Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 20



Không biết qua bao lâu, tâm tình Thẩm Du khôi phục hơn phân nửa, cũng dần dần phát hiện ra tình cảnh xấu hổ cùng mập mờ lúc này. Cô rất mất tự nhiên giãy ra từ trong ngực Chu Từ Dẫn, đi phía trước anh.

Nhìn căn nhà cách đó không xa, Chu Từ Dẫn đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương đuổi theo. Chú ý tới đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Du, gãi gãi đầu, tựa như càng thêm khẩn trương: "Ba mẹ cậu có ở nhà không?"

Thẩm Du thành thật lắc đầu.

Câu trả lời này khiến Chu Từ Dẫn thở phào nhẹ nhõm. Anh lại chậm rãi cọ cọ lòng bàn tay, sau đó nắm lấy cổ tay cô, mặt dày nói: "Bạn bè vẫn có thể nắm tay nhau được."

Thẩm Du nhu thuận gật gật đầu, không tránh ra.

Vốn tưởng rằng sẽ bị cô gạt bỏ, nhưng lại nhận được phản ứng phối hợp của cô như vậy.

Chu Từ Dẫn không hiểu sao cảm thấy cả người khó chịu, bỏi vì thái độ khác thường này của Thẩm Du, anh thấp giọng nói: "Sao cậu không nói chuyện với tớ?"

Trầm mặc một đoạn đường, Thẩm Du đang im lặng cuối cùng cũng mở miệng, cổ họng cô bởi vì khóc mà có chút khàn khàn, mang theo âm mũi nặng nè: "Tớ không biết nói cái gì."

Chu Từ Dẫn nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, cúi đầu cười tự giễu nói: "Cậu không muốn nói chuyện với tớ nữa?"

Nghe thế, hốc mắt vốn còn đỏ của Thẩm Du trong nháy mắt lại dâng trào nước mắt, lập tức giải thích, giọng nói ngập ngừng: "Tớ không phải có ý này.."

Lần này ngay cả Chu Từ Dẫn cũng không dám nói chuyện, anh nhìn chằm chằm Thẩm Du, trầm mặc một lúc lâu, thỏa hiệp nói: "Đừng khóc, không muốn nói chuyện thì không nói."

Thẩm Du cắn môi, kinh ngạc nói: "Tớ không biết nói gì thì cậu không tức giận."

"..."

Chu Từ Dẫn nhíu mày, đuôi mắt giơ lên, giọng nói hung tợn, "Chỉ vì tớ hung dữ với cậu một câu mà tớ trong mắt cậu liền trở thành người tội ác tày trời rồi sao?"

Thẩm Du hít mũi, nhìn không được nhìn anh một cái. Nghe anh nói vậy, cô dường như cũng có chút thiệt thòi, ngữ khí cực kỳ cẩn thận nói: "Không có."

Nghe thế, biểu tình của Chu Từ Dẫn mới tốt lên một chút.

Thẩm Du nhìn sắc mặt anh, dùng âm lượng thấp đến nổi không nghe rõ nói: "Nhưng lúc cậu tức giận quả thật có chút dọa người.."

Chu Từ Dẫn lại nghe được rõ ràng: "Dọa người chỗ nào?"

Thẩm Du không dám lên tiếng.

"Nói đi, dọa người chỗ nào?" Chu Từ Dẫn giơ tay lên gãi gãi mặt, nghiêm túc nói, "Tớ sửa."

"..."

-

Ngước mắt lên, hai người đã đi tới trước cửa nhà Thẩm Du.

Nhà Thẩm Du là một tòa nhà ba tầng, trước nhà còn có một cái sân nhỏ, trong đó có một bên đều là chậu hoa, trồng đủ các loại hoa, bên kia là một cây cổ thụ lớn, phía dưới treo một cái xích đu.

Giống như một chốn thần tiên.

Thẩm Du cầm chìa khóa mở cửa.

Sau khi tâm tình hoàn toàn khôi phục, cô đột nhiên nhận ra có chỗ không thích hợp.

