Thành Phố Hoang Vắng

Chương 5



Thái Hồng là con cháu đời sau của sự kết hợp giữa giaicấp tư sản và giai cấp công nhân, sống trong một căn nhà chật chội. Cô khônghiểu rõ bản chất giai cấp của mình là gì. Một điều chắc chắn là cô lớn lêntrong khu dân cư của giai cấp công nhân, mỗi ngày ngồi xe buýt đến trường, mộtngôi trường với nhiều thành phần giai cấp hỗn tạp. Ở đó, những sinh viên chưatrải đời tin rằng thế giới thật tốt đẹp. Là người thầy, cô nói với họ xã hội làcông bằng, lòng người là lương thiện, chỉ cần bạn không ngừng cố gắng thì mọithứ rồi cũng sẽ có thôi. Sau đó, sinh viên tốt nghiệp, mang theo trái tim thuầnkhiết bước vào cuộc sống xô bồ, để rồi người thì phất lên, kẻ thì đi xuống…

May mà Thái Hồng đã được ở lại trường. Nắng vàng rựcrỡ, năm tháng xanh tươi, văng vẳng đâu đây là tiếng đọc sách và những tiếng hòhét tràn đầy sức sống vọng lại từ bãi tập. Chúng không ngừng nhắc nhở cô rằng,chỉ có ở lại nơi đây cô mới không chết đi, bởi trong trường học, đời ngườikhông có bốn mùa, chỉ có một mùa duy nhất đó là mùa xuân, mùa của tuổi trẻ mãikhông phai tàn.

Trưa ngày hôm sau, cô mang theo niềm tin đó hồ hởi đếnkhoa Văn, như tất cả những người trẻ mới đi làm, cô vẫn còn vẻ nhí nhảnh trẻcon, bước trên cầu thang mà cứ nhún nhảy chân sáo. Đúng lúc này, cô gặp mộtgiáo sư trung niên, Phương Chí Quần từ phía sau đi đến.

Bị anh ta vỗ một cái vào mông, Thái Hồng sửng sốt dừngbước.

“Tiểu Hà, cuộc họp thường lệ hôm nay cô có đến không?”Phương Chí Quần khẽ cong khóe môi, ánh mắt liếc nhìn vòng ngực của cô.

Thái Hồng cúi đầu cười nhạt, lúc này, Phương Chí Quầnnhư nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng vượt qua cô, đi vào phòng họp.

Những ngày còn học cao học, Thái Hồng đã bị ông giáosư họ Phương này vỗ mông một lần. Lúc đó cô đang theo học môn Lịch sử mỹ họcphương Tây của ông ta, vì suất học bổng của cả năm học, cô tức giận mà chẳngdám nói nửa lời. Bây giờ đã là đồng nghiệp, con đường phía trước còn dài, côkhông thể cứ thỏa hiệp mãi, nhất định phải làm gì đó mới được. Quyết định nhưvậy, cô vào toilet nữ, đứng trước cửa sổ gọi cho giáo viên hướng dẫn của mình,Quan Diệp.

Tường thuật ngắn gọn chuyện ban nãy, đầu dây bên kiaim lặng vài giây, rồi giọng nữ trầm thấp, nhã nhặn của Quan Diệp vang lên:“Thái Hồng, lập tức đi tìm chủ nhiệm khoa, nói với ông ấy, em bị người ta quấyrối rình dục, yêu cầu khoa xử lý nghiêm khắc, khai trừ hoặc chuyển gã kia đi.Hoặc là em lên phản ánh với lãnh đạo trường, nếu cần thiết thì nộp đơn kiệntheo pháp luật. Nhớ là phải tự tin, cương quyết, giọng điệu phải cứng rắn vàtuyệt đối không được khóc.”

Thái Hồng có chút do dự: “Làm thế có nghiêm trọng quákhông? Cũng không có chứng cứ, nếu hắn một mực phủ nhận thì sao?”

