Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 301: Cuộc Hợp Cấp Cao



Văn phòng thám tử của Thiên Thanh có đến hai tầng lầu, một tầng trệt dùng làm văn phòng, tầng một làm thư viện, còn tầng hai là nhà riêng của Thiên Thanh. Trúc Chi đi vào phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ của Thiên Thanh. Cô nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn còn bận rộn với mớ suy nghĩ tiêu cực.

Trúc Chi không thể cứ mãi chìm vào cảm xúc này. Cô trước giờ vẫn sống tốt khi không có tình yêu nam nữ. Huyết Yêu nói đúng, tình cảm yêu đương này chỉ khiến con người ta trở nên yếu đuối, mệt mỏi. Nghĩ lại, tất cả đều do cô tự suy diễn rồi tự vui, tự an ủi chính mình mà thôi.

Trúc Chi không cần tình yêu mới sống được. Giờ đây cô còn gánh trách nhiệm trên vai, dù chuyện liên quan đến Thiên giới không nằm trong phận sự của cô, nhưng cô vẫn mong muốn Tam giới được sống bình yên mà không bị ai quấy phá. Hơn nữa, cô còn là một tiểu ma vương. Cô không cần ôm trách nhiệm vào mình, nhưng tình thế bắt buộc cô phải lựa chọn giúp đỡ những người ngoài kia. Nhất là khi Nguyên Sâm vẫn còn chưa bị bắt được – người này e rằng còn nguy hiểm hơn cả Quý Nhậm.

Tất cả đều là tình cảm đơn phương từ phía cô. Huyết Yêu chẳng có lỗi gì cả. Cô không thể nào đổ thừa tâm trạng buồn thảm của mình lúc này cho hắn được. Cô không nên vì tình cảm nam nữ mà gò bó hay khiến Huyết Yêu khó xử. Chuyện tình cảm không thể ràng buộc hay ép buộc đối phương đáp trả chỉ vì không muốn mình tổn thương. Hắn đã từng dứt khoát cắt đứt sợ dây tơ hồng nghiệt duyên của hai người, có thể thấy hắn đã quyết định không muốn tình cảm nam nữ khiến mình xao nhãng.

Càng huống hồ, Huyết Yêu là một thần giữ của, trách nhiệm của đại thân lớn lao thế nào Trúc Chi cũng hiểu. Hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, yêu thương và chăm sóc. Nếu cô thật sự yêu Huyết Yêu, cô không nên trói buộc mà phải biết mình nên làm gì mới đúng (luôn làm hậu phương vững chắc cho hắn). Cô không có được tình yêu thì chí ít cô cũng giúp đỡ cho hắn vơi đi phần nào gánh nặng. Dù sao hai người cũng đang duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Cô không cần vì sự ích kỷ của chính mình mà làm cả hai không thể tiếp tục nhìn mặt nhau, hay ít ra cô không thể đối diện tự nhiên với hắn.

Trúc Chi cuối cùng cũng thoát khỏi mớ hỗn độn mà bản than tự tạo ra. Cô cuối cùng cũng suy nghĩ thong suốt. May mắn mà Huyết Yêu không biết cô đã rơi vào trạng thái đau khổ, nếu biết hẳn là giữa họ sẽ xuất hiện một bức tường vô hình khiến cả hai không thể tiếp tục trò chuyện vui vẻ như trước đây. Cô giận mình vì đã đa sầu đa cảm quá đáng.

Huyết Yêu lúc này xuất hiện bên trong phòng của cô. Hắn thấy cô nằm đó, trầm tư đến mức không phát hiện có người xuất hiện bên trong căn phòng, nước mắt vẫn còn vương trên đôi gò má. Hắn đằng hắng rõ to, ý muốn cô biết sự hiện diện của mình. Hắn cẩn trọng quan sát nét mặt của cô, sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ làm cô khó xử thêm.

Trúc Chi vừa thấy Huyết Yêu đã nhanh tay chụp lấy cái mền bên cạnh đắp lên mặt mình. Cô cảm thấy xấu hổ khi cho hắn nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của mình. Mặc dù cô đã nghĩ thông suốt, nhưng khuôn mặt vẫn chưa kịp lau đi vài dòng lệ.

