Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 271: Nguyệt Nương Với Mạnh Quân



Trúc Chi biết được Nguyệt Nương đang ở đâu đó gần viên hắc ngọc, biết được vừa rồi chính Nguyệt Nương nhập xác của cô nói chuyện với Huyết Yêu, cô có chút bất ngờ. Nguyệt Nương mạnh đến thế nào mới giấu ký ức lẫn linh hồn trong viên hắc ngọc (đây đều là suy đoán của riêng Trúc Chi).

Mạnh Quân có nỗi ám ảnh lớn lao với Hắc Ma. Gã vẫn còn nhớ như in hình ảnh nó xuyên qua trái tim của gã, vết đâm vẫn còn trên cơ thể gã đây này. Dù gã đã thông minh hơn cô một bậc, gã đã học được cách nhốt linh hồn sau khi chết, nhưng gã vẫn không cách nào quên được nhát đâm chí mạng đó.

Càng nghĩ Mạnh Quân càng không hiểu Nguyệt Nương thoát chết ra sao. Gã rõ ràng phong ấn thần lực của cô mới tự tin bỏ cô lại dưới đáy hồ. Huống hồ gã còn cho thú nuôi trông chừng nghiêm ngặt. Nguyệt Nương có ba đầu sáu tay mới thoát được. Gã biết dù cho mình truy hỏi nàng cũng không nói, nên gã bắt đầu chuyển sang dụ dỗ:

“Nguyệt Nương, nếu đúng là nàng, nàng nên đi bên cạnh ta. Chúng ta sẽ trở thành đôi phu thê quyền lực nhất Tam giới.”

“Nằm mơ.”, Trúc Chi hừ lạnh. Cô cảm thấy rất buồn cười. Gã dựa vào đâu khiến cô tin theo gã lần nữa. Gã cho rằng Nguyệt Nương vẫn là cô nương ngốc nghếch, dễ tin người năm nào hay sao.

Mạnh Quân tưởng Trúc Chi im lặng đồng nghĩa với đồng ý với gã. Gã vươn tay muốn túm lấy vạt áo của Trúc Chi, nhưng gã vẫn đong đưa cánh tay trong không trung mà không thực hiện ý định của mình. Gã tiếp tục dỗ ngọt:

“Nguyệt Nương, nàng nhớ lại xem trước đây ta và nàng đã có thời gian tuyệt vời như thế nào? Chuyện của sư phụ nàng chỉ là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?”, Trúc Chi tức giận quát.

Trúc Chi (lúc này có phần ký ức của Nguyệt Nương) không nói thêm nhiều chuyện xưa với Mạnh Quân. Càng nghe cô Mạnh Quân ba hoa, cô càng thêm điên tiết. Mạnh Quân rõ ràng không thèm nhận lỗi cũng như dám hối chuyện ác mình làm. Cô nói chỉ bằng không, còn không nên xử lý gã luôn cho rồi.

Trúc Chi hướng mũi kiếm vào trái tim của Mạnh Quân, sát khí bừng bừng, toàn thân như mũi tên lao mạnh vào gã. Gã dùng thanh Nhị đệ cản lại, gạt phăng Hắc Ma sang một bên. Nếu là một thanh kiếm bình thường đã gãy làm đôi, may mà thanh Nhị đệ của gã có kiếm khí cũng được xem như đứng thứ hai. Gã xoay người sang bên trái, chém mạnh một nhát kiếm vào người cô.

Mưa rơi như thác đổ, cơn mưa khiến tầm nhìn của Trúc Chi bị hạn chế. Nếu cô không phản xạ nhanh, tự lách mình né tránh, có khi đã bị thương nặng bởi nhát kiếm vừa rồi của gã. Mạnh Quân dùng viên ngọc lấy từ Đông Bạch làm ra chuyện xấu bậc này, thật đáng hận. Cô cần nhanh chóng giết được gã, trả lại viên ngọc cho Huyết Yêu bảo quản mới tốt.

