Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 369: Truyện Tấn Cầu Trợ



Hoàng phụ lắc đầu nói:

- Không, ta không đi. Chúng ta không dễ gì có được ngày hôm nay, chỉ cần qua một khoảng thời gian ngắn nữa, Thiên nhi sẽ có hi vọng thoát ly yêu đạo, bắt đầu một cuộc sống vui vẻ, chúng ta sao có thể vì vậy mà bỏ cuộc. Bất kể ra sao, cho dù có tai họa, chúng ta cũng phải đồng lòng vượt qua, ta thật sự tin rằng thế gian có thiện ác cùng nhân quả, nếu không vì sao trước đây thánh tăng lại giúp chúng ta?

Hoàng mẫu mê mải vuốt ve khuôn mặt trượng phu, nhẹ giọng:

- Khờ quá, thánh tăng tấm lòng từ bi mới cho chúng ta một cơ hội. Nhưng nay phật tượng của thánh tăng đột nhiên rơi lệ, chính là cảnh báo chúng ta mọi thứ đều không có khả năng vãn hồi. Nếu không phải vậy, tại sao với pháp lực của thánh tăng người cũng phải rơi lệ? Kiếp nạn lần này chẳng thể tránh khỏi, có lẽ trước đây thiếp không nên để Thiên nhi ra đời, như vậy nó cũng không phải chịu nhiều khổ sở. Từ ngày được sinh ra cho đến nay, nó không có được cuộc sống hạnh phúc. Nay nó đã mười bốn tuổi rồi, nhưng chờ đón nó lại là một đại nạn trong đời, như thế thật quá tàn khốc đối với nó!

Hoàng phụ thê lương nói:

- Cuộc sống của Thiên nhi quả thật rất khổ, nhưng ta tin tưởng trời xanh có mắt, ông trời nhất định không để Thiên nhi gánh lấy đau khổ mãi được. Hiện tại kiếp nạn đã đến gần, trước nhất chúng ta cần phải nghĩ mọi biện pháp, xem thử có khả năng hoá giải trường nạn này hay không. Nếu có phải hi sinh tính mạng của ta, chỉ cần có thể bảo hộ được Thiên Nhân bình an ta cũng cam tâm tình nguyện. Mị Nhân, nàng hãy nghĩ biện pháp xem chúng ta bây giờ phải làm như thế nào, liệu có hi vọng vượt qua được kiếp nạn không?

Hoàng mẫu nghe nói trầm tư một lúc, theo đó một lần nữa tính toán vận mệnh một nhà ba người, cuối cùng trầm giọng nói:

- Thiếp vừa tính lại một lần và kết quả vẫn như vậy, kiếp nạn này của Thiên nhi vô phương hoá giải. Nhưng trái lại, thiếp nghĩ ra một điểm, cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu chúng ta trong một khoản thời gian rất ngắn tìm được ân công, có lẽ Thiên nhi còn có được một tia sinh cơ.

Lộ vẻ nghi hoặc nhìn thê tử, Hoàng phụ không chắc chắn hỏi lại:

- Ân công? Nàng ám chỉ Lục Vân - người trước kia giúp nàng thoát khỏi thân phận hỏa hồ?

Hoàng mẫu gật đầu đáp:

- Đúng vậy, chính là vị ân công ấy. Ngày đó anh ta đã kéo Thiên Nhân ra khỏi thạch ốc, lại áp chế được yêu khí trong cơ thể của nó. Nhưng nay Thiên nhi kiếp nạn lâm đầu, có thể quay về bản thể yêu thú. Ngày đó ân công cũng có ý giúp đỡ, bởi vậy chỉ cần tìm thấy anh ta là có được một tia hi vọng để con của ta quay lại làm người.

Hoàng phụ sắc mặt vui mừng, nói:

- Nếu là vậy, chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm anh ta quay lại, xin anh ta lại cứu Thiên nhi một mạng.