Huyết Yêu từ từ tiến tới bên cạnh cô, rất cẩn trọng suy xét lời nói trong đầu. Hắn sợ bản thân lại buông lời khiến cô tổn thương một lần nữa. Dù sao tất cả mọi thứ xảy đến với cô đều do một tay hắn bày ra.

Huyết Yêu nói rất chậm:

“Nếu những lời ban nảy của ta khiến cô tổn thương, vậy cho ta xin lỗi.”

Trúc Chi lú đầu ra khỏi tấm mền, rất ngạc nhiên khi thấy Huyết Yêu đến đây chỉ vì muốn xin lỗi cô. Dù đã suy nghĩ thong suốt từ nảy giờ, nhưng khi thấy bộ dạng chân thành xin lỗi của hắn, cô đã hoàn toàn đánh mất lí trí còn sót lại. Sự tủi thân bủa vây tâm trí cô, thay vì nói ra một lời khiến Huyết Yêu yên tâm thì nó lại biến thành tiếng nấc nghẹn, nước mắt cũng vì thế rơi xuống càng nhiều.

Trúc Chi thút thít một hồi, trong khi Huyết Yêu đứng đó lặng lẽ nhìn cô, không nói thêm một câu nào, sợ rằng lại khiến cô khóc to hơn. Hắn muốn đến bên cạnh cô an ủi, hy vọng làm dịu đi tổn thương mà cô phải chịu, nhưng hắn cũng sợ cô hiểu lầm ý tốt của mình mà dành càng nhiều tình cảm hơn cho mình. Vì thế, hắn chỉ đứng bất động tại chổ, tiến không được lùi cũng chẳng xong.

Trúc Chi khóc một hồi, liền lấy tay lau khô nước mắt. Đôi mắt đã sung húp và đỏ ngầu. Lúc này mới quyết định ngồi dậy. Cô nói:

“Không. Thật ra khi ấy anh nói đúng lắm. Anh còn có nhiều trách nhiệm trên vai và tôi có thể thông cảm ít nhiều. Có điều, tôi chưa bao giờ muốn rang buộc hay buộc anh phải đáp trả tình cảm của mình. Anh cứ yên tâm đi. Từ mai, tôi sẽ chấm dứt đoạn tình cảm đơn phương này. Tôi hy vọng chúng ta vẫn bình thường như trước đây.”

Huyết Yêu gật đầu, trông có vẻ vui hơn lúc vừa xuất hiện trong phòng. Hắn nhỏ nhẹ:

“Cô có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy khiến ta mừng cho cô. Đừng cảm thấy buồn bã hay tiếc nuối khi chúng ta không thể yêu nhau. Ta tin rằng sẽ có một người xuất hiện khiến trái tim cô rung động một lần nữa. Nồng nhiệt và điên cuồng như tình đầu thôi.”

Trúc Chi bật cười ha hả. Cô buông lời chọc ghẹo:

“Nè, anh dần giống một chuyên gia tâm lý tình yêu của hạ giới đấy. Mấy câu đó anh tìm ở đâu ra vậy hả?”

Huyết Yêu cười cười:

“Được rồi. Ta thật sự có chuyện gấp cần giải quyết. Ta phải đi ngay.”

Trúc Chi bước xuống giường, đi đến bên cạnh Huyết Yêu. Cô hỏi ngay:

“Anh đi gặp Tiểu Bạch ư?”

Huyết Yêu gật đầu đáp:

“Phải. Tiểu Bạch nhất định đã gặp được Quý Nhậm, nên ta đến gặp con bé một chút. Xem xem nó có thông tin gì đáng giá hay không.”

Trúc Chi ậm ừ:

“Anh mau đi đi. Chuyện quan trọng như vậy sau anh không làm trước, lại chạy đến đây nói đạo lý làm gì. Tôi có phải kiểu người không biết suy nghĩ cho đại cuộc đâu.”

Huyết Yêu thở dài:

“Hữu Lực nói với ta rằng cô đã bị tổn thương. Nó nói rằng cô đã khóc rất nhiều. Ta có hơi lo lắng một chút, nên mới ghé qua xem thử.”

