Thanh Xuân Là Anh

Chương 81: Hihi



Những ngày yêu xa không mấy vui vẻ của cả Hà Đan và Duy Dương trôi qua khá là nhanh, đúng như mọi đợi nhanh nhanh cho qua đi để Duy Dương nhanh được về nước để Đan được gặp người yêu. Nhìn cảnh các bạn tay trong tay với người yêu Đan cũng muốn, đặc biệt Quỳnh với Trung Kiên suốt ngày rắc cẩu

lương làm Đan bị tứcccc.

Năm 2 đại học không có gì khác ngoài việc nhiều thứ phải học hơn nữa, thi lấy bằng ngôn ngữ các thứ làm Hà Đan bận tối mắt tối mũi, nhiều hôm chạy deadline vất vả không có thời gian ăn cơm, vài tháng với về thăm mẹ một lần chứ nói gì đến người yêu. Ở múi giờ lệch nhau hoàn toàn như thế thì thời gian nói chuyện cũng thực sự ít. Yêu xa kể ra thì cũng không vui vẻ gì, cứ mỗi lần xem cẩu lương xong lại quay qua tủi thân. Đấy là chưa nói đến việc yêu xa nên người ta cứ nghĩ Hà Đan không có người yêu nên vẫn thi nhau thả thính, tặng đồ đắt tiền mặc dù trang cá nhân đã để chế độ hẹn hò rồi mà vẫn không ai tin. Dù sao với Đan, Duy Dương vẫn là điều tuyệt vời nhất mà

không ai thay thế được.

Thay vì nhớ nhung người yêu, thời gian rảnh Đan lại dành thời gian chăm sóc mèo và ngồi tâm sự với mèo làm bao lần Quỳnh bảo Đan bị tự kỉ đến nơi rồi. Tự nhiên nhận ra là hóa ra là nó yêu mèo hơn nó tưởng, nó nhất định công khai cướp người yêu của Duy Dương. Nói là làm luôn, sau khi thi học kì xong rảnh rỗi thì đã chụp một quả ảnh thật xịn với bé mèo thì nó sẽ up lên facebook với cái caption " Hóa ra tớ thích cậu nhiều hơn tớ tưởng tượng.

Mãi iu Coco <3" tính ra thì chưa bao giờ dám đang ảnh với Duy Dương kể từ ngày hai đứa yêu nhau, căn bản để đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình nó sẽ không up hình anh, hay cũng không cho anh up ảnh nó, không thì mấy bạn mấy em hay mấy chị crush anh dễ cho nó ăn H2SO4 vào mặt lắm.Đó cũng là ,lí do tại sao vẫn có rất nhiều người nghĩ nó chưa có ai.

Vừa up đã thấy Duy Dương thả tim, hừmm không nhắn tin cho người yêu mà dám lướt dạo facebook, rõ là nó có đăng cái gì anh toàn haha thế mà giờ thả tim, bộ ý gì? Thả tim cho mèo hay cho Đan?

Đoán không sai kiểu gì Duy Dương cũng nhanh chóng gọi, chưa cần nghenó cũng biết nội dung cuộc gọi là gì luôn

" Em up nhầm status hả?"

Chưa kịp để Hà Đan nói gì Duy Dương đã vào luôn câu chuyện

" Haha em công khai làm đối thủ với anh đó, sao nào? Giờ em sẽ cướp Coco của anh"

" Gì? Em dám hả?"

" Sao lại không, nay tình cảm bọn em đi lên rồi, từ nay Coco sẽ là người yêu của em, chào anh người yêu cũ"

" Nhưng mà Coco không yêu em đâu, đừng ảo tưởng nó dành hết tình cảm với anh rồi, bọn anh trao nhau nụ hôn đầu rồi"

" HẢ? Nụ hôn đầu? Oke oke em ổn. Em rất ổn "

Đầu dây bên kia Duy Dương phì cười

" Haha thế nên em tự động rút lui đi, tình cảm của bọn anh rất bền chặt, đừng có mơ mà cướp bé yêu của anh"

" BÉ YÊU? Oke vậy em sẽ theo nguyện vọng của anh, xin giấy chứng nhận các thứ rồi gửi qua cho anh NHA"

" Hahah thế thì quá tốt rồi"

" Em cho anh rút lại tất cả những câu nãy giờ anh nói đấy"
Loading...

" Hahaha sao sao em ghen à?"

" Hỏi thêm câu cuối trước khi chúng ta không nói chuyện nữa, bọn anh hôn nhau như nào"

" Hahaha chỉ chạm môi một cái thôi mà"

" Rồi oke mai em sẽ đi xin giấy khám sức khỏe cho Coco và kí gửi nó qua cho anh, vừa lòng anh rồi chứ gì?"

" Gửi cả em qua cho anh nữa"

" Ý anh bảo em là thú cưng? Nên mới phải kí gửi?"

