Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 34:



Một nữ thanh niên trẻ tuổi tên Bành Hiểu Nguyệt liền hỏi : “Đội trưởng Lý, ở đó chúng ta có chỗ ở hay không? Ở trên hải đảo có rắn độc linh tinh hay không?”

Lý Hải Hà nhíu mày: “Đương nhiên là có chỗ ở! Địa phương nào mà không có rắn độc? Lúc trước thời điểm chiến tranh, có địa phương nguy hiểm nào mà bộ đôi chưa đi qua! Hiện tại là thời đại hoà bình, đồng chí không nên nhát gan sợ phiền phức như vậy!”

Bành Hiểu Nguyệt sắc mặt nan kham, quay đầu không còn nói chuyện nữa.

Mà Cố Linh trước sau đều không tham dự vào cuộc nói chuyện của mọi người. Từ lúc xe lửa xuất phát đến bây giờ đã là một tiếng đồng hồ, có một nam thanh niên trí thức đến gần Cố Linh, hỏi cô có muốn ăn hạt dưa hay không? Cố Linh lễ phép từ chối. Nam thanh niên trí thức chẳng thấy làm sao, nhưng Bành Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh Cố Linh lại thấp giọng cười lạnh : “Chết vì bề ngoài”

Bành Hiểu Nguyệt phát hiện ra, từ lúc cô ta lên xe, trong đội ngũ có ba thanh niên trí thức vẫn luôn ân cần đặc biệt đối với Cố Linh. Mầy người đó hỗ trợ Cố Linh lấy hành lý, khiêng hành lý, còn không phải là do nhìn trúng Cố Linh xinh đẹp hay sao?

Nhưng lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, bọn họ là đi làm thanh niên trí thức, chờ tới khi lên trên đảo rồi, chính cái loại người nũng nịu da thịt non mịn này là loại không dùng được nhất!

Tuy rằng Bành Hiểu Nguyệt trong đầu nghĩ như vậy, nhưng khi cô ta nhìn mấy nam thanh niên trí thức cứ hướng đến Cố Linh xum xoa, trong lòng cô ta không dễ chịu. Cho nên, Bành Hiểu Nguyệt mới lén lút châm chọc một câu như vậy.



Nhưng ai biết Cố Linh lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng, nói: “Đồng chí nói ai chết vì bề ngoài?”

Bành Hiểu Nguyệt sửng sốt, tức khắc có chút nan kham. Những lần cô ta lén lút nói người khác như vậy, cô ta đều không chỉ tên nói họ, đối phương chỉ có thể nghẹn khuất, nào có ai giống như Cố Linh, trực tiếp hỏi ra như vậy?

Cố Linh hỏi như vậy, làm cho Bành Hiểu Nguyệt xấu hổ. Cô ta chỉ có thể nén giận nói : “Tôi không nói ai, tôi vừa mới đá vào chân, đau.”

Tuy rằng cô ta nói hàm hồ như vậy để cho qua mọi chuyện, nhưng trong lòng Bành Hiểu Nguyệt lại cảm thấy không vừa mắt với Cố Linh.

Xe lửa một đường hướng phía nam chạy đi, Cố Linh không để tâm tư trên người Bành Hiểu Nguyệt. Cô dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nắm hai mắt nghỉ ngơi. Cô biết rằng, con đường đến hải đảo sẽ rất xa xôi và gian khổ, bọn họ còn phải đổi qua một lần xe lửa, sau khi xuống xe lửa còn phải đổi hai lần ô tô. Đến cuối cùng còn phải đi thuyền, một hành trình mệt mỏi như vậy, nếu thân thể không có thể lực tốt thì không thể theo kịp được.

Cố Linh không lãng phí thời gian trên những người không đáng để quan tâm.

Còn giờ này khắc này, ở Cố gia long trời lở đất. Trần Đại Trụ chính là loại người không sợ trời không sợ đất. Sau khi hắn ta nhận định Cố Á chính là con gái ruột của Cố Trường Kiện, không biết hắn lấy từ đâu một cái xẻng, trực tiếp phá nát nhừ phòng bếp Cố gia, nhà chính thì đào ra thành một cái động.