“Tôi không sao rồi. Anh đi đi. Nhớ cẩn thận một chút, trên Thiên giới chắc chắn có kẻ đang quan sát khắp nơi. Chưa biết chừng Quý Nhậm đã cài người của hắn vào đó rồi.”

Huyết Yêu trao cho cô một nụ cười thân thiết, rồi mới yên tâm rời đi. Trúc Chi nhanh chóng đi rửa mặt. Cô tươi tỉnh đi xuống dưới lầu, thấy mấy anh con trai mặt người nào cũng đầy lo lắng. Rõ rang họ đang muốn biết tâm trạng của cô ra sao rồi.

Quý Nhậm lúc này đã chờ được năm tên thuộc hạ cấp cao của mình xuất hiện. Quý Nhậm ngồi trên ngai vàng mô phỏng, trông rất giống của Thiên tử, nhìn là biết gã đã ủ mưu rất lâu về việc giành lấy ngôi vua trong Tam giới.

Bên dưới cái bàn hình chữ nhật, dài đang có năm tên ngồi vào năm vị trí. Một tên đầu hói, mặc áo khoát đỏ rực, trên bàn nơi y đang ngồi có một chai lọ trong suốt có thể thấy cả dung nham bên trong. Ngồi bên cạnh y là một tên khác, mặc áo khoát màu xanh dương, xung quanh gã phà ra một làn hơi lạnh kì dị.

Quý Nhậm rút ra một điếu xì gà và hút. Những tên thuộc hạ liếc nhìn gã như mới lần đầu trông thấy gã hút thuốc như thế. Hoặc chúng không biết thứ mà chủ nhân của mình đang dùng là thứ gì. Thấy thế, Quý Nhậm giải thích:

“Thứ này của Hạ giới rất mê hoặc. Ta không cách nào bỏ nó được. Nếu thích, các ngươi cứ cầm lấy hút thử đi.”

Nói xong, Quý Nhâm búng ngón tay một cái, năm điếu xì gà xuất hiện trước mặt năm kẻ tháp tùng. Chúng cẩn thận cầm lấy và đưa lên miệng hút. Một tên trong số đó ho sặc sụa khi vừa mới đưa lên miệng hút thử (Quý Nhậm bật cười đầy chế nhạo), còn những tên còn lại sợ phải trông thấy điệu cười tà tà hơi điên của chủ nhân nên đành ngậm chặt miệng không dám hút lấy lần nào nữa.

Quý Nhậm nhả khói ra đầy phòng. Gã khịt mũi nói:

“Mấy cái thử thách mà các ngươi phụ giúp ta đã bị một đám nhóc phá hoại hết rồi?”

Tên đầu hói trong năm tên hốt hoảng:

“Không thể nào. Đám nhóc nào mà lại thoát khỏi biển lửa của em chứ đại ca? Anh giỡn hoài.”

Quý Nhậm nghiến răng, nghiến lợi nói rõ to:

“Vậy mà chúng thoát được rồi đó, tên đầu hói - Tinh Tân. Chúng còn vô hẳn nhà của ta làm loạn nữa. Đám nhóc đó là người của Huyết Yêu.”

Quý Nhậm không them để ý nét mặt tên đầu hói đã đen như than khi gã gọi y là “tên đầu hói”. Gã chỉ lạnh lung nói tiếp:

“Ta muốn chúng ta đẩy nhanh kế hoạch nhanh hơn dự kiến.”

Quý Nhậm rất nhanh đã nói rõ ràng từng chi tiết trong kế hoạch tấn công Thiên giới, trước khi đám nhóc kia kịp thông tin lại cho Gia Khánh và Minh Nghĩa biết về gã. Thiên tử sẽ không còn tin yêu gã như trước nữa, gã muốn đi trước một bước.

Trong kế hoạch có cả việc sắp xếp đội quân của Huyết Yêu có mặt trên Thiên giới. Nhưng gã vẫn đang nghĩ cách khiến chúng có mặt trên thiên cung kịp lúc kế hoạch của gã diễn ra. Gã muốn gài bẫy chúng trở thành phản tặc, còn gã sẽ dẫn đội quân đến cứu trợ. Sau khi Thiên tử chết đi, gã sẽ nghiễm nhiên trở thành anh hùng của chúng thần. Dĩ nhiên gã sẽ có cách khiến họ bầu chọn cho mình trở thành Thiên tử mới.