" HAHAHA cứ mỗi lần em tức giận anh cảm thấy em đáng yêu thực sự Đan ạ"

" Rất tiếc là giờ anh không có cơ hội làm em tức giận nữa rồi, chào anh em bận rồi"

" Thôi nghiêm túc không đùa nữa"

" Kệ anh"

" Anh nhớ em rồi"

" Để em gửi lời tới Coco cho, bây giờ em phải đi nhờ tiền bối hỏi vài thứ đây, bai bai"

" HÀ ĐAN, em dám tắt máy anh sẽ dỗi em đấy"

" Nếu anh dám thì cứ dỗi"

" Thôi không đùa đâu, anh không ngủ được nên muốn nói chuyện với em"

Nghe xong Hà Đan đưa nhìn đồng hồ, giờ là hơn 2 giờ chiều, tức bên đấy là 2 giờ sáng mà anh vẫn chưa ngủ, tự nhiên đang muốn troll anh mà lại hết hứng.

" Sao vậy? Giờ này còn chưa ngủ là sao?"

" Không biết tại sao mất ngủ, lẽ nào là nhớ em"

" Ông vừa bảo ông nhớ mèo mà, ông nhớ tôi đâu"

" Hahah nhớ cả"

" Không, nhớ một thôi gì mà lăng nhăng vậy, bao sao đau đầu suy nghĩ nên yêu ai mới mất ngủ chứ gì"

" Haizz"

" Thôi ngủ đi, em sẽ hát ru anh ngủ nha, nhắm mắt lại đi, thức khuya thế không tốt cho sức khỏe đâu, mai anh còn đi học đúng không?"

" Nhưng anh không ngủ được"

" Bảo nhắm mắt lại thì cứ nhắm mặt lại, em sẽ ru anh ngủ, tới khi nào anh ngủ thì em tắt máy "

" Oke"

Nói xong thì nó hát, mấy bài hát cute thì sao người ta ngủ được, hát hết bài này sang bài kia, cứ xong một bài thì lại hỏi anh ngủ chưa, và anh vẫn chưa ngủ

" Cute vậy ai nỡ ngủ đây?"

" Thế thôi kệ anh, em đi đưa Coco đi khám định kì rồi đi học đây, lo mà ngủ đi"

" Hic hic anh không muốn"

" Kệ anh, em mệt mỏi với anh thực sự"

" Huhu không đâu, anh không ngủ được"

" Ủa anh học cái kiều nhõng nhẽo ấy ở đây vậy?"

" Của em đó, thôi anh không ngủ nữa dậy đi làm việc vậy"

" Đồ điên nhầm đồ đáng yêu hí hí thôi em đi đây nha, baibai ngủ được thì ngủ không ngủ được thì dậy làm việc giúp ích cho đất nước cũng không sao, em đi học"

Chẳng kịp để Duy Dương nói thêm gì nó đã tắt máy để kịp giờ đi học, tính up ảnh xong thì đi mà cuối cùng nói chuyện thêm mất mười mấy phút nữa, đến là chán vội vàng đi thay đồ để đưa coco đi khám và còn đi học nữa.

Tính ra thì đã đủ 2 năm kể từ ngày Duy Dương bay qua Mĩ thế mà vẫn chưa thấy anh về, Hà Đan gào lên, có khi nào anh có người yêu bên đấy rồi không muốn về nữa không. Duy Dương chỉ biết cười và bảo anh sắp về rồi, nói thế thì nó cũng chịu rồi. Nếu không thích về thì thôi, nó đã trêu anh là nếu quá 2 năm mà anh không về nó nhất định sẽ cua một anh khác đẹp trai cho anh tức, gì chứ nó mà cua chắc chắn sẽ được, tầm anh mà nó còn cua được nữa là, trình độ thathinh của nó khá lắm luôn, nhưng mà thôi như thế lại mang tiếng lắm luôn, lại mang tiếng là người yêu đi du học 2 năm mà bị cắm sừng, nó đã tưởng tượng ra lúc đấy Duy Dương sẽ như nào hé hé nhưng mà... có khi nó mới là cái người bị cắm sừng thì đúng hơn á.

Đi học cả ngày mệt mỏi cực kì, tối cũng phải đi học ca sau ở trung tâm ngoại ngữ tới hơn 9 giờ tối mới về, hình như Quỳnh với Trung Kiên lại rủ nhau đi xem phim rồi, hừmm không biết nó có mang theo chìa khóa không nữa

Đang vừa đi vừa ấn điện thoại nhắn tin với Duy Dương, xong chưa thấy anh rep thì đi lướt xem lịch trình ngày mai,

lâu nay nó rất là hay quên lịch nên cứ phải ghi nhớ nhắc nhở.

