Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 11: Vào đêm



Trên đường quay về đội ngũ dân chạy nạn, Burlando mới biết thì ra Tama vì muốn cảm ơn hắn đã cứu giúp hôm qua, cho nên từ lúc tỉnh lại khỏi hôn mê vẫn luôn đi tìm hắn. Lúc ấy ông ta nhìn thấy Burlando và Charr cùng với các kỵ binh rời khỏi đội ngũ dân chạy nạn, đã chạy theo sau suốt quãng đường, không ngờ trùng hợp gặp ngay lúc Burlando sử dụng cấm thuật.

Chẳng qua Burlando lại không lo là Tama sẽ tố giác mình lên Viêm thánh điện, lại cảm thấy người trung niên kiên cường này dường như không phải loại người như vậy. Mặt khác, Tama cũng không thể lấy ra được chứng cớ.

Có điều, Burlando không biết rằng, hắn giật mình trước thân phận của Tama, đối phương lại cảm thấy hắn thần bí khó lường. Người trung niên cũng chỉ mới gặp một ít miêu tả về loại phép thuật bị cấm như pháp trận luyện máu này trên tài liệu bằng da dê, thực tế thì ngay cả ông ta cũng không biết cách thực hiện loại cấm thuật này — lúc ấy ông ta chỉ căn cứ vào hiệu quả phản phệ từ trận pháp trên người Burlando mới đoán ra là đối phương đang sử dụng loại cấm thuật này.

Nhưng không thể không nói, chỉ với bằng ấy mà ông ta cũng đoán đúng thì có thể thấy được tài năng và sự nhạy bén mà không phải người thường có được.

Bản thân Tama cũng không có thành kiến gì đối với cấm thuật, hiện nay có quý tộc nào mà không vi phạm lệnh cấm? Viêm thánh điện còn ra lệnh nghiêm cấm buôn bán nô lệ, nhưng ở khu vực biên giới, việc mua bán bẩn thỉu này còn chẳng phải càng lúc càng phồn vinh, thậm chí có nhân viên thần chức vài nơi còn thông đồng làm bậy.

So với những điều đó, hiện giờ ông ta càng hi vọng được thảo luận kỹ xảo luyện kim cùng với vị quý tộc trẻ tuổi này. Người trung niên suy nghĩ một lúc mới nói: "Thưa ngài, ngài muốn chế tạo gì vậy?"

Burlando nghe thấy vị đại sư thuật luyện kim tương lai đang mở miệng gọi mình là ngài liền cảm thấy lâng lâng: "Tôi cần hợp thành một số tinh thể linh hồn, nguyên liệu là xương cốt vong linh cao cấp. Tôi muốn dùng chúng để chế tác một pho tượng linh hồn."

Trên thực tế hắn muốn tạo pho tượng linh hồn "Hươu trắng", thứ này là một loại tượng linh hồn khá đơn giản. Nó có thể gọi ra một con hươu đực linh hồn màu trắng — trong truyền thuyết lâu đời của Wanze, hươu đực màu trắng dừng chân trong khu rừng cây cổ xưa, ánh mặt trời yên tĩnh chiếu vào hòn đảo nhỏ ở trung tâm khu rừng, tượng trưng cho nơi an nghỉ của linh hồn — bởi vậy, hươu trắng khá mẫn cảm đối với linh hồn, Burlando muốn dùng nó để ngửi ra u hồn ẩn nấp trong linh giới.

Đó có thể là binh chủng vong linh bậc trung đầu tiên mà họ sắp gặp phải, là con mắt và sát thủ khủng bố nhất trong đêm của phù thủy vong linh.

"Tượng linh hồn?"

Tama thật khó tưởng tượng. Tượng linh hồn chẳng qua chỉ là một kết quả luyện kim đơn giản, chỗ khó duy nhất của nó là nguyên liệu. Vị luyện kim thuật sĩ trung niên rất khó tưởng tượng được là Burlando thế mà dùng một cấm thuật để luyện một bức tượng linh hồn?

