Thập Thất Thiếp

Chương 110



“Chỉ cần nàng có thể thắng, điều kiện gì tùy nàng đề.” Hiên Viên Ninh cười nói.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗngnhiên hòa hợp, hai người bèn nhìn nhau cười, lần không thoải mái trướcđó, tựa hồ chỉ là một khúc nhạc đệm không cần để ý, Thập Thất đi tới,ngồi xuống chỗ đối diện Hiên Viên Ninh.

“Ta cầm quân đen, ngài cầm quân trắng, được chứ?” Thập Thất nhìn lướt qua thế cuộc, hai quân đen trắng lực lượng ngangnhau, đang khó phân cao thấp, vô luận chọn quân cờ nào cũng đều nhưnhau. Chẳng qua nàng đã lâu không có chơi cờ, trước đây chơi cờ cũng vìmuốn mài giũa tính tình, khiến nỗi lòng buồn bực có thể bình tĩnh trởlại, hiện tại lại lần nữa cầm lấy quân cờ, xúc cảm bỗng có một chút xalạ.

Hiên Viên Ninh gật đầu, “Được.” Nhìn tư thái nàng cầm cờ thong dong mà lại ưu nhã, thâm mâu Hiên Viên Ninh lòe lòe.

“Thua cũng đừng có nuốt lời.” Thập Thất nhướng mày nhắc nhở. Nàng chơi cờ rất ít khi thua, rất khó gặp được đối thủ.

“Nếu bản vương thắng, phải làm sao?” Hiên Viên Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thập Thất, trong đôi mắt đenoánh thoáng hiện một tia sáng, trên môi toát lên nụ cười nhu hòa.

“Nếu ngài thắng, ngoại trừ bảo ta lấy thân báo đáp, bán mình cầu vinh, những điều kiện khác mặc cho ngài đề!” Nghe vậy, Thập Thất cười trong sáng, ngữ khí mang theo nét nghịch ngợm.

Ý cười càng đậm lộ rõ trên khuôn mặt có vẻ tái nhợt của Hiên Viên Ninh, ý cười lan đến đáy mắt, hắn nhịn không được trêu ghẹo: “Tiền đặt cược không tệ.” Hắn biết nàng đang nói giỡn, trong khoảng thời gian này, có một số việc hai người đều đã nghĩ thông suốt, bọn họ đều là người có thể ẩn nhẫn,biết che giấu ý nghĩ trong lòng, có điều, ẩn nhẫn không có nghĩa làkhông đi tiếp thu, có một thứ gì đó đã dần dần tràn đầy bên trong thânthể.

Hai người bèn nhìn nhau cười, tiếp đó nhìn thế cuộc, cẩn thận hạ cờ.

Nửa canh giờ sau, song phương lại vào thế hoà!

Thập Thất kinh ngạc nhìn hai quân đentrắng hình thành thế hòa, kinh ngạc vạn phần! Mỗi một bước đi vừa rồinàng đều đánh gảy đường lui của hắn, cũng hạ thủ vô cùng ác độc, tuyệtđối không để cho hắn có một cơ hội để phản pháo! Nhưng hắn vẫn luôn cóthể nắm trong tay toàn cục, từ trong tay nàng tìm được lối ra!

Hơn nữa nhìn thế đi lại rất đơn giản,Thập Thất lau mồ hôi trán, lòng kinh hãi không gì sánh được, cờ kỹ củahắn trên cơ nàng rất nhiều, nếu hắn muốn thắng, nhất định sẽ thắng,nhưng hắn lại thả một con ngựa, cùng nàng thế hoà.

Bàn cờ này cũng giống như nàng, phảng phất tất cả quân cờ đều bị hắn chi phối, hắn nắm trong tay toàn cục, thành thạo có thừa.

“Nhìn như hoà, kì thực ta thua, Tứ vương gia muốn tiền đặt cược gì cứ việc đề.” Thập Thất từ trên tháp đứng lên, chân có chút mỏi, nàng đấm đấm hai cái, tiếp đó thản nhiên nói với Hiên Viên Ninh.

Hiên Viên Ninh nháy mắt hai cái, trầm mặc nửa khắc nói: “Chẳng qua chỉ là một ván cờ. Ta chẳng bao giờ nghĩ tới lợi dụng nàng để đạtđược mục đích, cho nên thứ gọi là tiền đặt cược cũng sẽ không tồn tại.”

