Thành Phố Hoang Vắng

Chương 27



Học kỳ này sắp kết thúc, sau đó là kỳ nghỉ đông. TháiHồng và Quý Hoàng có được kỳ nghỉ đầu tiên kể từ ngày đi làm, và cũng chìm đắmtrong tình yêu. Cả hai tìm hiểu nhau và phát hiện giữa hai có rất nhiều sởthích chung, khi thì tay trong tay đi dạo ở các cửa hàng sách cũ, tìm kiếmnhững cuốn tiểu thuyết bản cũ, hoặc tham gia hội đọc sách, trao đổi những điềutâm đắc khi đọc được những cuốn sách hay. Cũng như đa số những thầy cô kháctrong khoa, Quý Hoàng sống cuộc sống giản dị của một học giả. Chỉ cần một ngọnđèn, một cốc trà, một quyển sách là anh có thể đắm chìm trong đó một thời giandài. Nhưng cuộc sống của anh thực ra cũng rất phong phú, trừ thời gian đi làmthêm và đọc sách ra, anh còn bận xin quỹ tài trợ, viết sách và tham gia hộithảo học thuật… Không phải ngày nào hai người cũng được gặp nhau, thỉnh thoảngQuý Hoàng còn phải đến thành phố khác hội họp hoặc về quê thăm nhà. Về phíaThái Hồng, cô cũng bận bịu chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ của mình. Cô biết rằngcả hai đều đã cố gắng dành thời gian rỗi của mình cho, đối với một cặp đang yêu,như thế là đã đủ rồi.

Cũng như Đông Lâm, Quý Hoàng ít khi nhắc đến chuyệnnhà, càng không nhắc đến cái chết của cha mình. Anh từng bảo sức khỏe của mẹanh không tốt, một năm nay phải nằm viện suốt, hai đứa em trai đang học lớpmười một, anh ủng hộ hai đứa thi vào trường đại học mà chúng yêu thích. Gần nhưtoàn bộ số tiền Quý Hoàng kiếm được đều dùng để chi trả cho chi tiêu trong nhàvà tiền viện phí của mẹ, nếu có dư chút ít, anh sẽ dùng nó rước một đống sáchvề nhà. Những khi ở bên Quý Hoàng, Thái Hồng không bao giờ chủ động đề nghị điăn nhà hàng, cả hai hoặc mang cơm hộp theo hoặc cùng nhau ăn ở căng tin, thỉnhthoảng có tiền thưởng, Quý Hoàng sẽ mời cô ăn cơm, cô vẫn sẽ vui vẻ gật đầu.Đương nhiên Thái Hồng không thiếu cơ hội được thưởng thức tài nghệ nấu nướngcủa Quý Hoàng. Những món ăn anh nấu phải nói là tuyệt vời, đơn giản như món bắpcải xào chua cay cũng khiến cô ăn rồi mà vẫn cứ thòm thèm. Nghĩ kỹ lại thì,thời gian vui vẻ nhất chính là lúc Quý Hoàng đưa cô về nhà mỗi ngày, hai ngườingồi tán gẫu với nhau trên xích đu trong một bãi sân rộng.

Mỗi buổi sáng, Quý Hoàng thức dậy lúc năm giờ, rangoài chạy bộ bốn mươi lăm phút để bắt đầu một ngày. Đây là thói quen của anhtừ hồi niên thiếu. Anh thường nói, đối với những người hay thức dậy sớm, cảthành phố này là thuộc về họ, bởi vì họ có thể hít thở bầu không khí trong lànhđầu tiên trước khi nó bị ô nhiễm, chào buổi sáng với cô lao công quét dọn đườngphố, chiếc bánh bao mà họ ăn là lấy từ mẻ bánh đầu tiên vừa mới ra lò, nghethấy tiếng phanh của chiếc xe buýt đầu tiên khi đến điểm dừng, trông thấy ngườithợ hồ xếp viên gạch đầu tiên để xây nên tòa cao ốc… Dường như chiếc chìa khóacủa cả thành phố này nằm trong tay họ, khẽ vặn chìa, tất cả mọi thứ đang đứngim bỗng bừng lên rộn rã tựa như cô gái trong chiếc hộp nhạc nhảy múa mỗi khivặn dây cót. Quý Hoàng bảo, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của anh trong ngày.

Thái Hồng ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Anh xứng đáng nhậnđược danh hiệu “Thi sĩ hát rong của thành phố”.”

Từ sau vụ đánh bi a, mỗi lần gặp nhau Quý Hoàng đềunói câu “Cảm ơn em!” với Thái Hồng. Dần dần, nó trở thành một nghi thức đặcbiệt giữa hai người. Anh luôn tìm ra được lý do để cảm ơn cô: “Cảm ơn em đã đimua sách cùng anh!”, “Cảm ơn em đã cho anh mời em ăn cơm!”, “Cảm ơn em đã đợianh!”, “Cảm ơn em đã mang canh cho anh!”, “Cảm ơn em đã trò chuyện cùng anh!”,“Cảm ơn em đã giúp anh chấm bài!”, “Cảm ơn em đã cùng anh đi xem phim!”… Dù hômđó hai người đã làm gì anh cũng sẽ trịnh trọng nói lời cảm ơn cô. Nếu phải nhưđi công tác, hội họp, anh cũng không quên gọi điện về tán gẫu với cô vài câu,sau cùng lại thêm vào một câu: “Cảm ơn em đã cho anh được nghe giọng nói củaem!”

Nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hở ra là lạicảm ơn người khác, thế thì Thái Hồng phải ngày ngày ngồi ở nhà nói câu cảm ơnvới mẹ cô mất rồi. Suốt một thời gian dài, cô thản nhiên nhận sự chăm sóc, nângniu, chiều chuộng của cha mẹ, chưa từng phải nhọc lòng lo nghĩ chuyện cơm áo,gạo tiền. Nhưng trên đời này không phải cha mẹ nào cũng thế sao? Có thể cảm ơnhết sao? Cho nên cô nói với Quý Hoàng rằng, đừng cảm ơn, làm gì có nhiều chuyệnđể cảm ơn như thế? Nhưng anh vẫn kiên quyết nói lời cảm ơn, lúc mới đầu TháiHồng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng nghe mãi cũng thành quen. Mỗilần Quý Hoàng nói lời cảm ơn, anh đều nắm lấy bàn tay cô, dáng vẻ trịnh trọng,nghiêm túc, nhìn cô với ánh mắt trầm lắng và chứa chan tình cảm dịu dàng.

Một người đàn ông như thế có thể kháng cự lại sao?Không thể. Thái Hồng nhanh chóng đắm chìm trong tình yêu của anh.

Qua Tết Nguyên đán, chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyêntiêu.

Một ngày trước Tết Nguyên tiêu, ánh nắng chan hòa,hiếm khi thành phố F lại có một ngày ấm áp giữa tiết trời đông thế này. Sau khibước ra từ thư viện, Thái Hồng rủ Quý Hoàng cùng nhau đi dạo ở công viên. Haingười ngồi trên ghế tán gẫu rất lâu, bỗng Thái Hồng nói: “Quý Hoàng, anh cóthấy lạ không? Hai chúng ta ở bên nhau nhưng chưa bao giờ chụp chung một tấmảnh nào cả.”

Quý Hoàng gật đầu: “Ừ, bởi vì anh không có máy ảnh.”

Thái Hồng nói: “Anh không có nhưng em có! Điện thoạicủa em, tuy hơi nhỏ nhưng cũng có chức năng chụp ảnh đấy.”

“Có nhiều chức năng thế sao?”

“Công ty mẹ em có lần tổ chức hoạt động bốc thăm trúngthưởng, mẹ em bốc trúng nên mang về cho em dùng.”

“Em thích thì cứ chụp đi, cả hai chúng ta đều có vẻngoài ưa nhìn, đặt chung trong một tấm ảnh chắc chắn rất hợp.” Quý Hoàng dõngdạc nói, chẳng hề biết ngượng.

“Anh cứ ở đó mà bốc phét!”

Thái Hồng nhờ một người qua đường chụp giúp hai ngườivài tấm ảnh, sau đó lại bảo: “Hay là quay một đoạn phim nữa đi… Chức năng ghihình em chưa bao giờ dùng cả, không biết độ nét của nó thế nào. Để em thử xem!”

Cô mày mò một lúc, chỉnh đến chức năng ghi hình, thởdài: “Haizz, khó quá đi, em quay anh thì chẳng có ý nghĩa gì mà anh quay emcũng chẳng có ý nghĩa gì luôn, phải là hai chúng ta cùng nhau thì mới có ýnghĩa. Nhưng mà… có người nào chịu giúp chúng ta không? Thực ra chỉ cần vài baphút thôi cũng được rồi.”

Quý Hoàng ngẫm nghĩ, nói: “Anh có cách này.”

Anh bước qua chỗ người bán rong bên kia mua bốn quảbóng bay, buộc chúng lại với nhau, rồi xin một sợi dây ở chỗ người bán rong,buộc di động vào đó, ống kính chúi xuống. Sau đó anh dùng một sợi dây dài buộcchùm bóng bay lại, từ từ thả ra, đồng thời nhấn nút bắt đầu ghi hình: “Được rồiđấy, bắt đầu ghi hình!”

“Ha! Quý Hoàng, anh thông minh quá đi! Anh đúng làthiên tài mà! Hello!” Thái Hồng ngẩng đầu nhìn vào ống kính vẫy vẫy tay, taykia ôm chặt Quý Hoàng.

Quý Hoàng cảm thấy có chút ngượng nghịu.

“Quý Hoàng, em yêu anh!” Thái Hồng vẫy vẫy tay trướcống kính. “Nói đi, Quý Hoàng, mau đến tỏ tình nào!”

Quý Hoàng không trả lời, chỉ nở một nụ cười tươi róivề phía ống kính.

“Quý Hoàng, anh cười trông đẹp trai lắm đấy! Anh nêncười thường xuyên hơn!”

“Thật sao?”

“Lúc không cười trông y như sát thủ ấy!”

“Không phải chứ?”

“Thật mà! Quý Hoàng, ước mơ của anh là gì?”

“Ước mơ?” Anh thoáng sững người.

“Ừm, mỗi người đều có ước mơ của mình mà!”

“Ước mơ của anh… là trông thấy nụ cười của mẹ.” Nỗiđau buồn phảng phất trên gương mặt anh. “Đừng đau lòng, tất cả rồi sẽ ổn thôi!Hãy tin em!” Thái Hồng siết tay, sau đó ôm anh thật chặt.

“Còn em? Em có ước mơ gì?” Anh hỏi.

“Ước mơ của em là nhặt được một ngôi sao băng, sau đótrúng số độc đắc có giải thưởng lớn nhất năm nay!”

“Tầm thường thế ư?”

Thái Hồng hờn dỗi, nói: “Sao lại tầm thường chứ? Thếanh nói đi, ước mơ như thế nào thì mới gọi là không tầm thường?”

Quý Hoàng nghĩ ngợi một hồi, nói: “Ví dụ như… ước mơ…em được gả cho anh?”

“Ha ha… Thầy Quý… Chuyện này khó lắm sao? Có thể gọilà ước mơ sao?” Thái Hồng toét miệng cười. “Anh xem, bóng bay càng lúc càngcao, không biết còn có thể quay được chúng ta không nữa.”

“Chắc chắn được. Không có gió, nó cứ bay lên theo mộtđường thẳng, như phi thuyền rời khỏi địa cầu…” Quý Hoàng mỉm cười. “Không nhữngquay được chúng ta, mà còn quay được cả thành phố này…”

“Em yêu anh! Anh cũng tỏ tình một chút đi chứ!”

“Ừm…”

Anh cầm tay cô lên, bóp nhẹ ba cái.

“Cái này… Chỉ vậy thôi à… Đây là lời tỏ tình của anhá?”

“Ừm.”

Tối hôm đó, Thái Hồng về nhà sớm, chăm chỉ đột xuất đilau nhà, giặt đồ, lau bàn, còn hầm một nồi canh táo đỏ hạt sen. Sau khi buônchuyện ở hội bà tám ông chín về nhà, Lý Minh Châu thấy nhà cửa sáng sủa, sạchsẽ, kệ bếp bóng loáng, bèn hỏi: “Ui chao! Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao? Congái yêu định làm gì đấy hả!”

“Ngày mai là Tết Nguyên tiêu, con quét dọn chút ấymà.” Thái Hồng cầm lấy túi xách của mẹ, cười tươi như hoa. “Mẹ, mẹ có đau lưngkhông? Con xoa bóp cho mẹ nhé?”

“Dừng lại… Con bé này, con đang có âm mưu gì đấy hả?”Lý Minh Châu ngồi phịch xuống sofa. “Nói đi, thành thực khai báo, có chuyện gìmuốn xin mẹ nào?”

“Đâu có đâu, chỉ là… ừm… con muốn mời một người bạntối mai đến nhà mình chơi.” Thái Hồng thấp giọng nói.

“Mời ai nào? Mà đến nỗi gióng trống khua chiêng thếkia?”

“Mẹ, mẹ có nhớ anh thầy giáo hôm nọ đưa con về nhàkhông?”

“Nhớ, thầy Quý chứ gì? Họ Quý, đúng không?”

“Dạ, vâng.” Thái Hồng nói. “Anh ấy là người ở nơikhác, con thấy nghỉ lễ anh ấy cũng chẳng có chỗ nào để đi nên muốn mời anh ấyđến nhà chúng ta ăn bữa cơm. Anh ấy là thầy giáo hướng dẫn của con, giúp đỡ connhiều lắm.”

“Không vấn đề, cứ mời thầy ấy đến đi.” Minh Châu nói.“Ngày mai mẹ đi mua con gà.”

“Anh ấy không thích ăn thịt cá lắm, mẹ mua nhiều raucải và trái cây đi.”

“Ồ, con rành khẩu vị của cậu ta đến thế cơ à?”

“Anh ấy không ăn hạt tiêu, còn nữa, dị ứng hải sản.”

Lý Minh Châu sầm mặt: “Con nhóc này, nói thật đi,chuyện này là sao? Hả? Hai đứa… đã yêu nhau rồi?”

Thái Hồng định tiếp tục đánh trống lảng, chợt nghĩlại, ngày này không sớm thì muộn cũng phải đến, bèn bấm bụng liều, gật đầu:“Dạ.”

“Con nhóc chết tiệt này”, Lý Minh Châu giậm chân: “Mẹđã sớm biết rồi sẽ có ngày này mà. Nói đi, bao lâu rồi hả?”

“Cái gì mà bao lâu rồi?”

“Hai đứa cặp với nhau được bao lâu rồi?”

“Sắp ba tháng rồi.”

“Cũng không lâu lắm, bây giờ cắt đứt vẫn còn kịp.” LýMinh Châu nói, chắc như đinh đóng cột.

“Không, con yêu anh ấy.” Sắc mặt Thái Hồng chuyển sangtrắng bệch, không biết lấy dũng khí từ đâu, cô kiên quyết cự lại một câu.

“Được, ngày mai con mời cậu ta đến, mẹ phải gặp cậuta, xem cậu ta là người như thế nào.” Lý Minh Châu đứng phắt dậy, đi thẳng vàophòng ngủ, với tay đóng cửa “rầm” một cái.

Đêm hôm đó, vì câu nói của mẹ, Thái Hồng lạnh toát cảngười. Cả đêm trằn trọc suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, Thái Hồng cảm thấy tuy mẹcô hành xử chua ngoa, nhưng vẫn hiểu lý lẽ. Bà chưa từng gặp Quý Hoàng, khôngbiết anh là người như thế nào, đương nhiên không có thiện cảm với anh. Có lẽngày mai gặp anh rồi sẽ thay đổi ấn tượng cũng nên.

Còn về phía Quý Hoàng, cô cũng chẳng dám gọi điện nóivới anh về thái độ của mẹ mình. Một là tính khí Quý Hoàng cao ngạo, lại rấtnhạy cảm về thân thế của mình, một khi không cẩn thận lỡ lời, chỉ sợ anh sẽgiận không thèm đến nữa. Hai là Thái Hồng cảm thấy Quý Hoàng rất thông minh, dùlà đứng trước hiệu trưởng trường hay những vị giáo sư tuổi cao đức trọng anhđều đối đáp trôi chảy, lý lẽ phân tích trong các bài luận cũng rành mạch đâu rađấy, không đến nỗi không thể ứng phó được với một người chỉ có trình độ trungcấp như Lý Minh Châu.

Thái Hồng cảm thấy không cần lo lắng cho Quý Hoàng, cứđể anh tự ứng phó thì hơn, coi như đây là một cuộc khảo nghiệm đối với năng lựccủa anh.

Đã nói là nhà có khách, vậy mà đến chiều Tết Nguyêntiêu, Thái Hồng vẫn thấy mẹ ung dung ngồi trên sofa đan áo len, không hề có ýđịnh đứng dậy. Từ trước đến giờ, nếu Thái Hồng mời khách đều là Minh Châu nấunướng, bà thích ồn ào náo nhiệt nên cũng chẳng thấy vất vả gì. Tối hôm trước đãbắt đầu chuẩn bị, sáng hôm sau dậy sớm lo liệu, nấu nướng xong xuôi còn nhiệttình trò chuyện với khách khứa, nhiều khi nói chuyện với khách còn sôi nổi hơncả cô. Sau này Minh Châu thừa nhận rằng mục đích bà trò chuyện với họ là đểbiết được những suy nghĩ của Thái Hồng, đồng thời cũng quan sát thử xem nhữngngười đó có thích hợp làm bạn Thái Hồng không…

Thái Hồng thì lại cảm thấy Minh Châu chẳng qua là muốnthông qua cô để có thể trải nghiệm lại lần nữa tuổi xuân đã mất của bà. Nếutrách thì chỉ có thể trách thời đại mà bà trải qua, nó đã để lại cho bà nhiềutiếc nuối và sự đả kích. Mỗi lần trông thấy đôi tay thô ráp vì xà phòng rẻ tiềnvà đầu gối sưng đến biến dạng vì không được sưởi ấm vào ngày đông kia, tận sâutrong lòng Thái Hồng bỗng trào lên một nỗi đau, kèm theo chút gì đó bất lực vàbi thương. Thành phố này càng ngày càng lớn nhưng không khiến cho bà cảm thấyrộng rãi hơn, trong khi chiếc bánh xe khổng lồ của thời gian lại đang dùng mộtsức mạnh to lớn cưỡng chế bà thay đổi. Đôi tay ngà ngọc chưa từng đụng đến kimchỉ đã biết may vá, nấu nướng, bà cũng biết cãi vã với chủ hàng rau vì một xutiền, biết năm giờ sáng dậy làm bữa sáng cho cả nhà, cũng biết cách nịnh nọt,bợ đỡ, nhìn sắc mặt người khác mà hành xử…

Đã lâu thế rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, TháiHồng sốt ruột nhưng cũng chẳng dám giục bà, cô đành đi xuống lầu, đến một quánăn gần nhà mua năm đĩa đồ xào về. Về nhà lại học theo cách của Tần Vị, nấu mộtnồi to canh tảo tía trứng gà, lại lấy hũ rau củ muối của mẹ, vớt ra hai củ cảimuối, vài cọng đậu bắp chua, cắt ra xếp vào đĩa, đặt lên bàn, rải một chút hànhbăm, màu sắc rực rỡ, trông cũng đẹp mắt.

Năm giờ chiều, Hà Đại Lộ cũng về tới nhà, ông liếc mắttrao đổi với Lý Minh Châu, rồi ung dung ngồi xuống sofa uống trà.

Thấy cha mẹ chẳng ai nở lấy một nụ cười, lại còn hằmhằm trông như sắp xét xử tội phạm, Thái Hồng căng thẳng đến mức cả người mướtmồ hôi. Quý Hoàng chẳng mấy khi dùng di động, bây giờ đột nhiên gọi điện bảoanh ấy đừng đến thì chỉ khiến người ta càng nghi ngờ hơn thôi.

Khi cô đang chần chừ thì chuông cửa ngân lên, QuýHoàng đến đúng giờ. Thái Hồng mở cửa, đang định cất tiếng thì Lý Minh Châu nãygiờ không nói tiếng nào tự dưng thay đổi thái độ, sải bước ra cửa niềm nở đónkhách: “Ôi trời, là thầy Quý đấy à, mời vào, mời vào!”

“Chào bác trai, bác gái!”

Anh chàng tiến sĩ cũng xách hai túi quà tặng, khôngngờ đó là hai chai rượu Mao Đài. Thái Hồng thầm nhủ, phen này toi rồi, QuýHoàng trước giờ cần kiệm, cô cũng nói là mời ăn bữa cơm nhà, nếu mang theo mộtgiỏ trái cây thì còn được, đằng này lại long trọng như thế, không phải càngkhiến Minh Châu nghi ngờ hơn sao? Nhưng rồi ngẫm lại, đây là lần đầu Quý Hoànggặp cha mẹ cô, lại đúng Tết Nguyên tiêu, nếu cô là Quý Hoàng, chắc cũng phảichuẩn bị quà long trọng một chút mới được.

Vừa nhìn thấy rượu Mao Đài, trên mặt Hà Đại Lộ liền nởmột nụ cười: “Thầy Quý, chỉ là đến ăn một bữa cơm nhà thôi mà, khách sáo làmgì!”

“Trước đây, Thái Hồng nói bác trai thích nhâm nhi chútrượu, nên cháu mới mang biếu bác hai chai rượu.”

“Ôi trời! Mời ngồi, mời ngồi. Thái Hồng, mau rót tràgiúp cha nào!”

Hàn huyên đôi câu rồi mọi người bắt đầu ăn cơm. Cácmón ăn trên bàn tỏa ra mùi nước tương rẻ tiền, trong lòng Thái Hồng thấp thỏmlo lắng, không biết người là đầu bếp như Quý Hoàng có nhận ra những món ăn nàykhông phải do cô làm, mà là mua về không? Liệu có nghi ngờ thành ý của gia đìnhcô dành cho anh không?

“Thầy Quý, thầy là người ở đâu thế?” Minh Châu hỏi.

“Thưa bác, cháu là người Trung Bích.”

“Chính là mỏ than đá Trung Bích nổi tiếng đấy sao?”

“Dạ phải.”

“Vậy cha mẹ cậu đều làm việc ở mỏ than à?” Hà Đại Lộhỏi. Nghe thấy anh nói xuất thân từ gia đình có bố mẹ là công nhân, ngữ khí củaông lại càng thân mật hơn.

“Cha cháu đã qua đời rồi ạ.” Quý Hoàng nói. “Do sự cốở mỏ than.”

“Ồ, ồ…”, Lý Minh Châu thoáng ngừng lại, rồi hỏi tiếp:“Thế thì mẹ cậu chắc vất vả lắm. Nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi sao?”

“Cháu còn có hai đứa em trai.”

“Một mình mẹ cậu đã tần tảo nuôi ba đứa con?”

“Dạ đúng. Cha cháu qua đời sớm, mẹ cháu vất vả lắm.”

“Nhưng mà… với tiền lương của một mình mẹ cậu… liệu cóđủ sống không?”

“Nhà cháu cũng phải tiết kiệm, cộng thêm số tiền trợcấp của cha cháu, cũng đủ dùng ạ.” Quý Hoàng đáp.

“Mẹ cậu chắc phải là người phụ nữ giỏi giang lắm nhỉ?”Lý Minh Châu nói. “Sếp tổng ở công ty tôi là phụ nữ đấy, tiền kiếm được cònnhiều gấp mười lần của ông chồng ấy chứ!”

“Không phải, không phải. Mẹ cháu không có công việcchính thức, chỉ đi làm thuê để nuôi sống cả gia đình.” Quý Hoàng đính chính.

Lý Minh Châu đưa mắt nhìn Thái Hồng một cái đầy ẩn ý,rồi cười xòa, nói: “Thế thì đúng là vất vả thật. Nhưng mà… bây giờ cậu đi làmrồi cũng đỡ nhiều nhỉ, có thể trợ giúp một chút cho nhà.”

Quý Hoàng gật đầu: “Dạ phải.”

“Thế… ông bà ngoại của cậu cũng là người Trung Bíchà?”

“Ông ngoại cháu đã qua đời, còn bà ngoại thì trước giờsống chung với vài người cậu của cháu ở dưới quê.”

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Cả Lý Minh Châu và Đại Lộ đều rơi vào im lặng. TháiHồng không dám nói nhiều, Quý Hoàng càng không nói nhiều, mọi người lặng lẽ cầmđũa lên.

Một lúc sau, bầu không khí quả thực quá nặng nề, HàĐại Lộ bèn nói vu vơ, hỏi về khí hậu và phong tục ở Trung Bích. Ông vốn khônggiỏi ăn nói, càng nói nhiều càng lộ ra sự kiếm chuyện trên trời dưới đất để nóicho có. Giữa chừng đưa mắt mấy lần, ra hiệu bảo Minh Châu cũng nói vài câu,Minh Châu phớt lờ, gương mặt bà thờ ơ, vô cảm. Thái Hồng đành giả vờ hỏi hanQuý Hoàng tình hình gần đây, ví dụ như anh đang viết sách chuyên ngành mới nào,nhận được nguồn vốn tài trợ lớn nào, đã báo cáo hai bài luận chưa… Cô hỏi nhữngcâu đó là muốn thể hiện cho bố mẹ thấy Quý Hoàng tài hoa xuất chúng, có tiền đồxán lạn. Nhưng dù có nói thế nào, Minh Châu chỉ cắm đầu ăn cơm, tuyệt không nóicâu nào. Ăn xong, Thái Hồng còn muốn kéo Quý Hoàng vào phòng mình ngồi một lúc,Minh Châu đứng dậy nói: “Ôi chao, thầy Quý, Thái Hồng nói cậu là thầy giáohướng dẫn của nó, thực sự phải cảm ơn thầy nhiều vì đã giúp đỡ con bé.”

“Dạ, không có gì, bác gái. Cháu cũng chỉ mới đi làm màthôi, không dám gọi là người hướng dẫn.”

“Uống canh, mọi người uống canh nào.” Lý Minh Châu kéođôi dép lệt xệt bước đi, xuống bếp múc cho anh một bát canh hạt sen. “Món canhnày là nấu riêng cho cậu, trong này còn có tổ yến, rất bổ đấy.” Nói rồi mang racho anh xem cái hộp tinh xảo, đẹp đẽ, từng miếng, từng miếng tổ yến màu trắngđược xếp thành vòng tròn, bên dưới lót vải gấm vàng. “Đây là tổ yến trắng LongMôn cao cấp, ba trăm tệ một lạng, ở đây có đến hơn một cân, cái này là bạn traicủa Thái Hồng tặng đấy. Được cái là cậu ta hiếu thuận, biết sức khỏe của tôi khôngtốt, mỗi năm tặng nhà tôi đến mấy lần. Thầy Quý, cậu vẫn còn độc thân chứ nhỉ?Có muốn định cư ở thành phố này luôn không? Ở khu này có rất nhiều cô gái chưachồng, để khi nào gặp được người thích hợp, tôi giới thiệu cho thầy nhé?”

“…” Gương mặt Quý Hoàng hơi biến sắc, không biết nêntrả lời ra sao.

“Mẹ, mẹ đang nói vớ vẩn gì thế?” Thái Hồng giậm giậmchân, định nói vài câu giúp Quý Hoàng, nào ngờ Lý Minh Châu đã hạ lệnh đuổikhách: “Thật ngại quá, cô của Thái Hồng bị bệnh, buổi tối cả nhà chúng tôi địnhqua thăm cô ấy…”

“Ồ!” Quý Hoàng biết điều đứng dậy. “Vậy cháu không làmphiền gia đình nữa, cảm ơn hai bác đã mời cơm cháu.”

Lý Minh Châu cầm hai túi quà đặt trên đất lên, nhétvào tay Quý Hoàng: “Thầy Quý, chỉ là đến đây ăn bữa cơm nhà, hà tất phải tặngrượu đắt tiền như thế. Cậu xem, cậu cũng chẳng dư dả gì, vừa chỉ mới đi làm,còn phải đi giao thiệp nhiều với người khác, cậu mang những thứ này về, dùngvào những chỗ quan trọng kia. Tấm lòng của cậu tôi nhận, thật đấy, không cầnphải khách sáo với chúng tôi đâu.” Nghe những lời bà nói, sắc mặt Thái Hồngthoắt đỏ thoắt xanh.