Mạnh Quân dùng giọt mưa, biến chúng thành ngàn mũi tên phóng thẳng vào ngực Trúc Chi. Cô dùng kiếm cản được hầu như tất cả. Duy chỉ có một mũi tên vô hình chứa độc, vì tầm nhìn bị che mắt mà cô không thấy, nên không tránh được. Cô cũng không phát hiện bản thân đã bị mũi tên bắn trúng. Lúc này, Mạnh Quân mỉm cười rất đắc ý, làm như mũi tên kia chắc chắn sẽ giết được cô.

Mạnh Quân cho rằng Nguyệt Nương cũng là thần tiên, đã là thần tiên sẽ có điểm yếu chí mạng. Lần này, gã đã rút kinh nghiệm sau lần giết hụt Gia Khánh, gã đã sáng tạo một loại kịch độc, một bước tiến cao nhất của Âm tà độc. Nhưng loại độc này chỉ giết thần tiên khi chúng sử dụng thần lực mạnh nhất. Nguyệt Nương không thể nào không dùng thần lực nếu không đánh trực diện với gã. Vì vậy, gã quyết định tiến gần nàng hơn, thay vì dùng kiếm khí đấu với nhau ở khoảng cách xa, gã buộc phải tiếp cận thật gần. Gã muốn ép cô sử dụng thần khí. Đến khi đó, độc dược phát tán, nàng chỉ còn nước chết dưới chân gã.

Mạnh Quân lao vào đấu kiếm cùng với Trúc Chi. Một người ra chiêu, một người đỡ chiêu, nhanh như chớp. Dường như không thấy được ai là người chiếm thế thượng phong, cũng khó nhận ra hai con người đang đánh nhau, chỉ thấy hai luồng ánh sáng đỏ đen bám lấy nhau. Âm thanh đinh đinh đan đan, tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau tóe lửa khiến sấm sét đùng đùng vang lên. Tia lửa điện trên trời xoẹt ngang làm bầu trời như bị nứt ra làm đôi. Bầu trời vẫn bị nhuốm một màu đen, mưa vẫn vô tình trút xuống hạ giới, nhìn ảm đạm, tang thương.

Mạnh Quân hơi căm tức khi Nguyệt Nương chẳng thèm dùng đến thần lực, mà kiếm thuật lại linh hoạt đến diệu kỳ như vậy. Nếu nàng không phải tử địch của gã, gã nhất định học kiếm thuật của nàng. Gã phải nghĩ cách khác thôi.

“Phải rồi.”, Mạnh Quân reo vui trong lòng. Gã như quên mất một điều. Thần lực không dùng trong kiếm pháp, vẫn còn cách ép đối phương dùng nó.

Mạnh Quân nghĩ xong liền dùng cả hai bàn chân đạp vào ngực Trúc Chi, đáp xuống trên một ngọn cây gần đó. Gã dồn mọi thần lực và tà thuật đã hút từ đám hoa hắc ám, dứt khoát chưởng thẳng về phía Trúc Chi.

Trúc Chi đang lơ lửng trên cao, dùng Hắc Ma cản lại, nhưng luồng sức mạnh quá lớn, cô đành truyền một chút thần lực vào thanh kiếm, đỡ lấy chưởng lực của Mạnh Quân. Gã mỉm cười, suýt nữa đã nhảy cẫng vui sướng vì sắp chiến thắng.

Trúc Chi phát hiện điểm lạ bên trong cơ thể mình. Càng dùng thần lực, cô càng cảm thấy như cạn kiệt năng lượng. Cô trộm nhìn nụ cười mãn nguyện của gã liền đoán bản thân đã trúng kế gì đó, cô không đoán được kế sách gì. Nhưng cô tạm đoán bản thân đã trúng không chiêu của Mạnh Quân từ lúc nào không hay. Cả người lẫn kiếm rơi mạnh xuống đất.

Trúc Chi biết Mạnh Quân rất mạnh. Không phải gã chiếm Tam giới cho vui, mà điều đó khiến gã cảm thấy thích thú và gã tự tin về sức mạnh của mình. Gã mạnh đến mức khiến Thiên giới phải lao đao trong một thời gian dài. Chẳng trách ai ai cũng kiêng dè gã. Cô không biết nếu mình đối chọi với gã ngay thời điểm gã vẫn còn nguyên vẹn, liệu cô có bao nhiêu phần trăm chiến thắng.