“Nếu làm thế, chủ nhiệm cùng lắm cũng chỉ gặp nóichuyện với hắn, nhắc hắn từ nay về sau chú ý hơn. Phương Chí Quần chắc chắnkhông thừa nhận, nhưng nếu không làm vậy thì đến nói chuyện cũng sẽ không có.Tháng này ông Bàng vì chuyện chức vụ mà bận túi bụi, thời gian đâu mà quan tâmem!”

Thái Hồng vỡ lẽ. Trước khi cúp máy, Quan Diệp còn nóithêm: “Nhớ là em mới vào làm, phải nắm lấy cơ hội này. Một, cho họ biết đâu làgiới hạn của em. Hai, cho họ biết em tức giận. Ba, khiến họ sau này chỉ ngheđến tên em là biết rằng thứ phải cho em thì phải cho em hết, nếu không sẽ gặprắc rối dài dài.”

Đều là những đạo lý đúc ra từ máu và nước mắt, nếukhông phải quan tâm đến bạn thì ai thèm chỉ dạy cho bạn?

Thái Hồng gật đầu lia lịa: “Dạ, em hiểu rồi.”

Sau khi bước ra từ toilet, Thái Hồng đi thẳng đến vănphòng chủ nhiệm khoa ở tầng năm. Chủ nhiệm khoa Bàng Thiên Thuận là một thầygiáo già luôn nở nụ cười thân thiện, đầu hói, mấy năm nay quen đội một bộ tócgiả. Thời còn học đại học, từ hành lang tòa nhà Thái Hồng học có thể nhìn thấythầy ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh trong văn phòng chứa đầy sách, tóc giả đượctháo ra, đặt trên bàn, tay cầm cây lược cẩn thận chải chuốt…

Thái Hồng tức giận đùng đùng, gõ cửa văn phòng chủnhiệm khoa, dùng danh nghĩa một nữ giáo viên trẻ lòng đầy căm phẫn tố cáo hànhvi đồi bại của Phương Chí Quần, tha thiết yêu cầu lãnh đạo khoa xóa sạch triệtđể loại người “lưu manh học thuật” như thế, yêu cầu gã chính thức xin lỗi vàchuyển công tác gã ra khỏi khoa, nếu không cô sẽ báo với lãnh đạo trường hoặcsở công an, thậm chí cô còn nói bóng gió mình có người nhà là luật sư, có thểgiúp cô đâm đơn kiện vụ này…

Nói suốt nửa tiếng đồng hồ, giáo sư Bàng chỉ im lặnguống trà, một lúc sau, thấy tâm trạng cô đã dịu xuống, ông mới từ tốn nói:“Tiểu Hà, chuyện quấy rối này không có chứng cứ thì khó nói lắm, có khi lại bịngười ta quay lại cắn một phát, chuyện bé xé ra to. Thanh danh của Phương ChíQuần bị hủy hoại cũng chẳng sao, nhưng danh tiết của em sẽ bị ảnh hưởng…”

Đúng là gừng càng già càng cay. Thái Hồng tức thờicứng họng, còn chưa biết phải nói gì nữa, giáo sư Bàng đã ném ra một câu hòngđuổi khách: “Vậy đi, thầy đi gặp thầy Phương nói chuyện, để thầy ấy chú ý chút.Nếu còn tái phạm, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, em thấy thế nào? Uhm… Giờthầy có một cuộc họp, đã trễ giờ rồi…”

Cuối cùng, Thái Hồng tiu nghỉu đi ra. Mặt mày rầu rĩchạy xuống phòng trà ở tầng một, rót một ly nước lọc uống, tiếp tục suy nghĩđối sách. Bỗng di động đổ chuông, là Quan Diệp…

“Thái Hồng, em giải quyết chuyện đó xong chưa?”

“Y như những gì cô bảo, chủ nhiệm Bàng nói sẽ tìmPhương Chí Quần nói chuyện.”

“Được rồi, như thế coi như em thắng rồi. Em mau đếnđây cứu cô với!”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Cậu Trần Vĩ Bình lại đến nữa rồi, đang đứng ngoài cửavăn phòng cô.”

“Em đến ngay đây. Cô Quan, cô tránh mặt trước đi,tuyệt đối đừng về văn phòng.”