“Bác gái, đây là tấm lòng của cháu. Học kỳ này TháiHồng đã giúp cháu không ít, cứ coi như quà cháu cảm ơn cô ấy.” Quý Hoàng khăngkhăng không lấy, Lý Minh Châu một mực dúi vào tay anh. Thấy hai người cứ giằngco như thế, Thái Hồng quả thực không chịu nổi nữa, với tay cầm lấy túi quà, đặtxuống sofa, nói: “Quý Hoàng, em tiễn anh.”

Đoạn đường từ tầng bảy xuống tầng một không phải làngắn, Quý Hoàng vẫn im lặng, chẳng nói dù chỉ một câu.

Ra khỏi cánh cổng sắt, Thái Hồng tiễn anh đến tận bếnxe, mắt nhìn anh, cô cắn môi, khẽ nói: “Em xin lỗi.”

Anh cười, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Không sao.”

“Giá trị quan của mẹ và em không giống nhau.” Cô giảithích với vẻ nghiêm túc. “Những người ở thời của bà thiếu thốn vật chất, chưatừng sống sung sướng ngày nào nên cách nhìn người và xử sự đều tương đối thựctế.”

“Anh hiểu.”

“Những lời của mẹ em anh đừng để bụng. Tô Đông Lâmthực sự là bạn thân của em, nhưng cũng chỉ là bạn, có thế thôi”, Thái Hồng nói.“Nếu anh không thích, em có thể không qua lại với anh ấy nữa.”

“Đừng nói thế! Bạn em cũng là bạn của anh, huống chianh cũng rất thích Tô Đông Lâm, cậu ấy là người rất tốt.”

Cô vòng tay ôm anh thật chặt, vùi mặt vào bờ ngực anh:“Cho mẹ em một chút thời gian, em sẽ từ từ thuyết phục bà, đừng giận nhé anh!”

“Mẹ em cũng đâu có nói gì, chỉ là hỏi anh vài câu, cònanh thì thành thực trả lời mà thôi, sao lại giận cơ chứ?” Anh khẽ hôn lên tráncô, rồi nắm tay cô. “Anh về trước đây. Hôm nay phải làm ca tối. Còn nữa, cảm ơnmón canh tảo tía của em.”

Thấy anh không để bụng, Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm.Mắt dõi theo bóng Quý Hoàng lên xe rồi mới quay gót, chậm rãi đi về nhà. Chưađi được mấy bước liền trông thấy Lý Minh Châu đang đứng cạnh bồn hoa, cả gươngmặt tối sầm một cách đáng sợ.

“Mẹ.”

“Về nhà ngay, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Lý MinhChâu túm lấy cánh tay cô, cũng chẳng màng đến chứng viêm khớp của mình, đùngđùng lôi cô đi lên lầu.

Có lẽ mẹ đã trông thấy hết cảnh tượng ban nãy rồi.Thái Hồng ngồi trên sofa, hơi chột dạ, cô cố gượng cười, nói: “Mẹ, không phảinói đến thăm nhà cô sao?”

“Mẹ hỏi con, con với người đó đã tiến triển đến đâurồi?” Lý Minh Châu cười nhạt. “Đứng giữa phố xá mà ngang nhiên ôm hôn nhau, cácbà, các thím trong khu đều trông thấy hết rồi! Con không biết xấu hổ sao? Cáigã đó không gia giáo thì cũng đành, nhưng con cũng ở đó mà ôm ấp người ta! Concháu nhà Lý Sĩ Khiêm, con cháu nhà họ Lý chúng ta… lại tùy tiện đến thế saohả?”

“Mẹ, con và Quý Hoàng tự do yêu đương, hai bên đềuphải lòng nhau, cái gì mà tùy tiện với không tùy tiện, mẹ đừng có ăn nói khónghe vậy chứ! Chúng con muốn làm gì là quyền tự do của chúng con! Mẹ đừng có ởđó mà nhọc công nữa.” Cả đời này Thái Hồng luôn là cô con gái ngoan, trước giờchưa từng bị cha mẹ nói nặng lời. Bị mẹ mắng xối xả như thế, lửa giận cũng hừnghực bốc lên.

