảng hơn mười mét chỗ cũ mới dừng lại.

Một tiếng gầm gào theo sát ở sau lưng Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục thậm chí có thể cảm giác được khí tức yêu thú kia tỏa ra, đây tuyệt đối là một con yêu thú mạnh mẽ. Phi kiếm trong tay Bắc Tiểu Lục chớp động, dùng ngự kiếm thuật bay lên khoảng không .

"Đinh đang" một tiếng lạnh lẽo, Phi kiếm của Bắc Tiểu Lục trực tiếp bị một đạo phong nhận ngăn trở.

Thẳng đến lúc này Bắc Tiểu Lục mới nhìn rõ phía sau, hắn trông thấy đây một con yêu thú, đầu như con trâu đất, mỗi tội có hai sừng dài cong cong. Yêu thú này cả người chỉ toàn màu đen, hai mắt hiện ra hồng quang, giống như hai cái đèn lồng rước đèn đêm trung thu.