Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ

Chương 7: Nhiên Nhiên của tớ về cẩn thận



" Hoa Kỳ Nhiên....Hoa Kỳ Nhiên....Hoa Kỳ Nhiên "

Ba lần gọi lên một cái tên, có lẽ trong trí não ngốc nghếch ấy đã thành công lưu lại tên một người ngoại trừ bà của mình. Cố Tu Mạnh vẫn một mực nhìn vào Kỳ Nhiên rồi gọi tên của cậu như một đứa trẻ tìm được sự thích thú mới.

Mà Hoa Kỳ Nhiên cũng rất thỏa mái, mặc dù các học sinh đi ngang qua đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường. Nhưng cậu cũng không quan tâm, đơn giản...Kỳ Nhiên không muốn người kia mất hứng.



" Kỳ Nhiên...Kỳ Nhiên dễ thương, cậu dễ thương."

" Được được, cảm ơn cậu đã khen. Tu Mạnh nhận được quà rồi có vui không?"

Cố Tu Mạnh gật đầu, cái mũ cũng theo sự gật đầu ấy rơi xuống đất. Tu Mạnh lại vội nhặt lên, hết phủi đất rồi lại đội lên đầu. Xem nó như món bảo vật vậy.

" Tớ...tớ lại rơi mũ mất rồi, xin lỗi...Mạnh Mạnh xin lỗi. Nhiên Nhiên đừng giận nhé"

" Nhiên Nhiên? Cậu vừa gọi tớ là Nhiên Nhiên sao?"

Hoa Kỳ Nhiên lần đầu nghe được một người gọi tên mình thân mật như vậy. Cậu liền hỏi hắn một lần nữa, Cố Tu Mạnh cũng rất thành thật trả lời.

" Ưm ưm...Tớ rất thích cậu, Mạnh Mạnh cũng thích tên của cậu nữa."

" Cố Tu Mạnh...cậu ngốc như thế này nhưng sao lại đáng yêu hết sức. Tớ không giận chuyện cậu làm rơi cái mũ đâu, nói tớ nghe xem. Cậu thích quà tớ tặng không?"

" Thích...thích chứ, cực kì thích. Tớ thích cậu nữa > "

Vợ ông, bà Điềm Điềm còn không quên bồi thêm một câu.

" Cờ rút tặng hả con, rất có khiếu thẩm mĩ"

Hoa Kỳ Nhiên be like: " ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾"