Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 257: Mưu Đồ



Tên áo xanh vừa nói xong liền bay lên trời, chặng đứng ánh sáng từ ánh trăng đang chiếu xuống trần giang, vẻ mặt đắc ý hiện rõ trên nét mặt.

Thanh Băng - người gieo rắc mầm bệnh khắp nơi đứng trên không một hồi, y thả một đàn muỗi vào không khí. Miệng y cười khà khà, trông đáng ghét vô cùng.

Truy Nam tỏ thái độ không vui khi Thanh Băng chơi đùa như vậy. Gã không muốn bị bắt thóp quá nhanh, trước khi nghe lệnh từ Mạnh Quân.

Thanh Băng thúc nhẹ cùi chỏ vào cánh tay Truy Nam, giở giọng nịnh hót:

“Lão huynh hoạt bát đáng yêu của ta ơi. Huynh cứ để ta vui đùa một chút thôi. Huynh không thấy chúng ta bị giam quá lâu rồi ư?”, Thanh Băng quàng vai bá cổ Truy Nam rồi cười cười,nói tiếp, “Bấy nhiêu đó đâu đủ giết chết ai đâu chứ?”

Truy Nam gạt cánh tay nặng ịch của Thanh Băng ra khỏi người mình. Gã cau có:

“Bấy nhiêu đó của đệ cũng đủ giết một trăm, à không, một ngàn mạng người rồi.”

“Thì có sao?”, Thanh Băng cười nhạo, “Huynh quan tâm đến lũ người hạ đẳng kia từ bao giờ hả? Huynh đừng nói huynh không thích thu thập linh hồn của chúng.”

Đông Bạch đứng giữa hai người khi y nhận thấy cả hai tên Bắc và Nam này sắp bắt đầu đánh nhau. Y can ngăn:

“Hai ngườ có thôi đi không?”

Tên Tây Xích chỉ đứng đó nhìn họ cáu xé lẫn nhau, lòng rạo rực niềm vui khôn xiết. Phải biết, gã đến đâu sẽ gieo rắc chiến tranh ở đó. Việc nhin hai người bạn mình sắp sửa đánh nhau cũng khiến gã phấn khích. Hả đúng là một tên biến thái bệnh hoạn.

Mạnh Quân thôi hút nguyên khí của con người, gã đã đứng dưới đất từ bao giờ. Gã nhìn khắp cảnh trí xung quanh một hồi rồi tặc lưỡi. Cuối cùng gã cũng lên tiếng can ngăn đám thuộc hạ của mình:

“Ta triệu hồi các ngươi để làm đại sự. Bớt trẻ con lại một chút đi.”

Quả nhiên, Thanh Băng không còn trừng mắt muốn hạ đo ván cùng Truy Nam nữa. Truy Nam thì “hừ” một cái rồi đi đến bên cạnh Mạnh Quân.

Trong kế hoạch của Mạnh Quân, gã không muốn lộ rõ thân phận nhanh như vậy. Gã muốn chiếm lấy thanh kiếm của Quỷ trước khi để Tam giới biết mình đã tái xuất giang hồ. Dĩ nhiên gã tính không bằng trời tính, mà gã ghét “trời tính” kia lắm. Gã muốn mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

Mạnh Quân trở lại một lần nữa cũng nhờ vào trí thông minh của chính gã. Gã đã để lại một tà thuật nhầm hồi sinh chính mình trong một hang động trên đỉnh Hoàng Liên Sơn. Chỉ có điều, tà thuật của gã chỉ dùng được khi gã nhập xác vào một cơ thể con người, mà người này phải là người phạm tội tày trời như giết người.

Linh hồn của Mạnh Quân không hề bị thiêu rụi như Tam giới vẫn tưởng. Gã đã trốn khỏi địa ngục kịp lúc. Tuy nhiên, ác linh lại rất yếu, gã vốn dĩ tưởng mình tiêu đời rồi. Gã đã trốn trong hang động một mình.