“Xin lỗi, ban nãy mẹ nói nặng rồi.” Thấy thái độ củacon gái cứng rắn, mắt Lý Minh Châu liền đỏ hoe. “Thái Hồng, tuổi con không cònnhỏ, cũng đã đọc không ít sách vở, nhưng đạo lý ở đời thâm sâu lắm con à! Conbiết quá ít về xã hội này, đó là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa, chonên bao năm nay mẹ một mực bảo vệ con, không cho con qua lại với người xấu, vìsợ con biết được xã hội này đen tối đến nhường nào! Tâm địa con người xấu xađến nhường nào! Mẹ là người từng trải, những chuyện khó khăn, trắc trở đều đãvượt qua hết, nhưng mẹ cũng phải trả giá cho nó. Thời Cách mạng văn hóa, vì sợbị Hồng vệ binh phát hiện, bà ngoại con đem những đồ trang sức và vàng thỏi lénlút vứt hết xuống sông. Những đồ trang sức là phỉ thúy và ngọc cổ đó, bây giờmỗi thứ phải đáng giá một căn nhà. Mẹ không nỡ, cả đoạn đường cứ bịt chặt tai,bởi trên tai mẹ còn có một đôi bông tai phỉ thúy, nhưng cuối cùng cũng bị bàngoại con tháo ra vứt xuống sông. Con nói xem, đến một đôi bông tai mẹ cũngkhông nỡ, thì sao mẹ nỡ đẩy con xuống hố lửa bất hạnh được cơ chứ? Mẹ làm thếcũng chỉ vì muốn con dừng cương trước bờ vực sâu, đừng có ở cùng gã họ Quý đónữa! Đúng, hắn chân chất, trông cũng là một chàng trai ngay thẳng đó, nhưng conđừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa… Con có biết hôn nhân và gia đình có ýnghĩa thế nào đối với một người phụ nữ không? Dù là một phụ nữ giỏi giang, cóthành công đến mấy mà không có hai thứ này, cả đời sẽ phải tiếc nuối! Dù một bànội trợ có dở tệ đến đâu mà có hai thứ này, cũng có thể ngẩng cao đầu kiêuhãnh. Cả đời người con gái phải lấy được một tấm chồng tốt, không có tấm chồngtốt, thì phải có một cô con gái giỏi. Không có tấm chồng tốt cũng chẳng có côcon gái giỏi, thì đó sẽ là một nỗi cay đắng vô cùng! Không phải nói mẹ có thànhkiến với dân quê, người dưới quê có ưu điểm của người dưới quê, họ cần cù,siêng năng, biết cố gắng từng chút, từng chút một để trèo lên cao, làm nhữngchuyện người khác không làm, cố gắng làm những việc mà người ta chẳng muốn cốcông làm gì, những người tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công cũng có đầy rađó. So với bọn họ, những đứa trẻ con một dân thành thị như con chẳng phải làđối thủ. Con chỉ thấy được vẻ rực rỡ bên ngoài của họ, chứ không nghĩ đến việchọ cũng phải cố sức như thế nào mới đạt được như thế! Đúng, cái xã hội nàykhông có bọn họ không được, tương lai của cả thế giới cũng là nhờ vào họ. Nhữngđứa trẻ này từ nhỏ đã biết cái gì gọi là không dễ có được, cho nên rất kiêntrì, nhẫn nại, biết tìm đủ mọi cách để lấy lòng người khác, đấy chính là sứchút của bọn họ, và cũng chính là nguyên nhân vì sao Hạ Phong có thể cưới đượcHàn Thanh! Người nghèo mà còn không đáng để yêu, thì ai mà thèm để mắt đến họchứ? Cho nên người nghèo nhất định là đáng để yêu, chí ít là đáng để yêu trongmột khoảng thời gian ngắn. Đợi sau khi con lấy hắn rồi, phiền phức sẽ ập đến,những nét đáng yêu kia thì vụt biến mất, chỉ còn lại sự đáng hận và cả cuộc đờicon trở thành một tấn bi kịch!”

Thái Hồng cúi gằm mặt nhìn đất, không nói một câu.

“Đúng, bây giờ con chê những lời của mẹ tầm thườngđúng không? Không nói xa xôi nữa, nói gần nhé. Một quả phụ tảo tần nuôi ba đứacon, vị trí của người mẹ này trong lòng con trai không nói cũng biết, sau nàycon lấy hắn, chắc chắn sẽ ở chung với mẹ chồng, con làm sao chung sống đây hả?Ngay đến những lời cằn nhằn của mẹ ruột con còn thấy bực bội, giờ nguyên cả một“tượng Phật” lớn thế đặt ở nhà, bái thì chẳng muốn bái, mời thì chẳng mời điđược, dời cũng chẳng thể dời nổi. Muốn trò chuyện? Tiếng địa phương Trung Bíchcon nghe hiểu sao? Con biết bà mẹ chồng của chị Trần ở nhà đối diện chứ? Một bàgià dưới quê, đến đây ở cứ khăng khăng không chịu ngồi bồn cầu, mỗi lần đi tiểutiện phải ngồi xổm mới chịu, nghĩ tới nghĩ lui chẳng còn cách nào, đành dùngống nhổ, cả nhà nồng nặc mùi hôi thối, cái khổ này con chịu nổi sao? Quý Hoànglà anh cả, huynh trưởng như cha, chuyện của hai đứa em trai, hắn phải lo đúngkhông? Từ chuyện nhỏ như đóng học phí, đến chuyện lớn như tìm việc, tìm vợ, cócái nào mà anh cả không phải lo lắng? Không phải nói con người hắn không tốt,cũng không phải mẹ có định kiến gì với hắn nhưng cái gánh nặng trên vai đó sẽđè nặng suốt cuộc đời hắn, không có ngày kết thúc đâu con! Dù cho hai đứa conkết hôn, thì ở thành phố này, con có biết giá nhà đất là bao nhiêu không? Vớitình hình kinh tế của hắn, cộng thêm gánh nặng lớn thế, suốt đời thuê trọ thìcuộc sống vẫn túng thiếu. Với điều kiện của con, con có rất nhiều sự lựa chọn?Sao cứ phải làm khó mình thế hả?”

Thái Hồng không nghĩ như thế, phản bác lại: “Mẹ, mẹđừng có hở chút là nhắc đến tiền được không? Quý Hoàng là người đọc sách, anhấy sống giản dị, nhân phẩm tốt, học vấn cao, cũng lãng mạn, ngày tháng sau nàynghèo thì có nghèo chút, nhưng con nghèo mà cũng vui vẻ đấy chứ!”