"Tiên sinh Tama, ngài không cần nghi hoặc. Thực ra trên tay tôi thiếu công cụ luyện kim…" Burlando thấy rõ nghi hoặc của đối phương, đáp.

Tama nghe xong suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất. Một nguyên nhân lớn khiến kỹ xảo luyện máu uy lực mạnh mẽ bị gọi là cấm thuật chính vì nó có thể lấy thủ đoạn cấp tốc, ngắn gọn để sử dụng trên chiến trường, có ưu thế mà thuật luyện kim thông thường không cách nào bằng được. Thế nhưng dùng thuật luyện máu để kích hoạt pháp trận cao cấp sẽ gây ra phản lực lên thân thể lớn đến mức dọa người.

Trong chiến tranh quốc gia giữa trận doanh ánh sáng và trận doanh bóng đêm, không phải không có luyện kim thuật sĩ dùng pháp trận máu, hy sinh bản thân, để triệu hồi ra sinh vật hoặc thần khí hùng mạnh chuyển bại thành thắng — nhưng nói ngắn lại, trọng tâm của kỹ xảo này ở chỗ hiến tế, hoàn toàn trái ngược với giáo lí của ánh sáng, cho nên mới bị liệt vào loại cấm.

Nhưng ngày hôm nay thế mà người thanh niên quý tộc này lại coi nó là thứ thay thế cho "Công cụ luyện kim". Lại nói, một thuật sĩ luyện kim chuyên nghiệp chính là dù có mất mạng cũng phải mang theo công cụ bên mình mới phải.

"Này, thưa ngài. Thực ra trên tay tôi cũng có công cụ, nếu ngài không để ý thì có thể sử dụng của tôi. Loại pháp trận luyện máu này rất có hại đối với thân thể, nên dùng ít đi mới tốt." Tama mất nửa ngày mới có phản ứng, nói.

"Đương nhiên không để ý, vậy thì làm phiền ngài —"

Có sẵn công cụ đương nhiên Burlando sẽ ngốc nghếch mà đi lấy máu của mình. Tuy rằng nước thánh số 5 không có hiệu lực mạnh như nước thánh số 7, nhưng nếu tiết kiệm được thì nó vẫn là loại thuốc quý báu có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng.

Giảm bớt được phí tổn luyện kim, còn thu hoạch ngoài ý muốn một vị đại sư luyện kim tương lai, tâm tình Burlando rất tốt. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác nhẹ nhõm muốn thở ra, mới khiến hắn thoải mái mà cùng hai người Charr và Tama vừa đi vừa bàn luận kỹ xảo thuật luyện kim.

Charr thân là học đồ phù thủy, tuy còn chưa chân chính nắm bắt kỹ năng luyện kim, nhưng trong tháp Đen của Karasu, các giáo viên phép thuật cao nguyên không ai không phải đại sư luyện kim. Anh ta đã được nhìn quen nghe nhiều, kiến thức cũng coi như không tầm thường.

Mà Burlando đã có tri thức luyện kim cấp 5, cho dù tham gia cuộc thi luyện kim chính thức của Erewhon cũng có thể thoải mái giành lấy danh hiệu luyện kim thuật sĩ cấp một; so với Tama vẫn chỉ bồi hồi ngoài cửa, thật ra thì hắn càng giống một thiên tài luyện kim thực sự.

Thảo luận giúp Tama được lợi khá nhiều. Chẳng qua là người trung niên có những ý tưởng như thiên mã hành không cũng khiến Burlando kinh hãi. Hắn biết đối phương chỉ thiếu một cơ hội và một hoàn cảnh bên ngoài, bằng không tất sẽ có ngày trở thành đại sư trong truyền thuyết ấy.

Dù sao thì thuật luyện kim cũng là một kỹ xảo tốn kém vô cùng kinh người: Như hắn vừa dùng răng nanh của Lich trung cấp, trên chợ đen hoặc chợ phù thủy đều có thể bán được ba trăm Tor mỗi chiếc.

Mà tận ba mươi chiếc mới chế tạo được một bức tượng hươu trắng đơn giản mà thôi.

Trong khi ba người thảo luận, Burlando nghiêng mặt nhìn thấy Freya đang chạy dọc theo hàng ngũ chạy nạn đang hỗn loạn đi tới. Tình huống gì đây? Hắn ngẩn người, duỗi tay vung vẩy trước mặt đối phương không phản ứng, Burlando đành phải vỗ trán nàng — Freya hoảng sợ, bỗng nhiên cả kinh tỉnh lại: "Anh, anh làm gì!"

Nàng thấy rõ là Burlando, biểu tình nghiến răng nghiến lợi nói: "Burlando! Anh chạy đi đâu, lại có thêm rất nhiều người tới, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"

Giọng nàng ngày càng nhỏ, lại không giống như oán giận mà giống như tủi thân. Burlando bảo nàng dẫn dắt những người dân chạy nạn, nàng cũng đã tận tâm hết lực, nhưng một ngày nay số lượng dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, nàng sắp có cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt nhọc. Trên thực tế, cũng như Burlando, mấy ngày nay nàng còn chưa được chợp mắt một lần. Hơn nữa, so với Burlando, áp lực của nàng còn lớn hơn.

Charr và Tama nhìn thấy Burlando nói chuyện với Freya, rất ăn ý lui về sau một bước, sau đó tiếp tục thảo luận. Về phần chuyện gì xảy ra giữa chàng trai và cô gái tóc đuôi ngựa kia thì, họ cho rằng không thấy thì tốt hơn.

Cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, Burlando là người trong cuộc nên hoàn toàn không phát giác được sự ỷ lại đặc biệt của Freya vào mình — còn tên phù thủy tùy tùng trẻ tuổi thì có lòng xem kịch vui. Về phần Tama, người trung niên luyện kim thuật sĩ thành thực thì còn tưởng rằng tiểu thư trẻ tuổi kia là vị hôn thê của chàng quý tộc trẻ tuổi đấy.

"Cô vẫn chưa được ngủ sao?"

"Nhiều người như vậy, làm gì có thời gian. Anh có biết không, dường như đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng bị đánh tan, vừa rồi chúng ta tiếp nhận rất nhiều binh lính chạy ra từ thung lũng Đá Nhọn, nghe nói có rất nhiều người đã chết…"

Freya xoa xoa đôi mắt đỏ như mắt thỏ, bất mãn nói.

Burlando sửng sốt. Cô nàng ngốc nghếch này không ôm đồm hết mọi việc vào mình đó chứ? Hắn vỗ trán nàng: "Cô nghĩ một mình có thể làm được hết mọi việc đấy hả?"

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Freya ngơ ngác nhìn hắn.

"Không phải còn có mấy chú Reto, Manord sao, nếu thật sự không được thì cô đề bạt vài người trong dân chạy nạn lên, cho họ nắm quyền lực, để họ giúp cô chẳng phải là xong rồi?"

Burlando cảm thấy thiếu nữ tóc đuôi ngựa quả thực là thẳng như ruột ngựa.

"A, anh, anh không nói sớm!"

Burlando gõ gõ trán nàng: "Không liên quan gì tới tôi, vì cô quá ngu ngốc."

Mặt Freya vụt cái đỏ bừng, vội đẩy tay hắn ra: "Tôi, tôi nói với anh sau —"

Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy giống như bị lửa đốt mông, chỉ để lại một cái bóng hùng hùng hổ hổ. Burlando nhìn thấy chiếc đuôi ngựa vung vẩy lên xuống kia liền lắc đầu cười cười.