Thẩm Du cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của Chu Từ Dẫn, hai má nóng lên, rất mất tự nhiên mà lấy tay ra. Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra lấy một đôi dép mới từ trong tủ giày, đặt ở bên chân anh, trong giọng nói mang theo một tia lấy lòng mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện.

"Hôm qua tớ đặc biệt đi ra ngoài mua đó."



Chu Từ Dẫn nhìn bàn tay đột nhiên bị cô rút ra, nhướng mày, ý vị tâm trường nhìn cô một cái mới mang vào.

Sau đó, Thẩm Du kéo góc áo anh: "Đi, chúng ta đi lên lầu."

Lên tầng ba, trước bệ đỡ của cầu thang có một cánh cửa màu trắng tinh khiết.

Sau khi mở cửa, nhìn vào là hai cánh cửa nằm đối nhau và một tấm thảm lông màu be. Thẩm Du mở cửa bên trái ra, không gian bên trong rất lớn, nhưng cũng không có vẻ trống trải, trang trí vô cùng ấm áp.

Bên cạnh giường có một cửa sổ, hai bên cửa sổ là hai cái kệ màu hồng nhạt đối xứng nhau, phía trên đặt không ít đồ trang trí. Mà đối diện giường còn có một cái tivi, lúc này đang được dùng vải che lại, tựa hồ không thường xuyên sử dụng, bên cạnh còn bày mấy cái sô pha nhỏ màu kẹo. Hai mét cách bên phải của tivi là một góc đặt một cái tủ lạnh nhỏ, bên trái có hai cánh cửa màu trắng, trên đó ghi "phòng thay đồ" và "phòng tắm".

Đối diện cửa sổ là một tủ sách nhỏ màu hồng đậm, bên trong phần lớn đặt tài liệu học tập. Nhưng đáng chú ý là có hơn một chục cuốn truyện tranh được đặt trên một kệ trong tủ sách ấy.

Bên cạnh tủ sách đặt một cái bàn học và hai cái ghế cùng màu, bên cạnh là cửa phòng. Phần còn lại là tấm thảm màu hồng nhạt và bức tường được dán đầy giấy dán tường hoa.

Hai người tìm một vị trí trống bên cạnh bàn học, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất. Chu Từ Dẫn nhìn quanh bốn phía: "Phòng của cậu bình thường luôn gọn gàng như vậy sao?"

Nghe vậy, Thẩm Du chột dạ xoa xoa mũi, rất cố ý nói: "Bình thường đều như vậy, tớ tương đối thích sạch sẽ, có chút mắc bệnh sạch sẽ."

Chu Từ Dẫn khẽ cười thành tiếng, mang theo biểu tình "Cậu cứ tiếp tục chém gió đi, dù sao một chữ tớ cũng không tin", anh kéo đuôi tóc Thẩm Du, cũng không vạch trần cô: "Đúng rồi, Dư Tiêu Tiêu không phải cũng muốn tới sao?"

"Đúng vậy, nhưng tuần sau cậu ấy mới tới."

Chú ý tới trán của anh nóng đến toát môi hôi, Thẩm Du đứng lên, đi đến bên cạnh tủ lạnh nhỏ trong phòng: "Cậu muốn uống gì không? Tớ có nước, sữa tươi, sữa đậu nành, coca và nước cam."

Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Chu Từ Dẫn, anh nhếch khóe miệng, tâm tình rất tốt nói: "Nước là được rồi."

Thẩm Du cầm hai chai nước ra, trực tiếp ném cho anh một chai.

Chu Từ dẫn lập tức đưa tay, nhanh chóng bắt lấy. Hai người ngồi đối diện nhau.

Thẩm du vắt sôi nước, uống hai ngụm, châm chước nửa ngày mới nghiêm túc mở miệng giải thích: "Tớ cảm thấy tớ vẫn phải giải thích một chút. Tớ không có ý muốn so sánh cậu với Đường Chiêu Văn, cũng không cảm thấy cậu không tốt như vậy. Chỉ là lúc trước bọn họ đều nói trong nhà tớ so với nhà bọn họ có nhiều tiền hơn, cho nên tớ trả tiền mới là điều hợp với đạo nghĩa."

Chu Từ Dẫn cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá lố, xấu hổ sờ sờ sống mũi, cúi đầu đáp một tiếng.