Hoàng mẫu cất giọng thở dài:

- Hiện tại thật khó, chúng ta phải làm sao có thể tìm được anh ta? Thiếp hiện tại pháp lực đã mất, ngoại trừ thuật toán ra, còn lại năng lực toàn bộ mất hết, căn bản không có khả năng phán đoán được trước mắt ân công thân ở phương nào, đừng nói chi là liên hệ với anh ta.

Sắc mặt sững sờ, Hoàng phụ lo lắng lẩm bẩm:

- Làm sao cho tốt đây, làm sao cho tốt đây. Đầu tiên là không biết biện pháp do đó lo lắng, hiện tại chúng ta đã biết được giải pháp nhưng lại không có khả năng thực hiện, điều này thực là gấp chết người mà.

Trong lúc lo lắng, Hoàng phụ lại quỳ lạy trước phật tượng, vừa lạy vừa nói:

- Thánh tăng, xin người hãy hiển linh nói cho chúng tôi biết phải làm sao, như thế nào mới có thể tìm được Lục ân công, xin anh ta cứu Thiên nhi của chúng tôi một mạng…

Có lẽ do sự chân thành khiến cho trời đất cảm động, ngay lúc ấy phật tượng của thánh tăng đột nhiên phát ra một đạo kim quang, một viên ngọc châu rơi xuống trước mặt Hoàng phụ.

Cẩn thận nhặt Phật châu lên, Hoàng phụ không hiểu hỏi:

- Mị Nhân, nàng nói coi thánh tăng đột nhiên hiển linh ban cho chúng ta viên Phật châu này, rốt cuộc là có ý gì đây?

Hoàng mẫu tiếp lấy cẩn thận xem một lúc, lập tức đối mặt Phật tượng thành kính lạy ba cái, miệng cảm kích nói:

- Ân này của thánh tăng, mẹ con chúng tôi mãi mãi không quên.

Nói xong kéo Hoàng phụ nhanh chóng trở lại thạch ốc, mục quang cẩn thận tìm hiểu mọi thứ trên vách đá.

Hoàng phụ không hiểu, nhìn vào thê tử, giọng nói lộ vẻ lo lắng:

- Mị Nhân, nàng tìm cái gì, trong này căn bản không có gì mà.

Hoàng mẫu tìm hiểu một hồi rồi chỉ vào một vết lõm hẹp, nói:

- Chính là ở trong đây, căn nhà này bên trong vô cùng thần bí, muội chỉ phát hiện được như vậy. Nay muội pháp lực mất hết, lại cần phải tìm ân công tương cứu nên chỉ có cách mượn lực lượng thần bí ở bên trong thạch ốc này trợ giúp, nếu không thì căn bản không làm được. Tốt rồi, thời gian càng lúc càng ít, chúng ta phải tranh thủ từng chút một. Chàng hãy ra cửa chờ đợi, một khi thiếp chưa gọi thì không nên xông vào.

Hoàng phụ nghe nói vội vàng đi ra, ánh mắt tập trung quan sát thê tử. Hoàng mẫu ngồi trước thạch bích, hai bàn tay đan vào nhau để Phật châu trong lòng bàn tay, tập trung tinh thần khẽ khấn:

- Ân công minh giám, hôm nay Phật tượng của thánh tăng lưu lệ cảnh báo, ám chỉ Hoàng Thiên con của con có đại nạn. Vợ chồng con thế nào cũng không sao, chỉ có thể quỳ cầu thánh tăng được một viên Phật châu, mượn lực của thạch ốc truyền tin cho ân công, vạn lần hi vọng cứu được Hoàng Thiên vượt qua nguy nan. Ngàn vạn lần cảm kích tận đáy lòng, ân công ngàn vạn từ bi nhớ đến!

Nói xong nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, một tia tiên huyết phun ra rơi đúng lên trên thạch bích. Tức thì một cỗ kim quang đại thịnh, Phật lực mạnh mẽ đẩy hai tay của Hoàng mẫu ra, theo đó Phật châu xâm nhập vào trong. Chỉ trong nháy mắt quang hoa mờ dần, tất cả tiêu thất không còn thấy gì.