Rất may, trong hang động – nơi Mạnh Quân trốn, tồn tại một loại loài hoa hắc ám, loài hoa này sinh tồn bằng ma khí của nhân gian. Gã đã tự nuôi dưỡng linh hồn mình bằng việc hấp thụ ma khí từ loài hoa kia.

Mạnh Quân phải chờ hơn ngàn năm, ác linh của gã mới mạnh như bây giờ. Gã phải tìm cơ thể của ai đó mới được. Và rồi, gã tình cơ tìm thấy một cuốn sách cỗ mà chúng sanh sau này lại chôn vùi ngay trong hang động. Thật trêu ngươi gã khi gã chẳng thể chạm được vào cuốn sách, linh hồn của gã không làm được điều đó.

Mạnh Quân rời khỏi hang động, gã xuống nhân gian dạo chơi vài vòng. Trần gian đã thay đổi rất nhiều, lòng người có thay đổi hay không chỉ có trời mới biết. Gã tình cờ gặp được cơ thể người này, một thanh niên trẻ tuổi độc ác và hoang dại. Mỗi làn nhìn vào nó, gã lại thấy bản thân mình trước đây.



Mạnh Quân đâu thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Gã đã gặp gỡ thằng bé, trù tính vài chuyện. Và rõ ràng thứ mà thằng bé theo đuổi lại là thứ mà gã muốn – thanh kiếm của Quỷ. Và rồi nó chấp nhận linh hồn của gã tồn tại song song với nó. Họ đã cùng nhau giết rất nhiều người, những kẻ mang hình xăm “Tam giác vàng”, những kẻ nắm trong tay bản đồ đi đến nơi giấu cuốn sách tà thuật cổ đại.

Từ trong cuốn sách cỗ, gã phát hiện cách chiếm dụng Quỷ vương và cả thanh kiếm đã giết được gã. Quỷ vương kia chắc là hậu duệ của tên nhóc đã giết được gã. Một tên nhóc tì lại có khả năng giết được gã, chỉ nghĩ thôi gã đã tức điên máu lên rồi. Gã là ai kia chứ? Gã hắc ám bậc nhất, không một ai dám so tài với gã. Vậy mà thằng bé kia đâm gã một đao liền khiến gã chết đi. Thanh kiếm ấy còn chặn đứng Đệ nhị trong tay gã.

Mạnh Quân dĩ nhiên muốn có cả hai thứ. Một là gã muốn thanh kiếm vạn năng kia, hai là gã muốn tự tay giết Quỷ vương một lần nữa hòng trả mối thâm thù bao lâu.

Lại một nữa, Mạnh Quân phải thú nhận cái kế hoạch của gã nhiều lần đã phá sản, và gã càng ghét chuyện gã không kiểm soát được mọi thứ hơn. Gã không thể chờ cho đến khi có hai thứ kia nữa, gã phải hành động nhanh hơn dự tính. Bởi vì Gia Khánh còn sống đồng nghĩa với việc cả Tam giới đã biết chuyện gã trở lại. Gã phải nhanh chóng lấy lại sức mạnh và cả thân thể trước, sau đó hẳn truy tìm thanh kiếm của Quỷ sau vậy.

Vì thế, Mạnh Quân đã triệu tập đội quân của mình. Tứ đại hung thần đã trở lại, gã cần bốn thứ mà chúng nắm giữ mới khôi phục cơ thể của gã.

Mạnh Quân ra hiệu cho tứ đại hung thần đi sát bên cạnh mình. Sau đó, cả năm tên biết mất trong màn đêm.

Thanh Lâm đứng cạnh quan sát đã lâu. Vậy mà không ai phát giác ra nó. Không biết là do chúng kém cỏi hay do linh lực bên trong người Thanh Lâm mạnh tới mức hung thần hay cái linh hồn sống nhờ thân thể con người kia không thể cảm nhận được.