Trần Vĩ Bình lại đến…

Thái Hồng hít một hơi thật sâu, đặt cốc nước xuống,chạy một mạch lên tầng ba. Quả nhiên trông thấy Trần Vĩ Bình đang ôm một bó hoađứng trước văn phòng của Quan Diệp.

Từ ba năm trước, khi Hạ Tiểu Cương, nghiên cứu sinhtheo học tiến sĩ khoa Văn vì sùng bái cuồng nhiệt giáo sư Quan Diệp mà uốngthuốc độc tự tử trước cửa văn phòng cô, Quan Diệp đã trở thành nhân vật truyềnkỳ của ngôi trường này. Từ đó về sau, sinh viên đăng ký môn học của cô tăng gấpmấy lần. Anh chàng Trần Vĩ Bình này là đàn anh của Hạ Tiểu Cương, cũng là mộtkẻ sùng bái Quan Diệp. Trong thời gian học tiến sĩ, Trần Vĩ Bình đã bắt đầutheo đuổi tình yêu của anh ta. Sau nhiều lần bị cự tuyệt, anh ta đã nguội lòngthoái chí, rút khỏi trận chiến và nhường vị trí cho sư đệ là Hạ Tiểu Cương. Cáichết của Hạ Tiểu Cương đã nhóm bừng lên ngọn lửa trong lòng anh ta, anh ta nghĩrằng Quan Diệp sau khi trả qua thất bại sẽ trở nên mềm lòng, buông lơi cảnhgiác, nhưng đến giờ Quan Diệp vẫn không cho anh ta một cơ hội nào. Sau khi tốtnghiệp, anh ta lại đi theo con đường kinh doanh, gặt hái được nhiều thành côngtrong ngành bất động sản. Theo lý mà nói, với thu nhập của mình, quanh anh tachắc chắn không thiếu người đẹp, không ngờ anh ta vẫn một lòng si mê Quan Diệp,tìm mọi cơ hội tiếp cận cô.

Hà Thái Hồng chơi với Hạ Tiểu Cương, nhưng với Trần VĩBình thì chỉ chạm mặt vài lần. Ấn tượng duy nhất trong cô là cả hai đều khôingô, tuấn tú, đều là tài tử của khoa Văn năm xưa. Hạ Tiểu Cương thì u uất lãnhđạm, lúc nào cũng thơ thẩn đúng chất thi sĩ, còn Trần Vĩ Bình thì hào phóng,khẳng khái, là một anh chàng si tình nổi tiếng trong trường.

Lúc đó Thái Hồng cũng biết rằng, hai vị sư huynh nàytuy tài năng xuất chúng, đẹp trai ngời ngời những cũng chỉ có thể đứng ngắm từxa chứ không thể dính vào được.

Thái Hồng chỉnh lại trang phục, đầu tóc, từ xa cấttiếng chào: “Chào sư huynh!”

Trần Vĩ Bình mặc bộ com lê thẳng thớm, đưa mắt liếcnhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đề phòng: “Thái Hồng, em lại đến làm bia đỡ đạn cho côQuan sao?”

“Sư huynh, đây là văn phòng làm việc, có chuyện gì tađến chỗ khác nói chuyện được không?” Thái Hồng đặt cặp sách xuống, đánh trốnglảng. “Hôm nay cô Quan không có ở văn phòng đâu.”

“Cô ấy mười hai giờ hết tiết, sau khi dạy xong chắcchắn se về văn phòng ăn cơm trưa.” Trần Vĩ Bình đưa mắt nhìn đôi giày da củamình, ung dung nói: “Anh sẽ ở đây đợi cô ấy.”

“Sư huynh ơi, anh đã ra xã hội rồi, không còn nhỏ nữa,anh nên biết cô Quan năm nay đã bốn mươi lăm mùa lá rụng rồi, lớn hơn anh đếnmười mấy tuổi, anh định diễn trò gì đây hả? Người ta thường nói gái hơn trai batuổi như ôm hũ vàng, đằng này cô ấy lớn hơn anh những mười bảy tuổi, còn cái gìđể anh ôm nữa chứ?”

“Ai bảo kết hôn nhất định phải là nam lớn hơn nữ? Tạisao không thể đảo ngược lại chứ?”