Kéo trượng phụ đi ra thạch ốc, Hoàng mẫu căn dặn:

- Bây giờ chúng ta đi tìm Thiên nhi, để nó ở sâu bên trong sơn động, hi vọng có thể cố gắng hết sức kéo dài thời gian để chờ ân công quay lại. Nếu không được như nguyện, đành phải xem vận mệnh của Thiên nhi ra sao thôi.

Hoàng phụ an ủi nói:

- Đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần thành tâm thành ý, tin rằng có khả năng cảm động trời cao.

Nói xong, hai người lập tức chạy về sơn động nhằm tiến hành kế hoạch của bọn họ.

oOo

Ngoài sơn cốc, lúc này có một hắc ảnh đứng giữa không trung, im lặng nhìn về phía trước mắt. Hắc ảnh ấy một thân hắc bào, đầu, mặt, tay, chân đều bị hắc bào bao phủ, căn bản không phân biệt nổi nam hay nữ, chỉ có thể thấy được một đôi mắt màu xanh đang phát ra ánh sáng tà dị.

Khẽ cười âm hiểm, hắc ảnh ấy tự nhủ thầm:

- Ra ngoài cũng đã nhiều ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cỗ khí tức thứ hai thích hợp, lần này quyết không thể để giống như lần trước, lại bị nó chạy thoát.

Nói xong, hắc ảnh bay nhẹ như gió, không nhanh không chậm hướng về phía sơn cốc bay đến, nhanh chóng đến phía trước thạch ốc.

Quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hắc ảnh cuối cùng dừng lại trên thân Phật tượng, mở miệng kinh ngạc nói:

- Không tưởng được ở đây lại có thể gặp phải huyễn ảnh Phật tượng của lão bất tử lưu lại, xem ra đây đúng là nơi cần tìm rồi. Ha ha ha...

Cười một trận thật đắc ý, ánh mắt hắc ảnh dời đến miệng sơn động, mỉm cười âm độc:

- Mấy trăm năm rồi Thiên Tàn lão tổ ta khó lắm mới lại ra ngoài được một lần, bỗng nhiên gặp được một hậu nhân của người và yêu, thật là trời giúp ta. Lần trước ma đồng ấy may mắn chạy thoát, lần này xem yêu đồng ngươi có khả năng từ trong tay của ta chạy được không.

Nói xong hắc mang loé sáng, Thiên Tàn lão tổ theo đó bay vào sơn động.

Sau khi tiến vào trong động, Thiên Tàn lão tổ đứng yên lặng một lát, tiếp đó âm sâm nói:

- Chơi trốn tìm với ta, thật là không tự lượng sức. Trước mặt Thiên Tàn lão tổ há có người có thể chạy khỏi pháp nhãn của ta. Còn không mau chóng xuất ra cho ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hét lên một tiếng lạnh lẽo, chỉ thấy tay phải Thiên Tàn lão tổ vẫy nhẹ, năm cột khí màu tro từ tay áo phát ra. Trong sơn động tức thì hình thành một cơn gió lốc trực tiếp hướng vào sâu bên trong mà cuốn tới. Cơn lốc đột hiện, sơn động bụi bay mù mịt, nhất thời khí lưu chuyển động phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng tứ phương.

Sâu trong sơn động truyền ra mấy tiếng kêu hoảng sợ yếu ớt. Nửa khắc sau, chỉ thấy Hoàng Thiên cùng cha mẹ ba người dưới khí lưu mạnh mẽ ấy bị kéo ra, xuất hiện trước mặt Thiên Tàn lão tổ.

Thu hồi tay phải, mục quang Thiên Tàn lão tổ chăm chú nhìn vào Hoàng Thiên, miệng cười đắc ý:

- Tốt, quá tốt, thật là trùng hợp may mắn, lại quá thích hợp không ngoài mong đợi. Tiểu tử, tên của ngươi là gì, nhanh chóng nói thật ra.