“Trúc Chi, chủ nhân đã trúng Âm tà độc của hắn.”, giọng nói từ thanh kiếm truyền vào tai cô. Là Hắc Ma đang cảnh báo cô, “Ngài không nên dùng quá nhiều thần lực.”

Trúc Chi gượng ngồi dậy:

“Hắc Ma, nếu không kết hợp với thần lực, ta không thể sử dụng em một cách thành thạo.”

“Chủ nhân hãy tin ta, hãy tin Nguyệt Nương. Nguyệt Nương không bao giờ muốn chủ nhân bị thương. Nguyệt Nương luôn muốn báo đáp ân cứu mạng của chủ nhân.”

Trúc Chi không nghe sai. Vừa rồi Hắc Ma tự xưng là Nguyệt Nương. Nhưng cô vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn:

“Em nói gì? Em là Nguyệt Nương?”

“Chuyện rất dài. Bây giờ Nguyệt Nương đã trở thành Hắc Ma và Hắc Ma sẽ từ từ kể cho chủ nhân biết.”

“Ta có thể tự chữa lành.”

“Trong lúc đó hãy để Nguyệt Nương mượn xác ngài một chút.”

“Được.”, Trúc Chi nhắm mắt, đợi Nguyệt Nương thực hiện ý nguyện của mình. Nhưng Nguyệt Nương muốn hoàn thập nhập xác cần mất rất nhiều thời gian.

Mạnh Quân nghĩ Trúc Chi bị điên, tự dưng lại nói chuyện một mình. Dù gã không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng gã đoán cô không phải đang nói với gã. Có điều cô đã rơi xuống đất, coi như độc tố đã xâm nhập, có khi đã chết cũng nên.

Mạnh Quân vui vẻ xà xuống đứng gần đó, xem xét cơ thể mềm mại của cô, xem chừng vẫn còn thở. Gã định sẽ dùng một đao giết chết cô lại bị một giọng nói trìu mến ngăn lại, một giọng ngọt ngào thân quen:

“Mạnh Quân, muội ở đây cơ mà. Muội mặc màu áo huynh thích nhất nè.”, Nguyệt Nương xuất hiện trong màn mưa, nàng dịu dàng tươi cười nhìn gã.

Giọng nói kia hoàn toàn của nàng, gã giật mình ngước lên nhìn người con gái trước mặt. Nàng ấy là Nguyệt Nương bằng xương bằng thịt. Gã giật bắn người thụt lùi, trái tim bắt đầu run rẫy sợ hãi. Phải, gã sợ nàng. Trúc Chi có khí thế của nàng, nhưng không có khuôn mặt nàng. Còn cô gái trước mặt hoàn toàn có hình dáng, khuôn mặt, cả nụ cười của nàng.

Mạnh Quân quan sát nét mặt bình yên của cô thoát nhớ lại vài ký ức trước đây. Tuy không yêu thương nàng, tuy gã một lòng muốn lợi dụng nàng, nhưng trong thâm tâm gã vẫn không nỡ tuyệt tình với nàng. Nàng chỉ cần chỉ nơi nàng giấu viên hắc ngọc, nàng đã không bị gã giết chết. Thật đáng tiếc cho số phận người con gái ngây thơ, cả tin ấy. Có lẽ trong tất cả tội ác, gã vẫn luôn canh cánh một mình nàng, vẫn luôn sợ một ngày nàng quay lại giết mình như lời nàng đã thề. Bao đêm dài luôn mộng thấy nàng đến đòi mạng.