Thanh Lâm không biết chúng đã đi đâu. Nó trầm ngâm một hồi rồi phi người lên trên cao. Nó nhổ ra một cọng tóc và ném vào không khí. Từ cọng tóc mọc ra hàng ngàn mũi tên nhỏ xíu. Nó nói to:

“Giết tất cả mấy con muỗi điên đó cho ta.”

Thanh Lâm phất tay một cái, màn đêm liền biến mất. Nó lại phất tay lần thứ hai, lần này kèm theo một nụ cười nửa miệng, người người đang nằm dưới đất tỉnh dậy. Rất nhanh mọi người hoàn hồn và lại xô bồ vào dòng đường đầy xe cộ.

Thanh Lâm lạnh lùng:

“Đại hung thần xuất hiện. Nửa đêm càng lúc càng đến gần. Ta có nên giúp họ một tay không đây?”, Thanh Lâm mỉm cười rồi biến mất.

Mạnh Quân kinh hãi. Dấu hiệu của gã đã bị đánh bay, bóng tối không còn bao trùm Nhân giới nữa. Điều này có nghĩa gì đây? Sức mạnh của gã chưa đủ hay có kẻ nào ra tay ngán đường? Thời của gã chưa có ai làm được điều này. Hay mấy ngàn năm qua, đã có một kẻ có sức mạnh ngang hàng với gã.

“Không.”, Mạnh Quân tự nói với chính mình, “Trước mắt phải hồi sinh cơ thể của ta trước đã.”

Mạnh Quân mời tứ đại hung thần ngồi xuống trong phòng khách. Gã bắt đầu bàn chính sự:

“Các ngươi thấy đấy. Ác linh của ta đang sống nhờ trong cơ thể một tên nhóc, mà tên nhóc này quả nhiên đúng ý của ta, nó vô cùng độc ác. Nửa đêm nay là thời khắc quan trọng, khi nhật thực một lần nữa che khuất mọi thứ, ta sẽ lại hồi sinh. Nhưng ta muốn nó xảy ra nhanh một chút, nên nhật thực sẽ đến ngay thôi.”

Đông Bạch có hơi nghi ngờ:

“Chắc chắn sẽ thàng công chứ?”

Mạnh Quân tươi cười:



“Ta cần bốn thần vật mà các ngươi luôn mang theo bên cạnh: Viên ngọc trên trán của các ngươi.”

Tên mặc áo xanh, Thanh Băng, thộn mặt nhìn Mạnh Quân như không tin những gì mình vừa nghe được. Viên ngọc của họ chứa sức mạnh, tinh khí của cả bốn người. Nếu như viên ngọc bị phá nát, họ chắc chắn chết và không cách nào hồi sinh lần nào nữa. Y do dự:

“Nếu không nắm được phần thắng trong tay, bốn người chúng ta sẽ chết theo bốn viên ngọc kia.”

Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi gầm:

“Ngu ngốc. Không lẽ ngươi tưởng ta sẽ đẩy người của mình vào cõi chết hay sao? Một mình ta đâu thể đọ lại đám ngươi Thiên giới kia. Còn nữa, ta tưởng các ngươi muốn tự tay giết chết Địa mẫu kia mà. Một khi ta hồi sinh một lần nữa, các ngươi nhất định có cơ hội giết ả ta.”

Mạnh Quân đã gãi đúng chổ ngứa của bốn tên ác ma trước mặt. Chúng căm hận Địa mẫu và luôn muốn giết bà ta để chiếm luôn cả Âm giới. Gã biết chúng luôn canh cánh về ả đàn bà đó. Vì thế gã bắt đầu dịu giọng:

“Ta đâu phá nát viên ngọc của các ngươi. Bởi vì chìa khóa duy nhất mở cái hòm chứa xác của ta là bốn viên ngọc kia. Ta chỉ muốn mượn một chút. Không thì các ngươi hãy đi cùng ta. Chúng ta sẽ đến nơi đó và các ngươi đứng một bên canh chừng.”