Nghe vậy, tim Thập Thất nhảy lên một cái, nhíu nhíu mày nói: “Ta muốn nói: Điều ta muốn chính là duy nhất.”

“Nàng tin ta chứ?” Thanh âm từ tính thâm trầm vang lên, ánh mắt Hiên Viên Ninh cực nóng nhìnThập Thất, thấy bàn tay Thập Thất dưới tay áo run run một chút.

Thập Thất né tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: “Hôm nay mục đích chủ yếu ta tìm ngài chính là muốn đem thứ này cho ngài.” Lấy từ trong tay áo một quyển sách thêu hoa mai giao vào tay hắn, nói tiếp: “Thứ này ở trong tay ta sẽ trở thành giấy vụn, cũng sẽ là ngòi nổ uy hiếptính mạng, nhưng để ở trong tay ngài, nó sẽ biến thành lợi khí. Ít nhiều cũng sẽ bang trợ được ngài chút ít.”

Hiên Viên Ninh nắm tay tiếp nhận, vẫn chưa mở ra kiểm tra, đặt nó lên trên bàn cờ, thần sắc hơi lộ ra phức tạp, nhẹ giọng nói: “Hiên Viên Mặc sẽ không ngồi trên long ỷ được bao lâu.” Dựa theo hắn tính toán, trong vòng hai tháng, Phượng Thiên quốc sẽ gộttẩy một lần nữa, mà nàng cho hắn vật này, sẽ thúc đẩy Hiên Viên Mặc đivào con đường hoàng tuyền!

“Ừ, ta biết, lúc xuất hiện ởcung, ta đã nhìn thấy mấy quan viên hớt hơ hớt hải đi gặp Hiên Viên Mặc, ta mơ hồ nghe thấy quốc khố trống rỗng, toàn bộ tài vụ đều bị đánh cắp. Nếu ta không đoán sai, là Tứ vương gia âm thầm làm hết thảy, phảikhông?” Thập Thất sâu kín nói. Nghĩ đến tất cả việc hắn âm thầm làm, còn có khả năng mang theo mục đích, chỗ nào đó nơi đáy lòng ThậpThất dần dần dâng lên một cảm giác lành lạnh. Đúng vậy, nàng không đủhiểu hắn.

“Nếu ta không phản kích, HiênViên Mặc tất sẽ không bỏ qua ta. Lúc này, hắn đã sứt đầu mẻ trán, ta vànàng sẽ có thời gian lấy hơi.” Hiên Viên Ninh nhẹ giọng nói.Hôm nay Hiên Viên Mặc triệu kiến nàng vào cung, tất nhiên sẽ nói lời uyhiếp, thậm chí hắn đã âm thầm bố trí ám vệ xong xuôi, chỉ cần Hiên ViênMặc có động thái khác thường, hắn sẽ sớm xuất thủ! Lại không ngờ, tựa hồ có người ra tay còn sớm hơn hắn! Khiến Hiên Viên Mặc kiêng kỵ, khôngdám thương tổn nàng!

Người kia. . . Là Mặc Trần.

Từ ngoài cửa sổ thổi tới một luồng giómát, Thập Thất níu chặt y phục, đi về phía trước hai bước, thấp giọngnói: “Đúng vậy, ta cần thời gian để ứng phó.” Nửa hí mắt, đón gió, nàngđột nhiên thanh tỉnh. Vô luận ở trước mặt ai, nhưng lúc này thân đangđứng trước mặt hắn, nàng lại biểu hiện ra sự mỏi mệt! Buông xuống phòngbị.

Nhưng nghi hoặc tồn tại trong nội tâm vẫn chưa vì vậy mà biến mất.

“Mấy ngày sau, thế tử của tiểu quốc ở tái ngoại sẽ đến Phượng Thiên quốc.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói, giữa hai lông mày có một tia lệ khí và sát ý, “Là Liễu Nguyệt Phi âm thầm truyền tin, nói rõ quá trình nàng cự tuyệt hòathân. Theo thám tử báo lại, Liễu Nguyệt Phi tuyên bố, Minh Nguyệt Quậnchúa kỳ danh nghe tiếng đã lâu, ngưỡng mộ không ngớt, nếu không ngoàisuy đoán, người sắp sửa hòa thân chính là Minh Nguyệt Quận chúa.”