"Thế nào?" Freya vừa đi, Charr liền cười hì hì chạy lên.

Burlando cầm lấy túi nước, sửng sốt: "Thế nào cái gì?"

"Freya nha, một cô gái thật tốt, bụng dạ tốt, lại nghiêm túc đáng yêu. Ngài không nhìn ra sao, ngài lãnh chúa, thực ra cô ấy thích ngài." Phù thủy tùy tùng trẻ tuổi đáp.

Burlando vừa mới rót một ngụm nước vào miệng lập tức phun phì ra ngoài.

"Anh nói cái gì?"

"Tôi nói, tiểu thư Roman và tiểu thư Freya — đây chính là phiền toái đấy, thưa lãnh chúa."

*********

Cả buổi chiều, Burlando đều dành cho việc điêu khắc một lọ chứa thích hợp. Bởi vì dù sao cũng là tác phẩm luyện kim đầu tiên, ngay từ đầu hắn đã nhất định muốn bản thân phải một mình hoàn thành cái phôi cho tượng hươu trắng. Có điều, sau khi làm hỏng vài khối gỗ linh sam, Burlando nhanh chóng phát hiện sự chênh lệch giữa mộng tưởng và hiện thực.

Thành phẩm tốt nhất trên tay hắn trông như một cây củ cải, mà không phải hươu đực. Rơi vào đường cùng, hắn đành ủy thác công tác này cho Tama. Đa số các luyện kim thuật sĩ chuyên nghiệp đều am hiểu thủ công, cắt may, hội họa và thậm chí cả kỹ thuật rèn — đương nhiên, trừ gã gà mờ Burlando này ra.

Khi đi ra khỏi xe ngựa đã là chạng vạng tối. Mặt trời dần chìm xuống dãy núi nhấp nhô ở phía tây. Ánh chiều tà tịch dương mạ lên vùng núi một màu đồng cổ đẹp đẽ. Xa xa, một rừng linh sam đầy chóp nhọn lập lòe sáng lên, như dính phải phấn vàng.

Burlando vịn lấy thành xe ngựa, nhìn ánh nắng chiều, ký ức lại hướng về tận cùng hướng tây, sẽ hội ngộ một ngọn núi cao vươn thẳng vào trong mây — dãy núi Karlinda. Ngọn núi khí thế hùng vĩ tiếp tục uốn lượn, trải dài về phía tây, hình thành một bán đảo trong biển hồ Vong Nguyệt.

Hắn nhớ lại bản thân trong trò chơi, lần đầu tiên lặn lội đường xa cùng với đội mạo hiểm chính là đi dọc theo cánh rừng kia, cuối cùng đi tới bờ đông của nội hải Vong Nguyệt.

Đây chính là thế giới, hiện ra chân thật trước hắn mắt.

Sau khi rời xe ngựa, Burlando tốn chút thời gian tìm Roman, nhưng hắn tìm nửa ngày cũng không biết tiểu thư thương nhân đã lủi đi đâu mất. Trên thực tế, cả ngày trời, tiểu thư thương nhân đã tiến hành cuộc "Tự mạo hiểm" của mình. Tóm lại, đa số thời gian là đừng mong tìm thấy nàng.

Vị tiểu thư này giống như có sức sống vô hạn, luôn chạy tới chạy lui giúp không ít việc trong đội ngũ chạy nạn, và lòng nhiệt tình của nàng đã thắng được danh tiếng trong những người dân. Trên đường đi, Burlando đều nghe thấy người chạy nạn bàn luận tới "Vị tiểu thư kia" hoặc là "Vị tiểu thư kia như thế nào như thế nào" — hắn nhìn sắc trời, đã bắt đầu tối rồi.