Mạnh Quân không hay biết rằng vừa rồi Huyết Yêu đã thấy Trúc Chi rơi xuống. Hắn không thể thả tay (hắn đang ngăn chặn cơn lũ hung tàn) và bay đến đỡ lấy cô, nhưng đã khiến va chạm của cô nhẹ hơn rất nhiều. Đồng thời hắn biến ra một Nguyệt Nương bằng xương bằng thịt, kéo dài thời gian giúp Trúc Chi và Hắc Ma (tất cả đều nhờ cái lần Tiểu Bạch nhìn thấy nỗi sợ hãi lớn nhất của Mạnh Quân, vì thế hắn mới biến ra một Nguyệt Nương giống như bản thể). Hắn nói với Gia Khánh, giọng đầy lo lắng:

“Cô ấy dường như đang mất đi ý thức. Nguyệt Nương giả không giữ gã lâu được.”, nói xong Huyết Yêu lặng lẽ truyền một chút thần lực vào cơ thể giả mạo kia, hy vọng nó có thể khiến Mạnh Quân phân tâm.

Mạnh Quân bị dọa đến tái mặt, dù gương mặt gã đã trắng bệch lắm rồi. Nguyệt Nương nếu đang đứng trước mặt gã; vậy người tự xưng là Nguyệt Nương, đang nằm dưới đất lại là ai mà biết tất cả chuyện của gã và nàng.

Đột nhiên, một Nguyệt Nương biến ra thành mười Nguyệt Nương, làm tăng nỗi sợ của gã lên làm mười lần. Mười Nguyệt Nương bao vây xung quanh Mạnh Quân, cùng hét lớn:

“Chàng không cần ta sao? Vậy thì chàng phải chết.”

Trúc Chi đã đứng dậy được, Nguyệt Nương đã nhập xác thành công. Huyết Yêu lúc này mới thở ra một hơi, chuyên tâm chặn lũ quét. Nàng chầm chậm tiến vào vòng vây, hơi thở phả ra toàn mùi sát khí.

Mạnh Quân kinh hãi khi thấy Trúc Chi còn sống, không thể nào tin được có người không bị độc của gã giết chết. Mà Trúc Chi lúc này khác lạ hơn khi nảy, nhất là luồng khí màu đỏ đang bao trùm cả cô lẫn thanh kiếm.

Mạnh Quân rất nhanh bình tâm trở lại, rất nhanh khôi phục dáng vẻ nghiêm túc của mình. Vừa rồi, gã hơi loạn trí, Nguyệt Nương sẽ không bao giờ cười với gã kể từ khi gã giết sư phụ của nàng. Suýt nữa gã đã bị chúng lừa, chúng đã biến nhiều Nguyệt Nương hòng phân tâm gã. Gã tức giận, sẵn tay phóng mười chiếc lá vào mười Nguyệt Nương khiến tất cả đều tan biến.

Lúc này, chỉ còn một mình Nguyệt Nương và Mạnh Quân đứng bên trong một vòng tròn mà gã vừa tạo ra, vòng tròn kia là lằn chắn ngăn ngoại nhập, sẽ không ai có thể vào được bên trong cứu Nguyệt Nương, cũng khiến mọi sát thương không thể phát ra ngoài. Gã sẽ dùng một chiêu giết chết nàng.

Mạnh Quân vung kiếm chém mạnh một đường, kiếm khí khiến mặt đất nổ tung. Nguyệt Nương không hề hấn gì cả, nàng dùng thanh kiếm Quỷ cản một đòn của gã một cách nhẹ bâng. Gã tiếp tục vung mạnh những nhát kiếm vào Trúc Chi.

Nhưng rất quái dị, Nguyệt Nương không hề né tránh mà lại không bị thương bở những đòn tấn công của Mạnh Quân. Gã kinh hồn bạt vía, càng lúc càng chém điên loạn hơn bao giờ hết, nhưng nàng lại chỉ đứng đó mỉm cười độc ác.

Khí thế kia hoàn toàn áp đảo Mạnh Quân. Gã dường như nhớ lại lần giao đấu với Y Lân cũng gặp hiện tượng này: Gã hầu như không chạm được vào vạt áo của Y Lân.

Nguyệt Nương đứng đó, cả người lần kiếm tỏa ra một ánh hào quang bức người. Mạnh Quân không ngờ rằng lằn chắn mà gã tạo ra lại trở thành yếu điểm của gã, gã chẳng cách nào thoát khỏi sự khống chế của nàng.

Đã