“Ừ.” Thập Thất gật đầu,không ngờ Liễu Nguyệt Phi ra tay cũng thật nhanh. Lại nghĩ đến việc lợidụng tên thế tử kia đi đối phó nàng. Chỉ là Liễu Nguyệt Phi nghĩ có phần quá mức đơn giản, nàng sẽ cho phép bị người ta lợi dụng ư?

Hiên Viên Ninh biết rõ nàng sẽ có biện pháp ứng đối, liền không lãng phí ngôn ngữ vào việc này. “Ta đã tìm thế thân cho Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân. Hai ngàytới sẽ đưa Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân đến địa phương an toàn,sống cuộc sống mà bọn họ mong muốn.” Vì tìm hai người có thânhình, khí chất tương tự Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi, hắn mất một phentâm tư, dùng hơn một tháng thời gian.

“Thế thân?” Thập Thấtthu hồi ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sang Hiên Viên Ninh, lại ngoài ýmuốn rơi vào đôi mắt thâm sâu của hắn, giật mình nửa khắc, lập tức cóchút chật vật dời đường nhìn.

“Mộ Dung đại nhân ở lại kinhthành sẽ có nguy hiểm, mấy người Hiên Viên Mặc phái tới giám thị ngườingười võ công không thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Mộ Dungđại nhân. Ta biết nàng cũng đang âm thầm tìm thế thân, cho nên liền hạlệnh tìm kiếm trong đám ám vệ ta bồi dưỡng. Hai vị thế thân đều trải qua huấn luyện đặc biệt, nhiều ngày nay vẫn luôn âm thầm học tập nhất cửnhất động của Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân, tất nhiên sẽ khôngcó kẽ hở. Nếu ta đã đáp ứng điều kiện của nàng, thì tất nhiên sẽ làmđược.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.

Thập Thất vô cùng kinh ngạc, thật khôngnghĩ ra hắn lại âm thầm làm nhiều như vậy, chu toàn hơn so với nàngnghĩ, thu hồi ánh mắt kinh ngạc, che giấu dị dạng trong lòng, “Đời này, ta với ngài vĩnh viễn đều đứng trên cùng một chiến tuyến.”

Nghe vậy, Hiên Viên Ninh khẽ cong bờ môi.”Phải, đời đời kiếp kiếp cũng như thế.” Hắn nhận định nàng, tất nhiên sẽ không buông tay! Nói hắn đê tiện cũng được, bá đạo cũng được, nàng là người hắn đã nhận định!

Lúc ra khỏi phòng, thì Phi Kiếm đứng thủ ở trước cửa bảo hộ Hiên Viên Ninh tiến lên trước, thần sắc nghiêm cẩn nói: “Mộ Dung tiểu thư, ta chưa từng thấy qua Vương gia vì cô gái nào mà nỗ lựcnhư vậy. Vương gia vì người, dù cho nỗ lực cả sinh mệnh cũng không tiếc, ta tôn kính Vương gia, nên sẽ tôn trọng Mộ Dung tiểu thư. Hi vọng MộDung tiểu thư có thể cho Vương gia một cơ hội.” Hắn đi theo Vương gia nhiều năm, lần đầu tiên thấy Vương gia vì một cô gái mà điên cuồng như vậy.

Thập Thất chớp chớp mi, cười nói: “Phi Kiếm, ngươi vẫn không hiểu.” May mà Hiên Viên Ninh hiểu nàng, chờ đợi, nhẫn nại, mới có kết quả.

Vẻ mặt Phi Kiếm mờ mịt, đặc biệt hỏi lại: “Sao cơ?”

“Ha ha, thỉnh chiếu cố tốt cho ngài ấy.” Thập Thất cười khẽ, Phi Kiếm này thật là đáng yêu. Đi ngang qua ngườihắn, lúc không người trông thấy, thì nụ cười trên mặt nàng biến mất,ngược lại càng phát băng lãnh, cẩn thận. Ra khỏi đại môn vương phủ, kếtiếp nàng sẽ phải đối mặt với nhiều thứ! Trong thế giới của nàng, khôngphải là chỉ có mỗi chữ tình!

Trong phòng, Hiên Viên Ninh bởi vì câu nói sau cùng của nàng mà đáy mắt, đuôi lông mày đều nhộn nhạo ánh lên ý cười.

