Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1377: 1377: Đại Hỗn Chiến 1






“Phốc phốc!”Vài tiếng trầm đục, chín đám thanh thuỷ chợt hoá thành chín viên lam sắc viên châu mờ nhạt, mặt ngoài phù văn lưu chuyển không chừng, tản mát ra linh khí tinh thuần thuỷ dao động.

Đúng vậy là định hải châu.“Không tốt, đủ bộ pháp bảo, lại có chín viên.”Ngân sắc phượng hoàng thanh âm tràn ngập kinh ngạc, trong lòng thầm kêu không tốt.

Một đôi cánh màu bạc ngân quang đại trướng.Người tu tiên Nhân tộc am hiểu luyện khí luyện đan.

Thời điểm đáu pháp, Yêu tộc sợ nhất gặp phải Nguyên anh tu sĩ có đủ bộ pháp bảo, đối phương có thể bày ra trận pháp để đối phó với Yêu tộc.Đúng lúc này, một trận tiếng gầm rú “Oành đùng đùng vang lên.

Nước biển quay cuồng kịch liệt, một cái làm sắc cự thủ lớn hơn mười trượng chợt xuất hiện ở trên mặt biển, hung hanh đập về phía thanh sắc cự hạc.Thanh sắc cự thủ chưa gần người, một cỗ trọng lực mạnh mẽ liền đập vào mặt.


Thanh sắc cự hạc lập tức cảm thấy toàn thân như bị siết chặt, phản ứng chậm một nhịp.Bên ngoài thân nó thanh quang đại phong, cánh hung nhất phiến, cuồng phong gào thét.

Một cỗ thanh sắc lốc xoáy b ắn ra, nghênh về phía lam sắc cự thủ.Oành đùng đùng!Thanh sắc lốc xoáy đánh trúng vỡ nát lam sắc cự thủ.

Thanh sắc cơn lốc cũng biến mất không thấy.

Một đạo âm ba vô hình không hề có dấu hiệu b ắn ra, nháy mắt xẹt qua thân thể thanh sắc cự hạc.Thanh sắc cự hạc há mồm phun ra một miệng lớn máu tươi, linh vũ trên người đều bị bóc ra không ít.Đây là hợp kích chi thuật, lam sắc cự thủ thêm âm ba công kích.Sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ thì Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thi triển hợp kích chi thuật, uy lực lớn hơn nữa.

Công kích bọn họ có thể chồng hẳn lên, bên ngoài chỉ là thấy lam sắc cự thủ nhưng thật ra là có một đạo âm ba công kích.

Âm ba công kích này công kích nhưng mà Vương Trường Sinh và Uông Như Yên pháp lực điệp gia thi triển, uy lực rất lớn.Lôi minh thanh vang lớn, ngân sắc lôi phượng hoá thành một đạo lôi quang biến mất không thấy.Lam sắc thuỷ nhận bị đánh tan ngưng kết thành nước biển, nhanh chóng hoá thành một cái lam sắc thuỷ mạc thật lớn, che kín thanh sắc cự hạc.Lam sắc cự hạc mặt ngoài trải rộng lam săc phù văn như hạt gạo, tản mát ra một trận thuỷ linh khí lớn dao động.Bên trong lam sắc quang mạc, thanh sắc cự hạc cso cảm giác bị một cỗ áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, tựa như muốn nghiền nát thân thể nó vậy.Nước biển kịch liệt quay cuồng, chợt dâng lên cao vài chục trượng.

Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên sóng biển, thần sắc lạnh nhạt.

Kim liên cầm bày ra ở trước mặt nàng.


Vương Trường Sinh đứng ở đằng sau Uông Như Yên, ánh mắt tràn đầy sát khí.Thanh sắc cự hạc bị hắn dùng chính viên định hải châu bày ra trận pháp vây khốn, cho dù có thể thoát thân, thì cũng muốn lột một tầng da.Nếu không phải con ngân sắc lôi phượng chạy trốn mau thì cũng sẽ bị hắn vây lại một chỗ.“Không tốt, mau ra tay cứu giúp, Thanh Hạc đạo hữu không thể xảy ra chuyện.”Ô Nguyệt ngọc dung đại biến, vội vàng dặn dò nói.Nàng tự nhiên có thể nhìn ra được là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thi triển hợp kích chi thuật.

Hai Nguyên anh tu sĩ dùng đủ bộ pháp bảo bày ra trận pháp.

Thanh Hạc muốn thoát thân hầu như khả năng là không có xảy ra chuyện đó, trừ phi có đồng bạn giúp đỡ.Hư không sáng lên một trận nân quang, hiện ra một con ngân sắc lôi phượng.Ô Nguyệt dẫn theo ba gã hải tộc đánh tới, Lý Thiên Dương tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, liền dẫn theo ba Nguyên anh tu sĩ nghênh đón.

Ba người Hải Đại Thiện còn lại cùng dị tộc đấu tranh không ngớt.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bày ra trận pháp vây khốn thanh sắc cự hạc, bọn họ vừa mừng vừa sợ.Trong lúc nhất thời, Nguyên anh tu sĩ hai bên ra tay đánh lớn.

Yêu tộc muốn cứu người, Lý Thiên Dương tự nhiên sẽ không thể đáp ứng, toàn lực ngăn cản.Bên trong lam sắc thuỷ mạc, ngón tay ngọc nhỏ dài của Uông Như Yên xẹt qua cầm huyền, một trận tiếng đàn trầm thấp vang lên.Thanh sắc cự hạc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám sơ ý, vuốt cánh, bay về phía bên ngoài lam sắc thuỷ mạc, ý đồ muốn phá trận chạy trốn.Vương Trường Sinh cười lạnh một chút, rồi bấm nhiệm pháp quyết.


mặt biển chợt quay cuồng kịch liệt, xuất hiện mấy chục cỗ lốc xoáy lớn hơn trăm trượng, một cỗ khí lưu mạnh mẽ đột nhiên hiện lên.Đồng thời lúc đó, một cỗ trọng lực mạnh mẽ từ bốn phươn tám hướng vọt tới.

Thanh sắc cự hạc đã bị trọng lực ảnh hưởng, tốc độ chậm lại một ít.Bên ngoài thanh sắc cự hạc thanh quang đại phóng, tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp đôi.Vương Trường Sinh là Uông Như Yên thật là dung mớ vây khốn được yêu này, như thế nào lại để cho nó chạy thoát.Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, nước biển bình tĩnh kịch liệt quay cuồng, hoá thành một lam sắc cự thủ lớn hơn mười trượng, nhanh chóng phách về phía thanh sắc cự hạc.Cùng lúc đó, bên trong lam sắc thuỷ mạc sáng lên một tấm lam sắc phù văn, hoá thành hơn mười con lam sắc cự mãng lưng thô há mồm đánh về phía thanh sắc cự hạc.Hơn mười con lam sắc cự mãng nửa đường hợp nhất thể, hoá thành một lam sắc thuỷ giao dài hơn mười trượng, giương nanh múa vuốt đánh về phía thanh sắc cự hạc.Lam sắc thuỷ mạc sáng lên một trận lam quang chói mắt, bên cạnh nước biển nhanh chón ùa về phía lam sắc thuỷ mạc.

Lam sắc thuỷ mạc càng trở nên dày đặc thêm.Vương Trường Sinh chit cần giữ lại thanh sắc cự hạc, không cho hắn chạy trốn.

Chuyện còn lại, liền giao cho Uông Như Yên.Tiếng đàn chậm rãi trở lên trào dâng hản lên, làm cho người ta nhe xong cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta có một loại cảm giác tự đặt mình vào bên trong chiến trường..