Thẩm Du đột nhiên ngừng một chút, cảm thấy lời nói tiếp theo có chút hèn mọn, nhưng cô vẫn cắn răng nói ra: "Cậu so với những người đó đối với tớ tốt hơn nhiều, cho nên tớ không muốn cậu chịu thiệt, tớ có thể không cần cậu tiêu bất kỳ món tiền nào, có thể đem hết thảy của tớ cho cậu, chỉ cần cậu vẫn luôn là bạn với tớ là được."

"..."

"Tớ quen biết Đường Chiêu Văn năm năm, mối quan hệ đã như vậy. Nhưng tớ chỉ chơi với cậu một tháng, tớ cảm thấy tớ trở nên.. rất thích rất thích cậu."

Câu này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.

Chỉ là vành tai nóng lên đã hoàn toàn không thể biểu đạt tâm tình của Chu Từ Dẫn, cơ hồ là trong nháy mắt, cả khuôn mặt của anh đều đỏ lên, trái tim đập nhanh như muốn văng ra khỏi cơ thể, cả người cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Du đột nhiên phát hiện lời này nói có chút không ổn, nhanh chóng đổi thành một câu khác.

"Rất thích làm bạn với cậu.."

Chu Từ Dẫn nghe được câu này đột nhiên đứng lên, Thẩm Du bị anh dọa nhảy dựng lên, hoảng loạn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Anh nhìn cô một lúc lâu, cổ họng nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, khẩn trương đến nổi đầu óc trống rỗng: "Bụng tớ không thoải mái lắm."

Sau đó là một trận đối mặt trong im lặng.

Thẩm Du phản ứng lại, yên lặng chỉ vào một hướng, ánh mắt đờ đẫn, há miệng, muốn hóa giải sự xấu hổ của Chu Từ Dẫn: "Cửa ở kia đi vào là được, cậu đi đi."

"..."

Chu Từ Dẫn vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh. Anh nhìn mình trong gương, giọt nước nhỏ đọng trên mi mắt, quả thật không giấu được cảm xúc sung sướng đang cuồn cuộn trong mắt anh.



Chờ sau khi tỉnh táo lại, anh mới mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Thẩm Du đang ngồi tại chỗ chơi điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt. Dư quang nhìn thấy Chu Từ Dẫn ra còn thuận miệng hỏi một câu: "Sao lại nhanh vậy?"

"..."

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn nhớ tới lời mình vừa nói, khóe miệng giật giật. Anh vốn định nhịn xuống, nhưng vẫn cảm thấy nhịn không được, quyết định vì mình mà nể mặt một chút, "Tớ không.. dọn dẹp bộ nhớ trong nhà vệ sinh của cậu."

Thẩm Du khoát tay với anh, rõ ràng không tin lời anh nói: "Được rồi, tớ cũng không ghét bỏ cậu."

Chu Từ Dẫn bị loại tình huống giải thích không rõ này quấy nhiễu phiền não không chịu được, cảm thấy mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, anh quyết định mặc kệ nó, không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Anh đi đến bên cạnh Thẩm Du ngồi xuống, dư quang chú ý tới Thẩm Du lặng lẽ di chuyển ra xa anh một chút.

"..."

Chu Từ Dẫn mặt không chút thay đổi, nhìn như không có cảm xúc gì, nhưng lực nói chuyện lại thiếu chút nữa cắn nát hàm răng dưới của anh: "Cậu mới vừa dịch sang bên kia sao?"

Biết mình bị phát hiện, Thẩm Du vẫn mặt dày mày dạn phủ nhận: "Tớ không có, cậu nhìn lầm rồi."

Chu Từ Dẫn bị bộ dáng mặt dày vô sỉ này của cô làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không có ý định cho cô bậc thang đi xuống.

"Tớ tuyệt đối không nhìn lầm, cậu vừa rồi không phỉa nói không ghét bỏ tớ sao?"

Hơn nữa anh có cái gì để ghét bỏ? Anh căn bản là không có! Không hề có! Cô có nghe thấy tiếng nước chảy không? Anh thậm chí còn không đi vệ sinh! Chỉ rửa mặt thôi!