Tới chừng bảy giờ ba mươi, Burlando lệnh cho đội ngũ dân chạy nạn dừng lại cạnh một khe suối trong thung lũng. Nơi này càng thiếu ánh sáng nên tối tăm hơn, hai bên sườn núi đen ngòm không thấy được gì. Trong bóng đen chập chùng dường như người ta thấy được có thứ gì đó ẩn náu. Khi vùng núi bắt đầu lên sương mù và tiếng cú kêu văng vẳng, mọi người đều sởn gai ốc — nhưng Burlando lại biết rõ, chỉ có ở địa phương này mới có thể tránh được tầm nhìn của kên kên xương Madala. Đợi tới buổi tối chính là thời khắc mà u hồn thường lui tới.

Dàn xếp xong cho dân chạy nạn, Burlando mới cho đoàn tự vệ tới sườn núi bên cạnh đốn củi. Hắn muốn tạo ra một lượng lớn trường mâu giản dị trong thời gian ngắn để bổ sung cho nhân lực mới gia nhập.

Thực lực trọng tâm của hắn vẫn là kỵ binh trị an. Đội ngũ kỵ binh do Manord cầm đầu hiện tại đã khuếch trương tới hơn năm mươi người. Một ngày nay, trước sau hắn đã tiếp nhận gần một trăm lính đánh thuê và bộ binh giáp nhẹ Bờm Trắng, hơn nữa còn chiêu mộ dân binh trong số dân chạy nạn, só lượng này còn có thể tăng gấp đôi.

Bởi vậy, hiện tại hắn không thiếu nhân lực, chỉ thiếu vũ khí. Đoàn tự vệ vẫn là ba người dùng chung một kiếm, điều này làm cho hắn nhớ tới các tiền bối cách mạng ở thế giới kia của mình.

Bên cạnh đó, Burlando bảo Charr triệu tập mấy nhân vật đầu lĩnh trên tay lại, ví dụ như Reto, Manord, Uriel và Balum mới gia nhập hôm nay — những người này đại biểu cho mấy vòng tròn thực lực nhỏ dưới tay hắn. Tối nay hắn muốn giải thích cho nhóm người này về kế hoạch phải thực hiện, để tránh lúc xảy ra sự cố.

Tám giờ, tia sáng cuối cùng chìm sau đường chân trời, mười hai ngôi sao thuộc chòm sao Vu Phù Thủy xuất hiện đầu tiên trên bầu trời phương đông — Burlando và những người kia đứng trên đỉnh thung lũng. Hắn vừa nhìn danh trại do người chạy nạn vội vàng dựng nên, vừa nói: "Tình huống ngày hôm nay thì mọi người cũng thấy, quân đoàn Bờm Trắng và phần lớn dân chạy nạn ở thung lũng Đá Nhọn gặp chuyện gì thì tin tức chắc đã truyền tới phần lớn người bên dưới mọi người. Ý đồ của Madala không chỉ xua đuổi chúng ta, ngược lại, chúng còn muốn xử lý chúng ta, tận lực làm cho tin tức tại Riedenburg chậm trễ truyền tới Vanmier —"

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, thưa ngài. Số lượng quân đội vong linh đằng sau đã vượt quá xa chúng ta. Kỵ binh của chúng tôi nói là họ nhìn thấy biển khô lâu khổng lồ ở phía tây, ban ngày chúng hành động thong thả, nhưng đêm tới là chúng sẽ tràn khắp núi đồi." Manord ngẩng đầu hỏi.

"Còn có zombie." Một người khác bổ sung thêm.

"Đương nhiên là có biện pháp, nhưng trông cậy vào việc trốn tránh là không thể nào. Bởi vì Luc Besson thất bại, cho nên phần lớn quân đội tinh nhuệ của 'Giòi Chết' và Kabais đã vòng tới phía trước chúng ta. Chúng ta phải nghĩ biện pháp khác tới gần đường chính mới được." Burlando đáp.

"Cho nên, mọi người đã từng nghe nói nơi đặt di hài của Thánh giả chưa?"

Tất cả mọi người ngẩn ra.