Bỗng có một bàn tay bịt miệng và kéo nó đi, nó không kịp ú ớ gì cả, vùng vẫy như không được, nó đang nghĩ đến nhưng thứ tồi tệ nhất sẽ đến tiếp theo, đã nghĩ đến những khả năng xấu nhất, nó bị kéo đến khu hẽm tối tăm ngay bên đường, không biết ai đó ép nó vào tường và giữ chặt hai tay làm nó chẳng thể nào cử động được, vốn dĩ là nó rất sợ, thực sự rất sợ nên chẳng thể nào mà nghĩ ra cái gì đấy chỉ biết vùng vẫy

Rồi rồi... cảm thấy có gì đấy mềm mềm chạm lên môi mình, nó hiện tại không chút tỉnh táo, nó đơ người mất một

lúc, nước mắt bắt đầu rơi, nó rất sợ, nụ hôn đầu đáng nhẽ phải để cho người yêu chứ, sao lại là tên nào đó biến thái này, cứ như có một tia điện vừa xoẹt qua vậy, nó run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì và cũng ko phản xạ được gì môi cứng đơ cứ để mặc cho làn môi anh lướt nhẹ trên môi nó.

Có một linh cảm gì đấy không đúng, khi mà nó thấy mùi hương quen thuộc, sao trong đầu nó lại có thể nghĩ đến Duy Dương, nhưng rõ là anh đang bên Mỹ cơ mà nhưng nó vẫn rất hy vọng

- Sao em không phản kháng?

Lúc này nó mới vỡ òa,rõ là nó linh cảm không hề sai mà

- Em khóc đấy à? Ơ anh cứ nghĩ là em sẽ nhận ra anh ngay từ đầu chứ?

Hà Đan vẫn òa khóc, quả thực vừa rồi rất sợ, sợ đó không phải là anh

- Sao anh lại làm thế với em? Anh có biết là em sợ lắm không hả? Cái đồ.....

Chưa kịp nói thêm thì lại bị khóa môi

Aww sao mới 2 năm không gặp anh lại trở nên biến thái như thế, ở đâu ra cái kiểu chưa xin phép đã tự tiện hôn người ta thế này hả? Đâu ra cái kiểu gặp mặt bằng cách gây sự chú ý quá đáng quá thể thế này chứ

- Ai cho anh hôn em mà chưa xin phép

- Hả? Anh thích có được không?

- Em ghét anh

Nói rồi nó vùng tay anh ra để đi ra ngoài, rõ là nụ hôn đầu của nó, dù sao cũng phải để nó cảm nhận trong hạnh phúc chứ ai lại lo sợ như thế không, nhưng đúng là may thực sự, vì đó là Duy Dương chứ không phải tên biến thái nào khác, đúng là mặc dù anh biến thái thật nhưng mà còn đỡ

- Ơ... em giận à_ Duy Dương chạy theo kéo tay nó

- Chứ còn sao nữa, sao anh lừa em?

- Anh muốn tạo bất ngờ cho em thôi mà_ Duy Dương cầm tay nó chớp chớp mắt

- Nhưng mà em không bất ngờ, anh cóbiết là em rất sợ không?

- Hic... anh xin lỗi

Duy Dương nhéo má nó

Nó liếc nhìn anh cái, đúng là sau hai năm càng ngày càng men, cao và đẹp trai hơn bao nhiêu, đúng là điện thoại

xịn nhất mới ra anh đang dùng cũng không chụp hết được vẻ đẹp của anh, nên nó thấy anh ngoài đời vẫn cứ là đẹp trai nhất.

- Tạm thời tha lỗi cho anh đấy

Duy Dương cười xoa xoa đầu nó

- Anh muốn ôm em quá_ Anh dang tay chờ cái ôm từ nó

- Thôi đi, em phải về đi tắm, học cả ngày mệt thực sự

- Anh từ sân bay về đã tới gặp em, lẽ nào em cứ hắt hủi anh vậy

Nó chống tay nhìn Duy Dương, suy nghĩ một hồi xong chạy lại ôm anh một cái

- Nghe nói qua đấy anh vẫn tập gym và đã có 6 múi, hí hí em cũng muốn xem

Haizz nó lại bắt đầu giở cái kiểu biến thái ấy ra rồi, hic nhưng mà thay vì cứ xem mấy anh đẹp trai trên mạng khoe múi, tại sao không xem ngừi iu, dù sao ngừi iu của nó cũng là cực phẩm mà ta

- Em thích xem nude anh còn có thể chẳng là_ Duy Dương cười trêu nó

Nó đẩy anh ra rồi lườm cho một cái, bộ qua đấy thì sẽ trở nên biến thái sao? Thật sự, anh đang rất biến thái rồi

đấy

- Hừ anh đền lại nụ hôn đầu cho em

- Anh đền cả tấm thân vàng ngọc này

cho em này

Hà Đan chỉ biết thở dài, đúng là thời gian làm con người ta thay đổi mà, thay đổi theo chiều hướng biến thái dần đi và mất liêm sỉ dần đều. Ngày trước Duy Dương đâu có như thế này đâu.