Thanh Mai Trúc Mã

Chương 7



13.

Ánh mắt tôi có chút lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như thiêu đốt của Tống Gia Lễ.

Nhưng bí mật giữ trong lòng thật sự khiến tôi khó chịu.

Tôi mím môi, cuối cùng cam chịu nói: “Chẳng phải anh thích cô ta sao, em biết rồi.”

Tống Gia Lễ ngớ người, sau đó khóe miệng chùng xuống, lạnh lùng nhìn vào mắt tôi khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi rất quen thuộc với biểu cảm này.

Chứng minh anh thật sự tức giận.

Đúng như dự đoán, anh cười khẩy.

“Em biết cái gì?”

“Sở Thời Nghi, anh đã nói mấy hôm nay em cứ là lạ, lại đang suy nghĩ chuyện linh tinh à?”

“Xem anh là trai đểu sao?”

Tôi ch.ết đến nơi rồi nhưng vẫn gào mồm nói xằng nói bậy.

“Chẳng lẽ không phải sao, đêm họp lớp đó, em nghe thấy anh phủ nhận chuyện hẹn hò với em.”

“Không ngờ Tống Gia Lễ mày rậm mắt to lại một chân đạp hai thuyền!”

Anh tức giận tôi cũng không chịu yếu thế.

Giọng điệu kích động lên án hành động phủ nhận lạnh lùng, vô tình của anh đêm đó.

Dường như anh nhớ lại việc tôi nói, tức đến bật cười.

“Em uống rượu nên tai cũng bị lãng à?”

?

Sỉ nhục người khác đúng không?

Nhưng không đợi tôi trả lời, anh đã đứng dậy đi thẳng ra mở cửa.

Hoa khôi đang chuẩn bị rời đi lập tức cười tươi như hoa nhìn anh, căn bản không chú ý đến trong phòng còn có người khác.

“Tống Gia….”

“Đêm họp lớp đó, mấy lời cậu tìm tôi nói ở hành lang ấy, làm phiền nói lại lần nữa.”

“Hả?”

Hoa khôi ngu ngơ.

Nhưng vẫn nghe lời lặp lại một lần.

“Tớ nghe nói cậu và Sở Thời Nghi đang hẹn hò, còn nghe nói hồi cấp ba hai người làm “bậy”, sau khi bị giáo viên chủ nhiệm bắt được mới bị ép thừa nhận.

Tống Gia Lễ gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.

“Cảm ơn.”

Sau đó đóng cửa lại không chút nể nang nào, không để ý tới hoa khôi đang ngơ ngác.

Đợi đến khi anh ung dung nghiêng đầu nhìn tôi, tôi run cầm cập.

Hóa ra tôi và hoa khôi đều hiểu nhầm, thật ra Tống Gia Lễ phủ nhận cái tin đồn bậy bạ kia.

Thế thì sự kiểu cách mấy hôm nay của tôi chẳng phải điển hình cho việc con cóc nhảy vào chảo dầu, tự tìm đường chế.t à?

Tôi run lên, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Tôi lao đến ôm lấy Tống Gia Lễ bằng động tác quỳ hoàn toàn xảo trá, điên cuồng thốt ra mấy lời âu yếm sến sẩm để cứu vớt cái mạng chó của tôi.

“Em sai rồi, em sai rồi, em nghĩ nhiều, lại hôn một cái!”

“Cũng trách anh, anh là đồ yêu tinh hại người! Hại em càng ngày càng không thể bỏ anh.”

“Anh có ngửi thầy mùi gì trong không khí không, lẽ nào anh không nhận ra, sau khi anh xuất hiện, bầu không khí đã trở nên rất ngọt ngào.”



Tống Gia Lễ không tránh cũng không đáp lại.

Cười như không cười nhìn tôi, hết sức nguy hiểm.

Cuối cùng trong lúc tôi đáng ríu ra ríu rít, anh chậm rãi nói.

“Sở Thời Nghi, tối nay em đổi phòng đi, chúng ta phải luận kỹ vấn đề này.”

Tôi:?

14.

Đương nhiên, Tống Gia Lễ chỉ giỏi võ mồm.

Mặc dù anh là tên cuồng hôn nhưng cũng là tên bi.ến th.ái lịch lãm.

Bình thương giở mấy trò lưu manh cũng chỉ giới hạn ở việc hôn hoặc sờ mặt tôi.

Tôi hôn dỗ dành, nhận lỗi một lúc lâu, anh mới tha thứ.

Sau khi mắng tôi ngốc mới đi ăn cơm cùng tôi như thường ngày.

Đến nhà ăn đã thấy Vương Đại Tráng mồ hôi đầm đìa, giống như một con husky vừa lên khỏi mặt nước.

“Tráng à, ông sắp xếp xong chưa?”

Đại Tráng hưng phấn nói, “Buổi tối có thể bắt đầu được rồi.”

Nhìn dáng vẻ hào hứng, thật thà chất phác của cậu ấy tôi cũng không nỡ phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cậu ấy.

Đàn ông mà, đôi khi bài học về sự thất bại là cần thiết.

Giờ này trong nhà ăn đông người bất ngờ, tôi dắt Tống Gia Lễ, vất vả lắm mới tìm được chỗ trống.

Còn chưa kịp cầm đũa lên, hoa khôi đã tìm lại đây.

Cô ta đứng trước bàn bọn tôi, giọng nói dịu dàng, mềm mại.

“Tống Gia Lễ, tớ cũng đói nhưng không còn chỗ nữa rồi, có thể ghép bàn ăn chung với bọn cậu không?”

Khi cô ta nói, ánh mắt dán chặt vào Tống Gia Lễ.

Toan tính của kẻ yêu rượu rõ ràng không nằm ở rượu.

Nhưng gương mặt Tống Gia Lễ vẫn lạnh lùng gắp đồ ăn cho tôi, tựa như người đứng trước mặt là không khí.

Một phút trôi qua, nụ cười của hoa khôi dần gượng ép.

Hai phút trôi qua, người bên cạnh hoài nghi nhìn lại, bàn tán xì xào.

Năm phút trôi qua, Vương Đại Tráng nhìn sang, hơi ngơ ngác.

Tôi nhìn hoa khôi, rồi nhìn Tống Gia Lễ, cảm thấy bản thân đã rơi vào giữa cơn bão dư luận trong nháy mắt.

Khá là lúng túng.

Bỏ đi, dù sao tôi cũng là người mềm lòng.

“Không thì…”

“Không được.”

Lời đồng ý của tôi vừa ra khỏi miệng Tống Gia Lễ đã lạnh lùng từ chối.

Không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.