Đó là một loại ăn ý không cần ngôn ngữ.

Thập Thất vừa đi, Phi Kiếm mang một đầu nghi vấn đẩy cửa hỏi Hiên Viên Ninh, “Vương gia, Mộ Dung tiểu thư có ý gì?”

“Ngốc.” Hiên Viên Ninh thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói.

Vừa xuất phủ, đại môn vương phủ cũng vừa vặn đóng lại.

Thập Thất và Mai Hoa đang định lên kiệu, liền thấy trước mắt có một cỗ kiệu tiến tới.

Một cô gái từ trên cỗ kiệu bước xuống, nàng ta mặc y phục thuần trắng, dung mạo thoát tục.

Cô gái sớm thấy được Thập Thất, liền cong môi cười kêu: “Mộ Dung tiểu thư.” Thanh âm như hoàng anh xuất cốc động lòng người.

Thập Thất nhìn sang, nhìn thấy cô gái, không hề kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: “Kiều tiểu thư.” Nàng sớm đã phát hiện Kiều Linh Nhi ngưỡng mộ Hiên Viên Ninh, chỉ làkhông nghĩ tới, một danh môn khuê tú như nàng ta lại chủ động đăng mônđến thăm.

“Mộ Dung tiểu thư gần đây khỏe chứ? Sau khi bị nội thương, tốt nhất phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể phục hồi như cũ.” Kiều Linh Nhi cười nói, nhìn qua rất có vài phần lo lắng cho Thập Thất.

“Tốt hơn rồi, đa tạ Kiều tiểu thư quan tâm.” Thập Thất cười trả lời, ánh mắt rơi vào hộp gấm trong tay Kiều LinhNhi, nàng ta có chuẩn bị mà đến? Hiên Viên Ninh thật là có diễm phúc.

Nàng đang tính tìm một lý do rời đi, chợt nghe Kiều Linh Nhi nói: “Vậy thì tốt rồi. Hai ngày trước ta ở trên núi gặp được Thiên Sơn tuyếtliên, vừa lúc có thể đưa cho Tứ vương gia bồi bổ thân thể.” Khi nói, ánh mắt Kiều Linh Nhi nhìn Thập Thất có thêm vài phần tìm tòi.

Thập Thất gật đầu, thần sắc bình thường, “Thập Thất sẽ không chậm trễ thời gian của Kiều tiểu thư, sau này còn gặp lại.” Ngồi vào kiệu, Thập Thất thu hồi nụ cười, vô luận là kiếp trước hay làkiếp này, nàng ghét nhất là chẳng có việc gì lại đi cùng người kháchsáo! Hiển nhiên đó chính là Kiều Linh Nhi.

Mới vừa rồi mỗi một ánh mắt của nàng ta đều có vẻ tìm tòi, nàng ta muốn biết cái gì?

May mà nàng không phải loại tò mò, bằngkhông quả thật rất muốn biết, Hiên Viên Ninh sẽ đối đãi thế nào với côgái tựa tiên tử này!

“Tiểu thư, xem ra Kiều Linh Nhi ái mộ Tứ vương gia.” Ngoài cỗ kiệu truyền tới tiếng Mai Hoa.

Ánh mắt Thập Thất sâu thẳm, trả lời: “Cũng không đơn giản như vậy, cô ta là một cô gái thông minh. Lần trước ởngoài kinh thành, với thái độ của Hiên Viên Ninh đối với cô ta, cô tacũng sẽ biết khó mà lui, lúc này tới đây gặp Hiên Viên Ninh, chắc là cóchuyện muốn nhờ.” Hay hoặc là, thật sự thích Hiên Viên Ninh. . .

“Vâng, bây giờ tiểu thư trở về phủ chứ?”

“Ừ, hai ngày tới thế tử tiểu quốc sẽ đến kinh thành. Em kêu Sài Lang đem quần áo thân cận và tất cả đồdùng hàng ngày của Liễu Nguyệt Phi treo trên cửa thành! Lại bảo Sài Lang vẽ ra vài bức tranh phác họa toàn bộ quá trình Liễu Nguyệt Phi bị cưỡng gian, sau đó dán ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành! Đây làxuân cung tú hoạt sắc sinh hương ta tặng cho thế tử tiểu quốc và HiênViên Mặc, coi như là đánh cho Liễu Nguyệt Phi một cái tát!”