Tứ đại hung thần nhất trí đồng ý với Mạnh Quân. Chúng không chờ thêm phút giây nào nữa mà đi ngay. Mạnh Quân không muốn mất thời gian thêm, trước nửa đêm gã phải đồng nhất linh hồn và thể xác làm một.

Huyết Yêu cuối cùng cũng trở lại với nhóm Trúc Chi. Hắn rất mệt mỏi, lần này còn không thèm giả bộ mình vẫn ổn cho cả hội cùng xem.

Trúc Chi vô cùng đau lòng. Xem ra sức lực của một thần tiên cũng không chống đỡ nổi với mọi chuyện. Cô đứng dậy, đi đến đằng sau hắn, dùng đôi tay nhỏ bé của mình xoa bóp đôi vai của hắn. Cô muốn nhanh nhanh xua tan mọi mệt mỏi của hắn.

Vô Ảnh suýt nữa hét lên thành tiếng, suýt đứng dậy ngăn cản hành động của Trúc Chi, may mà Nhất Uy kịp ngăn lại.

Theo như ký ức của anh, Huyết Yêu chưa bao giờ để một người con gái tự ý đụng vào cơ thể của mình. Lẽ nào giữa hai người này có cái gì đó mờ ám hay sao. Ngay cả Nhất Uy cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy hai người kia thân mật, lại còn đưa tay ngăn anh lại nữa.

Vô Ảnh lúc này mới nhớ đến nụ hôn mà Huyết Yêu đã hôn Trúc Chi khi kéo tâm trí của cô trở về. Thì ra, nụ hôn kia không đơn thuần. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, anh đã nghi hoặc rằng: Không nhất thiết phải dùng nụ hôn để kéo tâm trí Trúc Chi trở về. Trừ phi, giữa họ thật sự có nụ hôn đó. Bởi vậy Huyết Yêu mới làm như vậy. Bởi vì chính hắn mới là người có mối liên kết tâm linh mạnh mẽ với Trúc Chi.

Vô Ảnh ngồi xuống, hơi đắn đo quan sát biểu tình sắc mặt của họ. Trúc Chi đương nhiên có tình ý với Huyết Yêu. Sao bây giờ anh mới nhận ra điều này. Đôi mắt chứa đầy tình yêu nồng nàn, không giống đôi mắt khi cô nhìn Nhất Uy hay bản thân mình.

Còn Huyết Yêu thì sao? Liệu hắn có dành tình cảm đặc biệt nào cho Trúc Chi hay không. Trong lòng Vô Ảnh tự dưng rất lo lắng cho hai người. Kết cục tình duyên kia không có kết cục tốt đẹp đâu.

Trúc Chi không để ý nét lo lắng trên khuôn mặt Vô Ảnh. Cô bắt đầu kể chuyện mình đã mơ thấy Nguyệt Nương cho cả nhóm nghe. Cô kể rất chi tiết, hầu như không bỏ sót chi tiết nào. Ngay cả việc cô nghi ngờ Nguyệt Nương đã giấu ký ức này bên trong viên hắc ngọc, cho đến khi Mạnh Quân xuất hiện, cô sẽ mơ thấy nó.

Huyết Yêu im lặng ngẫm nghĩ rất lâu. Đột nhiên hắn mỉm cười. Ai cũng khó hiểu khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của hắn.

Huyết Yêu cuối cùng cũng huỵch toẹt ra:

“Mạnh Quân đang tìm cách khôi phục bộ dạng trước đây của mình. Chúng ta sẽ đến gặp hắn. Trên đường đi ta sẽ nói cho mọi người rõ chuyện.”

Ba người còn lại nắm lấy vạt áo của Huyết Yêu, cùng hắn biến đi mất.