Hoàng Thiên đứng dậy rời khỏi thân cha mẹ, cảnh giác nhìn Thiên Tàn lão tổ, hỏi lại:

- Ông là người nào? Vì sao lại ép chúng tôi ra đây, còn làm hại chúng tôi?

Thiên Tàn lão tổ hừ lạnh một tiếng, tay phải phất một cái, hai luồng gió mạnh mẽ hướng về phía trước mặt thổi tới, một lúc chấn khai cha mẹ Hoàng Thiên.

- Tiểu tử, là ta đang hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta, ngươi cần phải hiểu rõ. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi vẫn không nói thì ta sẽ giết chết bọn chúng.

Hoàng Thiên hoảng sợ, chuyển thân cản phía trước cha mẹ, giọng tức giận:

- Ông không cần phải làm tổn thương cha mẹ ta, ông hỏi cái gì ta sẽ trả lời ông. Ta gọi là Hoàng Thiên, năm nay mười bốn tuổi.

Thiên Tàn lão tổ cười nói:

- Như vậy không phải tốt hơn sao, biết nghe lời thì tốt, hà tất phải tự tìm khổ. Giờ ta lại hỏi ngươi, ngươi là nửa người nửa yêu đúng không?

Sắc mặt Hoàng Thiên biến đổi, kiên quyết phủ nhận:

- Không, không phải! Ta là người, ta không phải yêu, ta không phải là yêu!

Trong động, cha mẹ Hoàng Thiên dùng toàn lực đứng lên chạy đến bên cạnh Hoàng Thiên, người cha nhẹ nhàng an ủi nó, riêng người mẹ thì đối diện với Thiên Tàn lão tổ lên tiếng:

- Ông là ai, tại sao lại tìm chúng tôi? Chúng tôi với ông không quen biết cũng không có ân oán, ông như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Thiên Tàn lão tổ cười âm hiểm:

- Lão phu là Thiên Tàn lão tổ, đến đây bất quá cũng vì tìm một truyền nhân mà thôi. Thật tốt, con của ngươi đúng lại hợp với mong muốn của ta, do đó ta muốn đem nó đi, vì thế các ngươi nên cao hứng mà chấp nhận.

Hoàng mẫu sắc mặt sợ hãi, nhẹ giọng nói:

- Đại danh của lão tiền bối tiểu phụ đã từng nghe người nói qua, biết tiền bối là cao nhân trong thiên hạ, con của tôi được tiền bối để mắt đến, cũng là phúc phận mà kiếp trước nó tu có được. Chỉ là có một điểm tiền bối không biết, con của tôi ở sâu trong sơn động chính là phụng mệnh của một vị tiền bối, không có mệnh lệnh của vị tiến bối đó, nó không có khả năng ly khai, điều này mong tiền bối xem xét.

Thiên Tàn lão tổ cười một cách nham hiểm:

- Tiền bối mà ngươi vừa nói đó cũng chính là pho Phật tượng của Tuyết Sơn thánh tăng đang ở trước mặt ta đó sao? Nếu ngươi nghĩ lấy tên của hắn để doạ ta thì ngươi chọn sai chủ ý rồi. Tuy lão bất tử cũng có mấy phần bản lĩnh, nhưng khi hắn thấy ta cũng phải lễ phép, do đó ngươi không nên uổng phí tâm cơ. Ta Thiên Tàn lão tổ lời nói ra không thể thay đổi, ta nói cần đem nó theo là đem nó theo, bất kỳ ai cũng vô pháp cản trở!

Hoàng mẫu Thấy Thiên Tàn lão tổ nói năng ngang ngược, sắc mặt kinh hoàng đáp:

- Tiền bối uy danh hiển hách tự nhiên là không sợ thánh tăng, còn chúng tôi thì không thể giao phó đối với thánh tăng. Lại nói, thu đồ truyền nghệ cũng phải cam tâm tình nguyện, tiền bối sao có thể cưỡng ép mà làm khó người khác?