“Là thế này…”, Thái Hồng ghé vào tai anh thì thầm. “CôQuan đã qua thời kỳ sinh nở…”

“Buồn cười thật! Chẳng lẽ anh cưới vợ về chỉ để duytrì nòi giống thôi sao? Tình yêu của anh dành cho cô ấy là tình yêu thuần khiếtnhất, không vì hôn nhân, cũng không vì chuyện nối dõi, ngoài tình yêu ra anhkhông cần gì hết! Thái Hồng, em là học trò của cô Quan mà đầu óc em chỉ toàncặn bã của chế độ phụ hệ!”

“Sư huynh, anh nói hơi quá rồi đấy! Anh nói, anh tặngcô giáo một bó hoa hồng, vậy là sao hả? Anh nghĩ rằng hoa hồng tượng trưng chotình yêu sao? Chỉ một bó hoa hồng mà có thể làm cho giáo sư Quan Diệp rung độngư? Em nói cho anh biết, đối với cô ấy, hoa hồng chẳng là gì cả, chỉ là một kýhiệu, một sự biểu đạt trống rỗng mà thôi. Anh gọi cái này là lãng mạn? Đừng cóở đó làm xấu mặt sinh viên khoa Văn chúng ta được không? Anh có trò gì độc đáohơn chút không? Hạ Tiểu Cương ít ra còn viết được vài bài thơ đấy!”

“Đây không phải hoa hồng bình thường, bó hoa hồng nàytrị giá mấy trăm tệ đấy!”

“Em biết nó đắt tiền, mà nó cũng xứng với cái mùi củaanh lắm, một gã doanh nhân sặc mùi tiền.”

“Ha!” Trần Vĩ Bình cười khinh bỉ. “Liệu có được mấy gãdoanh nhân sặc mùi tiền lại đi theo đuổi một người phụ nữ lớn hơn mình nhữngmười bảy tuổi hả? Hà Thái Hồng, anh biết em miệng mồm lanh lợi, nhưng theo đuổiai là quyền của anh, em đừng có đứng đây gây phiền phức cho anh nữa.”

“Không phải em gây phiền phức cho anh, mà hành độngcủa anh mới là gây khó chịu cho cô Quan. Anh nhất định phải gióng trống khuachiêng, làm to chuyện cho mọi người biết hay sao? Anh chê cô Quan còn chưa đủphiền phức nữa ư? Anh nói anh yêu cô ấy đến chết đi sống lại nhưng anh khôngthể nghĩ ra chiêu gì khéo léo hơn hả?”

“Có cách nào sao? Em giỏi thì nghĩ cách cho anh đi?Điện thoại cô ấy không nghe, email cô ấy chẳng trả lời, nhìn thấy anh thì quayđầu bỏ đi… Em muốn anh phải làm sao đây?”

“Ý của cô anh còn chưa hiểu ư? Thái độ của cô còn chưađủ rõ ràng ư? Trần Vĩ Bình, đầu óc anh lú lẫn rồi hay sao hả? Biển học vô bờnên kiến thức của anh đã bị sóng đánh dạt đi sạch sẽ rồi ư? Trước đây anh đâuphải người như thế! Cô Quan tôn thờ chủ nghĩa độc thân, cả đời này cô sẽ khônglấy ai, nếu cô ấy muốn lấy thì đã lấy từ hồi trẻ rồi, không đến lượt anh đâu!Nói cho cùng, người nặng tư tưởng chế độ phụ hệ là anh hay em? Một sai lầm lớncủa lý luận chế độ phụ hệ là cho rằng phụ nữ là phải có tấm chồng, chỉ khi phụnữ thuộc về một người đàn ông nào đó mới trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.Chỉ riêng chuyện anh khăng khăng muốn cưới cô đã thấy anh không hiểu cô, cũngkhông tôn trọng cô! Trần Vĩ Bình, nhân lúc cuộc họp của khoa còn chưa xong, anhmau đi đi, đừng để tất cả các thầy cô đều trông thấy anh…”

Nói chưa hết câu, Thái Hồng bỗng nghe một tiếng “bốp”,mặt cô lĩnh một cú tát đau điếng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầuóc đã tối sầm, cô kêu “á” một tiếng, chân loạng choạng bước về phía sau, ngãphịch. Ngay lúc đó, một bóng trắng không biết từ đâu lao đến, xô mạnh Trần VĩBình, đẩy cả người lẫn hoa vào trong thang máy. Cô nghe thấy một giọng nam lạnhlùng nói với Trần Vĩ Bình đang đứng trong thang máy: “Tôi đề nghị anh không nênmanh động, bảo vệ đang ở tầng một đợi anh đấy.”

