Thành Phố Hoang Vắng

Chương 26



Tuy gia cảnh nhà Thái Hồng chỉ bình thường, nhưng côcũng có tính khí công chúa chứ chẳng vừa. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nấu mộtbữa cơm hay động tay vào giặt một cái áo, cọ rửa nhà vệ sinh, ngay đến chăn màntrên giường mình cũng chẳng gấp gọn gàng được mấy lần, cùng lắm là phụ mẹ nhặtrau, quét nhà, lau bàn… Ấy vậy mà còn thường xuyên bị chê là làm không sạch.Nguyên nhân là bởi bệnh sạch sẽ của Lý Minh Châu đã quá đáng đến mức khiếnngười ta phải phẫn nộ, chẳng ai trong nhà là không chịu sự giày vò vì nó cả.Tấm kính trên cửa sổ phải bóng loáng, sàn nhà phải sạch bong không một hạt bụi,nền nhà vệ sinh phải trắng tinh, những chiếc đĩa đã rửa xong phải khô ráo, gagiường mỗi tuần thay một lần, tấm gương cách ngày lại lau một bận… Mấy chuyệnnày còn là chuyện nhỏ, mấy chuyện “lớn” đều rơi lên đầu Hà Đại Lộ, ai bảo ônglà người đàn ông duy nhất trong gia đình? Cứ cuối tuần là Hà Đại Lộ phải lauchùi máy hút khói, sau đó dùng bàn chải thép lau chùi lớp cặn dầu dính trêngạch men ở kệ bếp. Chỉ thế thôi là tốn mất một buổi sáng. Nếu Hà Đại Lộ phảilái taxi không làm được thì Minh Châu sẽ xắn tay áo tự làm, tiếc tiền không muanước tẩy rửa thì dùng kiềm, mà phải là kiềm mạnh nữa cơ.

Mỗi lần Thái Hồng muốn lên tiếng bênh vực cho cha, HàĐại Lộ lại vừa hút thuốc vừa nói: “Thái Hồng à, nghe cha nói này, về chuyệnliên quan đến dọn dẹp vệ sinh, dù mẹ con có ý nghĩ hoang đường đến đâu thì cũngđừng bao giờ tranh cãi với bà.” Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết câu này, Hà Đại Lộlại nói tiếp: “Nhớ kỹ đấy. Cha luôn coi nó như bí kíp để truyền lại cho concái, dù lời mẹ con nghe có vẻ hoang đường, khó tin đến nhường nào thì cũng đừngbao giờ tranh cãi với bà, bởi vì bà là người dưỡng dục con. Chấm hết.”

Thái Hồng không biết nấu nướng còn có một nguyên nhânkhác nữa. Thái Hồng mắc “hội chứng sợ khí ga”, tất nhiên, nếu nó cũng được coilà một loại hội chứng sợ hãi. Lúc Thái Hồng sáu tuổi, vào một ngày nọ, ở tầngdưới đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, không những làm vỡ kính cửa sổ mà còn gâycháy. Thái Hồng tưởng nhà sắp sập đến nơi, sợ đến nỗi cứ lao thẳng xuống dướilầu. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy hàng xóm chạy đến dập lửa và khiêng chủ căn hộđó ra, toàn thân bị thiêu cháy nhìn không ra mặt mũi. Nguyên nhân là do bà cụTrương ở tầng sáu nhóm lửa mà không biết khí ga đang rò rỉ. Bà cụ bị bỏng nặng,đưa vào bệnh viện được mấy ngày thì qua đời. Vì chuyện này mà Thái Hồng bị ámảnh, từ đó cứ thấy bình ga là mặt cô biến sắc. Đến nỗi, mỗi lần Minh Châu nấunướng đều phải dùng vải hoa phủ lên bình ga để che đi.

Thấy Thái Hồng hất hàm sai khiến mình, Tô Đông Lâmkhịt mũi cười giễu: “Lạ nhỉ? Chẳng lẽ em có bạn trai thì anh phải trở thành nôlệ sao? Còn phải hầm canh cho anh ta uống?”

“Thứ nhất, tự anh mời bọn em đến nhà anh, bọn em làkhách, anh là chủ nhà, đương nhiên anh phải tiếp đãi bọn em rồi. Thứ hai, lúcanh nằm viện đã uống bao nhiêu canh của em rồi hả? Giờ trả chút tình nghĩakhông được sao? Thứ ba, Quý Hoàng hôm nay giúp anh, nếu không thì chẳng biếtbọn anh bị người ta đánh cho thê thảm đến mức nào rồi.”

Đông Lâm nghe cô nói mà nhức cả đầu, anh dùng khănbông lau tay: “Thôi được, anh ra xem trong tủ lạnh còn gì không.”

Hai người bước ra phòng khách mở tủ lạnh, Thái Hồng háhốc miệng sửng sốt. Đây… chính là tủ lạnh của một anh chàng độc thân sao? Trốngkhông, trong đó chỉ có mấy lon bia, mấy chai nước uống, vài hộp sôcôla, một hộpbánh quy, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác, đến một cọng hành cũng chẳngcó.

“Em qua hỏi thử Quý Hoàng, uống bia có được không?” TôĐông Lâm nói.

“Không được, anh ấy nói là muốn uống canh thì phải nấucanh.” Thái Hồng kiên quyết.

“Anh chưa bao giờ nấu canh.”

“Em cũng chưa bao giờ nấu.”

“Canh phải nấu thế nào?”

“Sao em biết được chứ?”

“Có thể Tần Vị biết đấy.” Đông Lâm đưa mắt nhìn Tần Vịđang mặt mày cau có ngồi nghiêng ngả trên sofa.

Anh bước qua thì thầm vài câu với Tần Vị. Tần Vị đứngdậy tìm di động: “Hay là cứ gọi đồ ăn sẵn đi, thầy ấy có nói là muốn uống canhgì không?”

Thái Hồng nói: “Tự mình nấu vẫn tốt hơn, sạch sẽ hơn.Quý Hoàng bị hen suyễn, có vài loại gia vị không ăn được, lỡ mà phát bệnh nữathì phiền phức lắm.”

Tần Vị ngẫm nghĩ, nói: “Để tôi về nhà xem trong tủlạnh có còn thứ gì không.”

Anh đi ra cửa, một lát sau quay lại, trên tay cầm mộtquả trứng gà, một gói tảo tía, và một miếng pho mát.

Thái Hồng thoáng ngẩn ra: “Nhanh thế? Anh cũng ở đâyư?”

“Ừ, tôi ở ngay căn hộ đối diện.” Nói rồi anh đi thẳngxuống bếp. Lấy một cái bát, đập trứng gà vào rồi đánh trứng với vẻ rất thuầnthục. Tiếp đó đổ dầu vào chảo nóng, không lâu sau đã có một bát canh tảo tíanóng hổi, thơm phức.

Trong thoáng chốc, ấn tượng của Thái Hồng về Tần Vịthay đổi hẳn.

“Cảm ơn anh!” Thái Hồng đón lấy bát canh, đưa lên mũingửi ngửi: “Thơm quá!”

Cô đẩy cửa bước vào, Quý Hoàng đã tỉnh dậy.

“Anh uống chút canh đi!”

Canh rất nóng, cô cầm lên, khẽ thổi, lại dùng thìa đảomột lượt cho đỡ nóng. Anh mỉm cười đón lấy bát canh, rồi từ tốn uống từng thìa.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cô ngồi xuống bên cạnh anh,thấy tóc anh hơi rối, liền thuận tay giúp anh vuốt vuốt lại cho ngay ngắn.

“Đã không sao rồi”, anh nói.

“Hồi nãy trên đường đi, anh dọa em sợ chết khiếp luônrồi đấy.” Cô nhỏ giọng nói. “Đều là lỗi của em, em không nên bảo anh vào giúpĐông Lâm!”

“Không sao mà.”

“Thế lát nữa em cùng về với anh nhé?” Thái Hồng nói.“Em phải đưa anh về tận nhà mới yên tâm.”

Quý Hoàng đưa mắt nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, buổi tối anhcòn phải đi làm. Cũng sắp đến giờ, uống xong bát canh này anh phải đi rồi.”

“Đến nhà hàng lần trước đấy hả?”

“Ừm.”

“Không thể xin nghỉ một buổi sao? Cứ nói với ông chủlà anh bị ốm không được sao?”

“Làm như vậy không hay lắm, xin nghỉ đột xuất như thếhọ không kịp tìm người thay thế.” Nói xong, anh uống ngụm canh cuối cùng, rồiđứng dậy. “Yên tâm đi, làm ca tối không mệt đâu, đa số khách chỉ đến uống rượu,ít người đến ăn cơm lắm.”

“Thế thì em đi cùng anh.” Thái Hồng tìm ba lô củamình, thu dọn lại đồ đạc. “Em đến quán cà phê bên cạnh chấm bài, đợi anh tan carồi mình cùng về.”

“…” Không ngờ cô lại làm như thế, Quý Hoàng có chút lúngtúng. Anh ngẫm nghĩ, rồi cầm tay cô, siết chặt, giọng nói nghiêm túc: “Cảm ơnem? Cảm ơn em đã quan tâm đến anh như thế. Anh tan ca rất muộn, em ngồi mộtmình ở ngoài đợi anh không yên tâm, lúc trước em cũng bị một phen hoảng sợ rồi,nên về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thái Hồng thấy buồn cười, nhưng thấy dáng vẻ anhnghiêm túc như thế cô lại không cười nổi. Đây là cách bày tỏ của thời nào vậyhả? Thời kỳ Dân quốc sao? Sao mà nghiêm túc quá vậy? Cứ như là trao một món bảobối vào tay cô ấy!

“Được rồi, em không làm khó anh.” Thái Hồng gật đầu.

Sau khi tạm biệt Tô Đông Lâm và Tần Vị, Thái Hồng đưaQuý Hoàng đến nhà hàng trên đường Huệ Đông. Sau đó tiện đường ghé vào chung cưthăm Hàn Thanh.

Cô đã gọi điện cho Hàn Thanh từ trước, bảo cô ấy manghồ sơ đến gặp Tần Vị, lúc đó Hàn Thanh đã nói cho cô biết Hạ Phong không cónhà, đưa Đa Đa về quê thăm họ hàng hai ngày nay rồi.

Hàn Thanh đón Thái Hồng vào nhà, mời cô ngồi xuốngsofa, rồi đưa cho cô một bát canh táo đỏ hạt sen ninh nhừ.

Thái Hồng thấy hôm nay cô trang điểm nhẹ, tóc được vấncao để lộ vầng trán thông minh, trên người thoang thoảng hương nước hoa dịunhẹ. Mẹ Thái Hồng từng nói, nếu quay về thời phong kiến, Hàn Thanh sẽ là mộtđại mỹ nhân, bởi cô có vẻ ngoài giống minh tinh màn bạc Trần Hồng, chỉ là mắtkhông to bằng, đôi môi không căng mọng bằng, nhưng khuôn mặt tròn trĩnh, xinhxắn, trông rất phúc hậu. Hơn nữa khóe môi cô khẽ cong, lúc nào trông cũng nhưđang tủm tỉm cười. Lần đầu gặp cô, người khác đều ấn tượng cô rất gần gũi, thânthiện, dù có không thích cô đi chăng nữa cũng rất khó để căm ghét cô.

“Chuyện phỏng vấn sao rồi?” Thái Hồng hỏi.

“Rất thuận lợi.” Hàn Thanh đáp. “Họ thông báo mìnhngày mai đi làm. Thái Hồng, mình thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Tiền lương thì sao? Chắc không thấp đâu nhỉ?”

Hàn Thanh nói ra một con số, Thái Hồng giật mình: “Ôitrời ơi! Gấp mấy lần của mình ấy chứ! Gã Tần Vị này đúng là cái máy in tiền mà.Nếu biết sớm mình cũng qua đó cho rồi, còn ở đây vất vả lấy cái bằng tiến sĩlàm gì nữa!”

“Người tuyển dụng nói với mình, công việc sẽ tương đốibận rộn, bởi vì phải thường xuyên đi công tác với sếp Tần, nhưng mà trợ cấpcũng rất cao.”

“Cậu ứng phó được không đấy?” Thái Hồng bắt đầu lolắng. “Gã Tổng giám đốc Tần này là dân làm tài chính đấy.”

“Cậu quên là mình có hai bằng tiếng Trung và Kinh tếhọc rồi sao? Hồi học đại học mình có theo học các môn Kinh tế học, Vi tíchphân, Xác suất thống kê và đều đạt chín mươi điểm đấy. Bằng kinh tế học là chamình bắt mình học, vì sợ học ngành tiếng Trung ra khó tìm việc. Thực ra mìnhcũng chẳng thích thú gì tài chính, mình thích văn học hơn.”

“Đúng, đúng! Mình thật lú lẫn, quên chưa nói chuyệnnày với anh ta. Mình cứ nghĩ mấy anh ấy chỉ cần một cô thư ký hành chính làmmấy chuyện như viết công văn, sắp xếp lịch trình, chuẩn bị hội họp… gì đó thôi.Đúng rồi, Hạ Phong có ý kiến gì không? Cậu ta đồng ý cho cậu đi làm không?”

“Mình đã nói với anh ấy rồi. Anh ấy không bằng lònglắm, nhưng cũng không phản đối.” Ánh mắt Hàn Thanh bỗng trở nên ảm đạm. “Anh ấynói thời gian này phải đi khắp nơi xin việc, nếu mình đi làm ngay, anh ấy phảiở nhà trông con, làm việc nhà, không thể tập trung đi tìm việc được. Anh ấy hỏimình có thể đợi một thời gian nữa không, xem tình hình công việc của anh ấy thếnào đã. Mình đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu nói đúng. Bây giờ là thời kỳkhủng hoảng, nếu mình có cơ hội kiếm tiền để cứu lấy cái nhà này, vì Đa Đa mìnhkhông thể lùi bước được. Mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên mình không đồngý, nhất định phải đi làm. Anh ấy tức giận, rồi lại gây gổ với mình…”

Thái Hồng bất giác rùng mình: “Không phải lại độngchân động tay nữa chứ?”

“Không, chỉ là sắc mặt anh ấy rất khó coi. Thái Hồng,cậu biết không…”, đột nhiên cô thở dài. “Mấy hôm trước mình đi chợ, trên đườngđi ngang qua một tiệm bán quần áo, trước cửa tiệm có một tấm gương to lắm, mìnhđứng trước tấm gương đó rất lâu, nhưng không sao nhận ra người trong tấm gươngđó là ai…”

Thái Hồng im lặng.

“Đầu tóc khô cứng, rũ rượi, hai mắt thâm quầng, da dẻkhô sạm, cả gương mặt xuống sắc, ủ rũ, đầy những lo lắng đăm chiêu. Nói thật,mình thực sự không muốn thừa nhận người trong gương đó là mình, mình nhớ tuổimười bảy mình trông như thế nào, tuổi hai mươi như thế nào… Thay đổi quá nhiều,mình thực sự không cam tâm. Hạ Phong nói mình ích kỷ, mình ích kỷ thật sao? Nếuanh ấy đi tìm việc, thì đó là phấn đấu vì tương lai cái nhà này, tất cả mọingười đều phải hy sinh bản thân để ủng hộ anh ấy. Còn nếu mình đi tìm việc,cũng là vì cái nhà này, tại sao mình lại thành ích kỷ cơ chứ? Là không sẵn lònghy sinh sao? Mình quả thực không hiểu nổi anh ấy nữa!”

“Đừng tự trách mình quá, nếu cậu muốn đi làm thì cũngcó thể đi làm mà. Hạ Phong chắc phải ủng hộ cậu chứ!”. Thái Hồng nói. “Cònchuyện nghỉ việc, cậu ta đã thú thật với cậu chưa?”

“Vẫn chưa.” Hai mắt Hàn Thanh bất giác đỏ hoe. “TháiHồng, chuyện đến nước này rồi, mình thực sự đau lòng lắm. Mình đau lòng khôngphải vì anh ấy mất việc, mà vì anh ấy không tin tưởng mình, không chịu nói chomình biết chuyện này.”

Thái Hồng nắm tay cô, dịu dọng nói: “Đừng nghĩ thế. Dùlà bất kỳ người đàn ông nào rơi vào tình huống này cũng không dễ bộc bạch vớivợ con, cậu ta cũng chẳng dễ chịu gì, hãy cho cậu ta thêm chút thời gian nữađi. Còn nữa, bây giờ sinh viên đã thi xong rồi, mình cũng không quá bận rộn,nếu cậu có chuyện gì gấp, hoặc nếu Hạ Phong phải đi phỏng vấn, không có aitrông Đa Đa thì cứ giao cho mình nhé!”

“Cảm ơn. Mình cũng định cho Đa Đa đi nhà trẻ. Đúng lànó còn nhỏ, mình cũng không đành lòng, nhưng dù sao để thầy cô trong trường mẫugiáo trông Đa Đa mình còn yên tâm hơn so với việc để Hạ Phong trông con. Huốngchi bây giờ tâm trạng anh ấy không tốt, động một tí là cáu bẳn rồi trút giậnlên đầu con trai. Đa Đa vừa nhìn thấy anh ấy là sợ run lên.”

“Là nhà trẻ nào? Gần nhà cậu hả?”

“Cậu quên rồi à, trường đại học của bọn mình có nhàtrẻ trực thuộc đấy thôi.” Hàn Thanh nói. “Hôm nay mình đã đi xem rồi, trangthiết bị ở đó rất tốt, mấy trường sư phạm mẫu giáo cũng thường gửi sinh viênđến thực tập. Hai cô dạy lớp mẫu giáo đều rất có kinh nghiệm, còn có rất nhiềuthầy cô trẻ thực tập ở đó. Giáo viên nhiều lắm, môi trường cũng an toàn. Đắtthì đúng là có đắt hơn chút nhưng mà có nhiều hoạt động, hơn nữa còn lo ăn babữa, mình rất hài lòng. Trước đây mình không dám nghĩ đến, bây giờ có tiềnlương nên cũng có thể lo được.”

Thái Hồng vỗ tay: “Cậu xem, người đi làm rồi có khác,nói chuyện cứng cỏi ghê!”

“Thật sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, Thái Hồng!” HànThanh nói với vẻ chân thành. “Nếu không có cậu chắc chắn mình chẳng có đượccông việc này. Đợi khi nào có lương mình nhất định sẽ đãi cậu một bữa ra trò!”

“Được rồi, được rồi, giữa hai chúng ta mà còn kháchsáo làm gì! Mà này, bát canh này ngon thật, hay là bây giờ cậu giúp mình chuyệnnày…”

Hàn Thanh ngạc nhiên: “Giúp chuyện gì, cậu nói đi!”

“Cậu dạy mình hầm canh đi.” Thái Hồng cười ngượngnghịu. “Chỉ cho mình từng bước một. Người ta cũng muốn học cách để trở thànhmột cô gái đảm đang mà.”

“Á!” Hàn Thanh hít một hơi. “Con bé này, tình yêu chớmnở rồi hả?”

“Nở rồi, nở rồi, nở rộ nữa là đằng khác. Nhanh nhanhlên, muộn rồi là không xem được kịch hay nữa đâu.”

“Đang yêu thật đấy hả?”

“Hi hi.”

“Không phải Tô Đông Lâm đấy chứ?”

“Cậu hiểu mình nhất mà, làm sao là anh ấy được?” TháiHồng đáp. “Nếu là anh ấy mình sẽ phấn khích đến như vậy sao?”

“Thế thì là ai? Mình có quen không?”

“Một anh thầy giáo trẻ tuổi mới đến khoa, đẹp trailắm.”

“Chắc là tài cao lắm đúng không?”

“Đương nhiên. Còn hơn cả mình nữa.”

“Á à! Con bé chết tiệt này, tin động trời vậy mà đếngiờ mới chịu nói cho mình biết!” Hàn Thanh giả vờ véo cô, Thái Hồng vội néngười. “Nhưng bây giờ mới học cách nấu canh có phải hơi muộn không?”

“Với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, cộng thêmkinh nghiệm phong phú của cậu, không thành vấn đề!”

“Được thôi, bắt đầu từ món đơn giản trước đã, vào bếpđi nào!”

Hàn Thanh lấy hạt sen đã được ngâm sẵn trong tủ lạnhra, bật bếp: “Món canh táo đỏ hạt sen này thêm tổ yến vào là ngon nhất, phòngchống ung thư, giảm stress, an thần và tẩm bổ. Theo cách nấu cũ là chưng cáchthủy, nhưng mà hầm trên lửa liu riu cũng như nhau thôi, nhớ là phải cho đườngphèn vào đấy!”

Thái Hồng hỏi: “Cái này phải hầm mất bao lâu?”

“Chắc khoảng ba tiếng đồng hồ.”

“Á, như thế không kịp đâu, muộn quá rồi, mình phải vềnhà bây giờ rồi.”

“Không sao đâu!” Hàn Thanh bảo. “Cái nồi này cũngkhông nấu được nhiều lắm, vừa hay nhà mình có bình giữ nhiệt, mình rót cho cậumột bình mang về, sau khi về nhà cậu từ từ học cách hầm, phải để lửa liu riu,thời gian phải đủ lâu. Loại táo đỏ này cũng thường thôi, nhưng hạt sen này làloại tốt, là họ hàng của Hạ Phong mang lên cho, vỏ được lột thủ công rồi mangphơi khô, không có chất bảo quản, ăn ngon lắm.”

Bạn thân chẳng cần khách sáo làm gì, Thái Hồng hớn hởmang bình canh táo đỏ hạt sen về nhà. Thấy Lý Minh Châu đã ngủ, cô rón rén vàosau bếp, đổ canh vào chiếc nồi nhỏ, sực nhớ hồi tết Đông Lâm có mang qua biếumột hộp yến sào cao cấp, bảo là để Lý Minh Châu tẩm bổ, nhưng Lý Minh Châu cứcất ở đó không nỡ ăn. Thái Hồng lấy ra một miếng, ngâm nước rồi cho vào nồi.Chiếc bình ga cao đến nửa người đặt ngay bên cạnh, Thái Hồng đưa mắt liếc nhìn,tim đập thình thịch, chỉ muốn co giò bỏ chạy. Sực nhớ bếp ga có công tắc đểbật, cô mới thôi thấp thỏm lo âu. Sau đó, cô nhắm mắt, bật bếp, chỉ nghe tiếngkhí ga rì rì tỏa ra ngoài, nhưng lại không thấy lửa bùng lên. Cô bật đến mấylần nhưng vẫn không được, thầm nghĩ không phải bếp hỏng rồi chứ? Muốn nhờ mẹgiúp nhưng lại sợ bà đa nghi. Cô đành đi tìm hộp diêm, tay cầm que diêm xoẹtmột cái, bấm bụng làm liều, chỉ nghe thấy một tiếng “phừng”, cuối cùng cũng bậtđược bếp, còn đầu tóc thì đã mướt mồ hôi vì sợ.