“Xì! Cứ nói bừa, nói càn! Cuộc sống nghèo nàn là nhưthế nào con sao biết được chứ!” Lý Minh Châu tức tối giậm chân. “Sao mẹ lạinuôi một đứa ngốc nghếch chẳng hiểu chuyện như con nhỉ? Suốt ngày chỉ biết cầmkỳ thư họa thi tửu hoa, liền cho rằng mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt là thật!Mẹ thật mong sao có cơn gió to thổi qua, thổi con tỉnh khỏi giấc mộng xuân củamình, cũng đến lúc con nên biết mấy thứ cơm áo gạo tiền rồi đấy. Sống trên đờinày, mỗi ngày mở mắt đi ra đường, có thứ nào mà không cần đến tiền! Tiểu thưcủa tôi ơi! Trước con quen phủi tay, có mó vào chuyện gì đâu, làm sao con cóđược những trải nghiệm này? Không tin, tháng này mẹ chỉ cho con ba trăm tệ, đểcon lo liệu việc nhà thử xem! Người mà đến chai dầu đổ cũng chẳng biết đỡ nhưcon, may ra chỉ có gả cho Tô Đông Lâm, để cậu ta thuê người về hầu hạ con, chocon chuyên tâm vào nghiên cứu, làm cái chức giáo sư của con, nhàn nhã hưởng thụcuộc đời thi họa của mình. Còn gả cho Quý Hoàng thì con chuẩn bị quanh quẩn bênxó bếp đi nhé, phải tự mình lo liệu một ngày ba bữa, có khi còn phải chuẩn bịcơm trưa của ngày hôm sau, hầu hạ xong người lớn thì còn phải hầu hạ đứa nhỏ,giống như mẹ con bây giờ đây này.”

Thái Hồng bình tĩnh cười khẩy: “Mẹ, Quý Hoàng có tàinấu nướng tuyệt lắm đấy, anh ấy từng làm ở nhà hàng, nấu ăn ngon ơi là ngon.Anh ấy sẽ không để con phải nấu cơm đâu.”

Lý Minh Châu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Biếtnấu ăn là giỏi lắm sao? Con đi hỏi thử mấy vị đầu bếp lớn bên ngoài xem, có aiở nhà nấu ăn không hả? Ông Trương ở cửa Đông con biết chứ? Ông ấy là đầu bếpcủa một tiệm ăn đúng không? Nhưng ở nhà ông ấy có nấu ăn không? Nói cho conbiết, người nấu cơm mỗi ngày chính là bà xã của ông ấy, dù làm có dở đến mấyông ấy cũng phải ăn, bởi không ai muốn công việc đã làm xong rồi về nhà lạiphải làm tiếp nữa. Gã họ Quý kia nói thì dễ nghe đấy, chẳng qua chỉ là muốn lấylòng con thôi, thế mà con cũng tin sao? Từ nhỏ đến lớn con là đứa trẻ nhẹ dạ cảtin, nếu không phải có bà già này đứng ra giải quyết giùm mọi chuyện thì khôngbiết con đã bị đem bán đi đâu mất từ đời nào rồi.”

Thái Hồng chỉ muốn bịt chặt tai mình lại, nhất thờitức giận đến nỗi khô cả miệng, bèn ra tủ lạnh tìm nước. Vừa mở tủ lạnh ra,trông thấy bên trong có cả một bát to là dâu đỏ tươi, ngon mắt, lửa giận lạibốc lên cao: “Mẹ, đã mua dâu về sao lại không mang ra tiếp đãi khách chứ?”

“Để dành cho nhà ăn. Cho hắn ư? Lãng phí!”

“Mẹ…”

Cô đang định nói lý lẽ với mẹ, điện thoại bỗng đổchuông, Lý Minh Châu nhanh tay nhanh mắt cầm ống nghe lên: “A lô, xin hỏi côtìm ai?”

“Tìm Thái Hồng à? Cô là ai? Lợi Lợi? Quách Lợi Lợi?”

“Nó không có nhà.”

Nói rồi, bà cúp máy cái rụp.

“Mẹ, đó là điện thoại tìm con mà!” Không nén được,Thái Hồng kêu lên. “Sao mẹ không hỏi con đã cúp máy rồi?”

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có đoái hoài tớicon bé Quách Lợi Lợi đó! Nó là đứa như thế nào chẳng lẽ con không biết sao? Convì nó mà chưa đủ thiệt thòi sao? Con không nhớ là…”

“Mẹ, con người cũng có thể thay đổi mà. Lợi Lợi bâygiờ cũng đã làm mẹ, trưởng thành hơn nhiều rồi. Chuyện của con để con tự giảiquyết có được không?”

“Mẹ không sợ bị cho là lắm lời. Quách Lợi Lợi trôngthì đúng là khá được, con có thể thích kiểu tóc của nó, dùng son môi cùng mộtnhãn hiệu với nó, nhưng con tuyệt đối không nên trở thành bạn bè của nó, bởi vìmẹ không muốn con bị nó hại thê thảm hơn. Mẹ cảnh cáo con một lần nữa, con bé nàytìm con chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp, chẳng qua là muốn dò hỏi xem consống như thế nào…”

“Mẹ ơi, mẹ đa nghi quá rồi! Con đâu phải con gái tổngthống, cô ấy quan tâm con như thế làm gì?”

“Ôi trời, con quý báu lắm sao? Người ta thèm mà ở đóquan tâm đến con! Chẳng qua người ta muốn có một kẻ thất bại ở bên cạnh mìnhlâu lâu mang ra so sánh, để chứng minh rằng cuộc đời ta đây ngập tràn nhữngđiều tốt đẹp và thành công. Chúc mừng con, con đã được chọn!”

Thái Hồng thầm nhủ, cái này là gì đây hả trời? Chắcchắn mẹ xem phim về những chuyện thâm cung bí sử nhiều quá rồi, giữa người vớingười lấy đâu ra lắm mưu kế, toan tính thế chứ? Thôi, thôi, một khi bước vàotrạng thái phòng bị, bà khá là nham hiểm, chua ngoa, tốt nhất đừng chọc vào tổkiến thì hơn. Cô liền nói:” Con ra ngoài một lát, cho khuây khỏa chút.”

Dứt lời, cô cầm túi xách lên, đi thẳng ra cửa.