Một tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy đóng lại.

Mãi đến lúc này Thái Hồng mới khôi phục lại cảm giác.Một bên má cô đã sưng tấy, máu mũi chảy ròng ròng. Cô tức giận đùng đùng, đứngphắt dậy định ấn nút thang máy, chợt có người kéo cô lại, khẽ nói: “Đừng đuổitheo nữa. Nếu cô không muốn gây thêm phiền phức cho cô Quan thì đến văn phòngcủa tôi ngồi một lát đi.”

Cô ngẩng lên, trông thấy Quý Hoàng liền im bặt, ôm mặtđi theo anh về văn phòng. Vừa đi vừa nghĩ, buổi sáng bị quấy rối, trưa bị bạohành, hôm nay đúng là xui xẻo!

Văn phòng của Quý Hoàng không rộng lắm nhưng rất thoảimái, ngoài bàn làm việc, kệ sách và ghế còn có một bộ sofa còn mới. Nhưng cảvăn phòng rất trống trải, kệ sách trống không, trên bàn có một tệp giấy tờ vàmột chiếc điện thoại bàn kiểu cũ, ngoài ra không còn gì nữa.

Anh mời cô ngồi xuống sofa, sau đó đứng trước mặt cô,ngón tay nắm lấy cằm ra chiều suy nghĩ, nói: “Xem ra cô bị thương không nhẹ, cócần tôi đưa đi bệnh viện không?”

Không hiểu sao Thái Hồng luôn cảm thấy giọng điệu anhphảng phất sự châm biếm. Anh khẽ cúi người, giọng rất nhẹ, như dỗ dành một côbé đang khóc nức nở.

Càng như thế cô càng tỏ vẻ dửng dưng: “Không cần, tôikhông sao… Anh có khăn giấy không? Tôi muốn lau mặt.”

Anh ra ngoài lấy một chiếc khăn bông ướt cho cô. Côvừa cầm chiếc gương nhỏ soi vừa lau sạch vết máu, phát hiện má trái của mình đãbầm tím, đau ê ẩm. Quý Hoàng bước đến ngồi xuống bên cửa sổ, đưa mắt quan sátcô. Nửa phút trôi qua, như sực nghĩ ra gì đó, anh đi ra ngoài, khi quay về đưacô một túi ni lông có khóa kéo nhựa đựng đá lạnh: “Chườm đi, sẽ hết sưng nhanhthôi.”

Thái Hồng dùng khăn lông bọc lấy, rồi chườm lên mặtmình.

Cô thầm nghĩ, bộ dạng mình bây giờ thê thảm đến khôngthể thê thảm hơn, nếu rời khỏi trường trong giờ cơm trưa chắc chắn sẽ bị ngườita vây quanh nhìn cho xem!

Như đọc được suy nghĩ của cô, anh bảo: “Cô có thể nghỉngơi ở đây, khi nào thấy đỡ hơn thì hãy đi. Tôi có tiết dạy buổi chiều, mộttiếng sau sẽ lên lớp, không làm phiền cô đâu.”

“Anh… không cần chuẩn bị bài giảng sao?”

“Tôi đang chuẩn bị bài đây.”

“Anh chuẩn bị bài mà không cần sách hay máy tính sao?”

“Không cần.”

Thái Hồng tò mò: “Vậy anh chuẩn bị như thế nào?”

“Úp mặt vào tường, rồi im lặng.”

“Thế thì anh mau chuẩn bị bài đi, tôi không nói chuyệnvới anh nữa.”

