Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 33:



Cố Linh không để ý đến tình trạng Cố gia đang loạn như một nồi cháo, cô nói với Trần Tuyết Phượng đại khái chuyện mình sẽ trở thành thanh niên trí thức đi hải đảo.

Vẻ mặt Trần Tuyết Phượng kinh ngạc, cuối cùng bà nhịn không được rơi nước mắt, nhưng lại chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Cố Linh ……

Cố Linh nhẹ nhàng cười: “Dì Trần, con rất thích đi hải đảo, dì đừng lo lắng.”

Sau đó Cố Linh lại đi tìm Lâm Huệ Ninh nói lời từ biệt, còn không quên đi qua chào lãnh đạo của xưởng. Cố Linh đi hải đảo thật sự quá đột ngột, làm cho mọi người trong xưởng đều rất luyến tiếc cô.

Trần Tuyết Phượng sau khi biết Cố Linh phải đi đến hải đảo xa xôi, liền nhanh chóng chuẩn bị một ít đồ dùng đưa cho Cố Linh nhưng Cố Linh không chịu nhận, bà liền tức giận lên bắt cô phải nhận cho bằng được.

Mà Lâm Huệ Ninh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xin nghỉ, rồi sau đó về nhà trộm lấy đi các loại phiếu mẹ mình tích cóp. Rồi cô ấy đi cùng Cố Linh mua sắm lương khô, mấy đồ vật linh tinh cần dùng. Hai người đi mua một hồi, Lâm Huệ Ninh đem ra tiền riêng mình tích cóp bấy lâu đưa cho Cố Linh : “Mình biết cậu luôn nhớ đến dì Dương, vân luôn muốn đi Hải Nam. Cậu muốn đi liền đi thôi. Sống ở hải đảo gian nan, cậu tự mình chăm sóc cho bản thân thật tốt!”

Cố Linh cong môi cười, hai con ngươi thanh triệt đều là ôn nhu, giống như tinh quang rơi vào trong hồ: “Được rồi, tớ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân!”



Hai người bạn thân nhẹ nhàng ôm nhau, Cố Linh lén lút nhét vào trong túi Lâm Huệ Ninh 50 đồng. Cô biết, Lâm Huệ Ninh trộm phiếu trong nhà khi về sẽ bị đánh, nhưng nếu có số tiền này, vậy thì đòn đánh sẽ không phải ăn nữa.

Cuối cùng, đã đi đến xe lửa, Cố Linh nhìn mấy thanh niên khác đi hảo đảo cùng đợt với mình đang lưu luyến không rời nhìn ra phía người nhà bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn ra vẫn thấy Lâm Huệ Ninh cùng Trần Tuyết Phượng đứng ở sân ga dõi theo cô, ba người đều là đôi mắt ê ẩm……

Từ biệt lần này, liền không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau!

Mà lúc này, ở Cố gia còn nháo đến túi bụi, nhưng làm cho Cố Trường Kiện không nghĩ tới chính là, các sự tình cứ theo nhau đến làm cho ông ta tức đến thất khiều bốc khói.

Xe lửa chạy dọc theo con đường, tiến về phía trước, các thanh niên trí thức vẫn đang hưng phấn nói chuyện phiếm với nhau.

Lần này đi đến hải đảo tổng cộng có bảy thanh niên trí thức, đội trưởng là một đồng chí nữ tầm 25, 26 tuổi tên là Lý Hải Hà. Cô ấy nghiêm túc truyền đạt lại toàn bộ lộ trình cũng như những việc thanh niên trí thức cần phải làm trên hải đảo. Rồi sau đó đội trưởng Lý muốn mọi người tự bảo quản thật tốt tài sản cá nhân của từng người. Cô ấy cũng mang theo sự phấn chấn của thanh niên, kêu gọi cả đoàn : “Chúng ta chính là muốn tới địa phương khó khăn nhất của tổ quốc! Chúng ta hãy đi xây dựng mỗi tấc lãnh thổ của tổ quốc! Đem thanh xuân tốt nhất của chúng ta phụng hiến đất nước!”