Đêm đó, Thái Hồng cầm quyển sách Quý Hoàng cho mượn,ngồi trên chiếc ghế đặt trong bếp vừa chờ đợi canh chín. Trên bếp, ngọn lửaxanh liu riu cháy. Hầm suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó cô xem thử hạt sen, thấynó đã nhừ, cô mới tắt bếp, rót canh vào bình, cất trong tủ lạnh.

Cả đêm say giấc nồng, buổi sáng tỉnh dậy, hương thơmcủa món canh táo đỏ hạt sen bay khắp nhà. Thái Hồng bật dậy, nhảy từ trêngiường xuống đất, chạy thẳng ra ngoài.

Lý Minh Châu và Hà Đại Lộ đang ăn màn thầu. Trên bàncó ba bát canh táo đỏ hạt sen, chính là món canh mà cô vừa nấu tối qua.

“Con dậy rồi à?” Hà Đại Lộ nói. “Tối qua con về nhàmuộn quá đấy!”

“Con đi ăn cơm với Đông Lâm.” Thái Hồng thầm than thở,mặt mày ủ rũ ngồi vào bàn. Cô biết chỉ cần nói là đi với Đông Lâm, cha mẹ cô sẽlập tức im lặng để ngầm bày tỏ sự đồng ý. Nhưng nếu là đi gặp một người đàn ôngkhác mà tối chín giờ vẫn chưa về, Lý Minh Châu sẽ liên tục gọi điện cho mà xem.

Lý Minh Châu xoa xoa đầu con gái, trìu mến nói: “Conbé này đúng là hiếu thảo, không ngờ còn biết hầm canh cho cha mẹ uống. Con biếtkhông, sáng sớm cha mẹ thức dậy, thấy món canh để sẵn trong tủ lạnh, cha mẹ vuilắm!”

Cha mẹ mỉm cười với cô, Thái Hồng bỗng cảm thấy xấuhổ.

“Canh ngon không ạ?” Cô vội hỏi.

“Ngon, ngon lắm! Canh con gái nấu dù có đắng thì chamẹ cũng thấy ngon.” Để khen ngợi cô, Hà Đại Lộ uống hết canh trong bát, rồi đưacho cô xem một bát canh đã hết sạch.

“Thế thì sau này con sẽ nấu thường xuyên cho cha mẹuống nhé!” Thái Hồng cắn một miếng màn thầu rõ to, rồi đổ bát canh của mình vàobình giữ nhiệt. “Phần này con mang đến trường uống, buổi trưa chấm bài buồn ngủthì uống cho tỉnh táo.”

“Con gái của mẹ…” Lý Minh Châu cười tươi như hoa. “Saocon không nói sớm, nấu canh cũng có khó gì đâu, sau này mỗi tối mẹ sẽ nấu mộtít canh để hôm sau con mang đến trường uống.”

“Mẹ à, mẹ đừng bận tâm, con tự nấu được mà.”

“Có gì mà bận tâm? Mẹ vui mà, hôm trước cô Lý ở tòanhà 47 có nói với mẹ một cách chăm sóc sắc đẹp, mẹ già rồi chẳng cần làm đẹp,nhưng con còn trẻ, phải chú ý đến vấn đề này, để tránh sau này chưa già mà mặtđã đầy nếp nhăn.”

Thái Hồng đưa mắt nhìn bà, nhoẻn miệng cười, lẳng lặngthu dọn ba lô, tắm gội xong xuôi rồi cầm lấy hộp cơm trưa mẹ đưa cho, hớn hở điđến trường.