Anh gật đầu, người hơi tựa vào tay vịn của ghế, haimắt nhìn tường, im lặng một lúc lâu.

Cô ngồi trên sofa lẳng lặng quan sát anh, phát hiện rarằng khi nhìn nghiêng, những đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp. Sống mũicao, mắt sâu, hàng lông mi phủ xuống vệt mờ mờ trên mặt. Anh không cường tráng,chí ít không phải loại có cơ bắp nở nang như Trần Vĩ Bình, mà ngược lại, vaianh hơi hẹp, lồng ngực cũng không rộng lắm, gầy và mảnh khảnh, trên mặt cònvương nét buồn u uất. Anh rất ít cười.

Thái Hồng lén quan sát anh ba mươi phút qua đôi mắtkhép hờ, cô nhận ra, đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi cùng một chàng traitrong im lặng lâu thế mà không thấy chán. Sau đó, không chịu nổi cơn buồn ngủập đến, cô ngồi dựa trên sofa thiếp đi.

Cô thiêm thiếp ngủ, không biết bao lâu sau, thấpthoáng nghe thấy ngoài cửa có người đang thì thầm nói chuyện.

“Cô ấy đã ngủ rất lâu rồi… vẫn chưa dậy.”

“Thầy Quý, tôi không thể đợi thêm nữa, có thể nhờ cậuđưa cô ấy về được không?”

“Được ạ.”

Đó là giọng của Quan Diệp. Cô cố gắng mở mắt, phải mấyphút sau mới tỉnh táo hẳn.

Khi cô thức dậy, Quan Diệp đã rời đi.

“Xin lỗi, có phải tôi đã ngủ lâu lắm rồi không?” Cô áynáy nói với Quý Hoàng.

“Không sao, tôi vừa tan lớp.”

Vậy là hai tiếng đồng hồ. Cô cười cười.

Anh vẫn ngồi ở chiếc ghế gần cửa sổ, vẫn vẻ hờ hững,nói: “Không ngờ bị đánh một cú mạnh thế mà cô vẫn không khóc?”

“Tôi không bao giờ khóc”, Thái Hồng nói. “Cũng như anhkhông bao giờ cười vậy.”

Anh nheo mắt nhìn cô, có chút khó hiểu: “Cô Quan bảo,bài lý luận văn học của cô năm đó đạt điểm cao nhất từ trước đến giờ trong toànkhoa Văn. Cô ấy đã thuyết phục cô đừng nghiên cứu lý luận, mà theo cô ấy làm vềmảng tiểu thuyết.”

“Tôi cũng thích tiểu thuyết. Tiểu thuyết và lý luậnđâu có mâu thuẫn nhau.”

Anh ngẫm nghĩ về câu nói này, bày tỏ sự đồng ý.

“Anh chàng ban nãy là sư huynh cô?”

“Anh ta cũng đáng thương lắm, tôi không trách anh ta.Thầy Quý, thầy không hiểu rõ thành phố này. Nơi đây đầy rẫy những kẻ gian xảo,kiểu đàn ông dễ bị tổn thương như anh ta quả không nhiều. Nếu tôi là cô Quan,có lẽ tôi đã rung động rồi.”

“Đàn ông dễ bị tổn thương?” Chân mày anh nhướn lên.

“Có ai từng nói với anh, phụ nữ dễ bị xiêu lòng trướcloại đàn ông này không?”

Anh hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Không có.”

Thái Hồng nhìn bàn tay mình: “Hình như cô Quan đã kểcho anh nghe rất nhiều chuyện về tôi rồi?”

“Chúng tôi đã đứng bên ngoài để đợi cô tỉnh dậy.”

Thái Hồng vẫn không bằng lòng, nói: “Nhưng tôi thìhoàn toàn không biết chuyện của anh, liệu có công bằng không?”

Anh bất đắc dĩ nói: “Không công bằng.”

Sau đó, anh rút ra một tờ giấy từ xấp giấy tờ trênbàn: “Hy vọng cái này sẽ giúp cô cảm thấy công bằng hơn một chút!”

Cô cầm lấy xem, không nén được mỉm cười.

Đó là bản lý lịch của anh.