Quý Nhậm sẽ vào thiên cung trước thuộc hạ của mình. Chúng còn có nhiệm vụ dụ dỗ đám nít ranh kia lên thiên cung náo loạn. Gã đang phân vân không biết nên dung cách gì khiến đám trẻ nít hơi ranh mãnh của Huyết Yêu tự đãn xác lên Thiên giới đây. Nghĩ đến đây, gã hơi đau đầu rồi.

Một tên tóc bạc dài ngang lưng, mặt mày trang điểm lòe loẹt, y có một nụ cười mỉm chi rất duyên dáng, nhìn giống một cô nương hơn. Y ngồi đối diện với tên đầu hói và ngồi ké bên cạnh tên mặc áo khoát xanh dương kia. Môi y cong thành một nụ cười ngọt ngào, nói hơi ẻo lả, giọng nói cũng giống một cô nương:

“Không phải đám nít ranh đó là thuộc hạ của Huyết Yêu ư? Chúng ta có cần loan tin giả hắn bị hành hình trong thiên lao hay không? Đám nhóc đó nhất định liên lạc với Gia Khánh và Minh Nghĩa giúp đỡ.”

Tên áo xanh bồi thêm:

“Tịnh Uyển nói đúng. Gia Khánh và Minh Nghĩa nhất định không đứng nhìn Huyết Yêu bị hành hình. Chúng nhất định vào thiên lao cứu hắn. Đến lúc đó chúng ta úp cái tội giúp đỡ phản tặc lên đầu hai tên đó. Sau đó, chúng ta sẽ được hưởng lợi rồi.”

Quý Nhậm ậm ừ, gật gù cái đầu, chưa tán thưởng Tịnh Uyển (gã trong ẻo lả như một cô nương ấy). Tịnh Uyển tủi thân tựa đầu lên vai tên vừa nói giúp mình – Tịnh Phong.

Tịnh Phong lên tiếng chỉ trích chủ nhân của mình:

“Sao anh không khen ngợi Uyển Uyển. Nàng ấy là người nghĩ ra kế hoạch mà.”

Quý Nhậm tức mình:

“Rồi cứ mỗi lần các ngươi đưa ra kế sách hay lại bắt ta khen ngợi ư? Mấy người mới vừa quen biết ta hay sao? Còn không hiểu tính khí của ta hả?”

Quý Nhậm giận dữ quát thêm:

“Ta còn chưa tính sổ cái vụ thử thách bị người khác phá vỡ một cách dễ dàng nhé. Ta đoán đám nhóc đó có những đặc tính riêng. Một đứa có khả năng chịu lửa, băng, độc dược và bùn của mấy người.”

Tịnh Tân – tên đầu hói trong đám, cũng là người khoác lên mình bộ áo khoác màu đỏ rực lửa nói:

“Em muốn biết người đã vượt qua dung nham của em là ai. Người này không phải con người bình thường đâu.”

Tịnh Tân nói:

“Sao một trong chúng ta không đi điều tra sơ về lai lịch của đám nhóc đó đi. Một khi chạm mặt, chúng ta cũng không bỡ ngỡ.”

Tịnh Uyển chọc ghẹo:

“Anh bắt đầu sợ một đám nhóc từ khi nào hả?”

Quý Nhậm gật đầu đồng ý với ý kiến của Tịnh Tân:

“Ta cũng đồng ý nên điều tra đám nhóc đó. Các ngươi đừng khinh suất, đừng tưởng chúng chỉ là bọn tép riu khù khờ. Đừng quên, Huyết Yêu đã thắng Mạnh Quân một phần cũng nhờ chúng góp sức đấy.”

Tịnh Uyển chu môi:

“Vậy chủ nhân nhờ Tịnh Ngôn đi thăm dò đi.”

Tịnh Ngôn là tên thấp bé, khuôn mặt trông giống một đứa trẻ mới lên mười, trên tay cầm một nhánh lan rừng thơm lừng. Nó đang húp vội ly nước trên bàn, chẳng nghe được cuộc trò chuyện của những người khác. Đến khi nghe đến tên của mình, nó mới ngẫng đầu lên.