Thanh Mai Trúc Mã

Chương 6



11.

Suốt ba năm cấp 3, sự yêu thích của hoa khôi đối với Tống Gia Lễ luôn trực tiếp không hề che giấu.

Ngoại trừ Vương Đại Tráng không nhìn ra, trong lòng những người khác đều rõ ràng.

Vậy nên, cô ta hiển nhiên có địch ý với tôi – thanh mai trúc mã luôn ở cạnh Tống Gia Lễ.

Mà hiện tại thái độ của Tống Gia Lễ đối với cô ta cũng không rõ ràng.

Lại thêm thằng bạn nối khố ngây thơ ngu ngốc của tôi.

Kẹp tôi ở giữa, đệch, khó chịu thật chứ.

Đồ đàn ông chó má, lát nữa cắn chế.t anh cho hả giận, ai bảo anh trong chén nhìn trong nồi.

Tôi vừa suy nghĩ hèn nhát vừa nở nụ cười lịch sự, thuận tiện đáp lời hoa khôi một cách qua loa.

“Thời Nghi, cậu biết Tống Gia Lễ báo danh đại học nào không?”

“Không biết.”

“Phải không, tôi nghe nói cậu ấy báo danh đại học A.”

Tay tôi đang vân vê quần áo chợt dừng lại.

Đại học A?

Tống Gia Lễ và tôi điền nguyện vọng cùng nhau, chính mắt tôi nhìn thấy cậu ấy chọn đại học B.

Cô ta ở đây để cố tình chế nhạo tôi sao?

Trong lòng tôi cười lạnh, không thèm vạch trần cô ta.

“Thế có lẽ là đại học A đấy.”

“Cậu thì sao, cậu báo danh trường nào? Chuyên ngành gì? Cũng cùng chỗ với Tống Gia Lễ sao?”

Tôi bỏ balo vào trong ngăn tủ khóa, nghiêng đầu nhìn hoa khôi đang nở nụ cười nhạt nhẽo, dịu dàng, cười như không cười.

“Cậu tra hộ khẩu à?”

“Ngại quá tôi chỉ muốn quan tâm cậu chút thôi, cậu đừng tức giận.”

Mùi trà xanh phả vào mặt tôi.

Vốn dĩ tôi đã canh cánh trong lòng chuyện của cô ta với Tống Gia Lễ, quả thật không muốn cãi nhau với cô ta.

“Tôi không tức, sức chịu đựng của tôi không thấp đến thế.”

Sau khi lịch sự đáp lại một câu bèn nhấc chân chạy đi tìm Tống Gia Lễ.

Nhưng khi tôi xoay người rời đi, luôn cảm giác ánh mắt của hoa khôi nhìn sau sống lưng tôi giống như hận không thể giế.t chết tôi ngay tại chỗ.

12.

Cửa phòng Tống Gia Lễ khép hờ.

Tôi lịch sự gõ cửa rồi bèn nhấc chân bước vào.

Anh ấy cũng đang dọn hành lý, sau khi nhìn thấy tôi đi vào, vẫy tay với tôi.

Như vẫy chú cún vậy.

Tôi hơi hậm hực.

Nhưng nhìn khuôn mặt trong trẻo lãnh đạm của anh, vẫn không kìm lòng được mà bước tới.

Tôn nghiêm và sắc đẹp có thể đánh đồng sao?

Đương nhiên không rồi.

Sắc thì xong rồi.

Khi tôi dán lên người anh định hôn, cửa phòng đột nhiên bị người ta gõ.

Tống Gia Lễ không nhịn được “chậc” một tiếng, tiếp tục cúi đầu hôn tôi như không nghe thấy.

Tôi mơ hồ hỏi anh.

“Chẳng lẽ…chẳng lẽ là Đại Tráng ư?”

“Cậu ta có thẻ phòng, sẽ không gõ cửa.”

“À…”

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, cùng lúc đó giọng con gái ngọt ngào đến phát ngấy vang lên.

“Tống Gia Lễ, cậu có đó không?”

“Tớ có việc tìm cậu.”

Là hoa khôi.

Hô hấp tôi nghẽn lại, ngửa đầu ra sau và lùi ra.

Tống Gia Lễ lại gần tôi, giọng nói vừa trầm vừa khàn.

“Tránh cái gì?”

“Hay là đi mở cửa đi, ngộ nhỡ cô ta có chuyện gấp…”

Tống Gia Lễ không có động tĩnh gì, ấn đường dần nhíu chặt, vừa hoàn toàn chuyên tâm vừa có ý tìm tòi nghiên cứu.

Sau hai giây im lặng, anh trầm giọng nói:

“Sở Thời Nghi, sao em luôn đẩy anh về phía cô ta thế?”