Thẩm Du bị bộ dáng này của anh chọc cười, cô lại tiến lại chỗ cũ, cười tủm tỉm nói: "Chu Từ Dẫn, sao cậu lại thú vị như vậy. Tức giận y hệt trẻ con."

Kiêu ngạo trên người Chu Từ Dẫn nhất thời lại tăng lên mấy trăm lần: "Cậu đang nói tớ ngây thơ sao?"

"Sao cậu nghe ra dễ như vậy chứ." Thẩm Du vô tội chớp chớp mắt, "'Tớ còn tưởng rằng tớ nói rất hàm súc."

"..."

Chu Từ Dẫn không muốn để ý tới cô nữa.

Sau khi trầm mặc một thời gian, Chu Từ Dẫn trực tiếp nằm xuống đất, mở bàn tay ra, tựa như vô tình hỏi: "Hỏi cậu một chuyện này, trước kia cậu và Đường Chiêu Văn không phải có quan hệ rất tốt sao?"

Thẩm Du gật đầu: "Tớ học cấp hai đã quen biết với cậu ấy."

Chu Từ Dẫn không nhìn cô, lười biếng nói: "Vậy sao lại không thấy hai người các cậu nói chuyện."

Kỳ thật Thẩm Du đối với việc này cũng không quá để ý, ra vẻ không sao cả cười cười: "Kỳ thật tớ với cậu ấy không nói chuyện, là do bạn học trong lớp trọng điểm căn bản đều không có ai nói chuyện với tớ."

Đối với Chu Từ Dẫn, Thẩm Du ngoại trừ chuyện thích anh ra, những chuyện khác cái gì cũng không muốn giấu diếm.

Cô suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Vốn là năm nhất, quan hệ giữa tớ và bọn họ đều rất tốt. Nhưng bắt đầu học kỳ cuối lên năm hai, có một nữ sinh thi vào lớp trọng điểm, hình như cậu ấy thích Đường Chiêu Văn. Mặc dù cậu ấy không nói ra, nhưng tớ đoán là như vậy. Tuy nhiên, Đường Chiêu Văn chỉ chơi với một nữ sinh."

"Kỳ thật là không có gì cả. Đường Chiêu Văn chỉ cảm thấy con gái rất phiền phức, lười nói chuyện với bọn họ. Hơn nữa lúc tớ quen biết cậu ấy mới có mười một tuổi, khi đó căn bản không có khái niệm gì về giới tính. Theo thời gian, cậu ấy chưa bao giờ đối xử với tớ như một đứa con gái."

"Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy, sau khi Trần Nguyệt bị Đường Chiêu Văn nhiều lần không cho sắc mặt, cậu ấy liền đổ lỗi tất cả mọi vấn đề là tại tớ." Thẩm Du thở dài, rất bất đắc dĩ, "Hơn nữa trùng hợp là, lớp trưởng người có nhân duyên tốt nhất trong lớp trọng điểm, lại là bạn thân của cậu ấy từ nhỏ đến lớn."

"Sau đó hình như là bởi vì cô nữ sinh đó lại đụng chạm vào giới hạn của Đường Chiêu Văn, sau đó lớp trưởng liền cực kỳ tức giận, đi lan truyền tin đồn khắp nơi, nói là tớ mắng cậu ấy khóc. Nói là tớ bề ngoài thân thiện trước mặt họ, nhưng trên thực tế lại luôn nói xấu họ ở sau lưng, nói là tớ căn bản đã mắng hết tất cả mọi người trong lớp."

"Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, tớ có thể mắng bọn họ với ai chứ."

"Sau đó lại nói tớ thích Đường Chiêu Văn, Đường Chiêu Văn chỉ là bởi vì coi tớ như bạn bè mới đối xử tốt với tớ như vậy, mà tớ còn như một con chó sói không có trái tim đi khắp nơi nói với người khác rằng tớ là một cặp với cậu ấy." Thẩm Du đột nhiên cười giễu một tiếng, đây đại khái là chuyện làm cô cảm thấy thất vọng nhất, "Sau đó, Đường Chiêu Văn cũng tin là thật."