Thánh Đường

Chương 118: Nằm gai nếm mật



Kim Khuyết Quyết, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết, Mộc Xuân Quyết, Thổ Khôn Công đều là ngũ hành quyết cơ sở, thậm chí không mang theo tính công kích. Nó chủ yếu là công pháp khai thác cơ sở ngũ hành lực, nhìn như dễ dàng, chỉ có tìm được ngũ hành tương xứng của mình mới có thể tu hành. Nhưng ngũ hành thân thể lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đơn thuần tu luyện không có bất kỳ giá trị gì cả, phải đạt được giá trị cân bằng, đạt tới công pháp cân bằng, đây là vấn đề rất khó hiện giờ của Vương Mãnh.

Chỉ cần qua được cửa này, thì sẽ có phương pháp đối phó ngũ hành thể chất.

Trong lúc Vương Mãnh đang cố gắng thử nghiệm, thì đám người Hồ Tĩnh cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là tu hành địa ngục.

Đương nhiên bọn họ cũng biết được thế nào là lực chiến đấu chân chính.

Bất kể là Thể Tu, Cung Tu, Kiếm Tu hay Phù Tu, đều có lối mòn công kích của mình. Bình thường pháp thuật và công pháp đều là cơ sở, không ngừng tổ hợp mới hình thành nên phong cách chiến đấu.

Mà hiện tại đám người Hồ Tĩnh phải học trường phái chính thức, Thánh Tu có phương pháp chiến đấu của Thánh Tu. Tà tu có con đường của Tà tu, Ma tu có thủ đoạn của Ma tu.

Bên trong Thánh Tu, lấy phong cách của Thánh Đường rộng rãi khắp nơi. Thiên hạ có cách nói, trường phái trong thiên hạ đều từ Thánh Đường mà ra, rất nhiều đệ tử Thánh Đường đều sau khi rời khỏi Thánh Đường tự lập ra môn phái, cải tiến công pháp, nhưng căn nguyên đều là từ Thánh Đường.

Lúc này Trương Tiểu Giang đang đứng trên vách núi, cả người cứng ngắc, giương cung cài tên, Vạn Tĩnh đứng bên cạnh, sắc mặt lãnh khốc.

“Sư phụ, ta đã đứng một ngày rồi, xương cốt đều muốn rớt ra, có thể nghỉ ngơi một chút không?”

Trương Tiểu Giang hơi chút không chịu được rồi.

Vạn Tĩnh mặt không chút thay đổi: “Hiện tại chỉ là mới bắt đầu, dáng người của ngươi không thích hợp cho né tránh, cho nên yêu cầu công phải một kích tất trúng. Lần này truyền thụ cho ngươi chính là Vạn Tiễn Tất Sát Lưu, hoặc là kẻ thù chết, hoặc là ngươi chết.”

“Sư phụ, ta là một mập mạp linh hoạt.”

Trương Tiểu Giang cười khổ, hóa ra đặc biệt tu hành cũng không phải là đi nghỉ mát.

Vạn Tĩnh vẫn là yên lặng theo dõi hắn. Trước đây Trương Tiểu Giang khi nói giỡn, Vạn Tĩnh đều đáp lại, không nói gì chứng tỏ đã thật sự nghiêm túc rồi.

Nhưng Vạn Tiễn Tất Sát Lưu, có cần thiết phải đứng yên một chỗ lâu như vậy không?

Vạn Tĩnh luôn luôn nhìn chằm chằm, không cho Trương Tiểu Giang bất kỳ cơ hội nhàn nhã nào cả. Nguyên lực phải ngưng tụ toàn bộ, khi nào mà buông thả thì sẽ phải gia tăng thêm một canh giờ.

Dịch chuyển một chút cũng là chết người chứ chẳng chơi.

Bên phía Thể Tu, Vương Bạc Đương đang thao luyện Tác Minh: “Nói như vậy, Thể Tu cũng không phải phân ra công phòng, nhưng ngươi muốn thành tựu cao thủ, nhất định phải có lựa chọn của mình. Giống như Lôi tổ sư của chúng ta, người lựa chọn công kích, cũng chính là Lực Tu. Hiện tại cũng tới thời điểm ngươi lựa chọn rồi, ngươi tuyển phòng ngự hay công kích?”

Tác Minh khiêng một tảng đá lớn, mà Vương Bạc Đương đang ngồi trên tảng đá lớn đó.

“Phòng ngự!” Tác Minh không chút do dự, tuy rằng trẻ tuổi nhưng hắn gặp phải nhiều cảnh ngộ mà đệ tử khác đều chưa từng gặp. Từ nhỏ bị người vứt bỏ, tới khi được Lâm Ưng thu dưỡng, tiến vào Hoành Sơn Đường, lại bị vứt bỏ, tiến vào Lôi Quang Đường. Lâm gia thảm án, Vương Mãnh báo thù, hết thảy đều khiến cho Tác Minh thành thục hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều.

Hắn biết thiên phú công kích của mình rất bình thường, nhưng phòng ngự hắn cảm thấy có thể được.

Vương Bạc Đương khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc: “Tiểu tử, ngươi chọn con đường nào đó một khi xác định không thể sửa đổi. Làm thể tu phòng ngự hình, nhân sinh chỉ có một chữ --- nhẫn, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chứ?”

Thể Tu Thánh Đường, cũng chẳng phân biệt công phòng, kỳ thực sau đó lại càng không phân ra công phòng. Nhưng sự thật chứng minh, tính toán về lâu về dài, Thể Tu phải đem một loại năng lực phát huy tới mức tận cùng, tuyển phòng ngự cũng không nhiều, bởi vì phòng ngự có ý nghĩa là chịu thống khổ.

“Sư phụ, ta quyết định rồi.” Tác Minh trên lưng mang theo rất nhiều chuyện, hắn không sợ bất luận thống khổ gì cả.

Rầm…

Vương Bạc Đương dùng chút lực, chân của Tác Minh ngập sâu vào mặt đất, nói: “Người muốn chọn lựa thể tu phòng ngự hình, bước đầu tiên, chính là coi thống khổ là một loại hưởng thụ. Ngươi phải hiểu được, ngươi phòng ngự vì ai, chỉ có mục tiêu có giá trị, ngươi mới có thể dựng thẳng lên được một bức tường đồng vách sắt.”

Tác Minh cắn răng, hắn nguyện ý trở thành lá chắn của người kia, vĩnh viễn không đổi.

Vương Bạc Đương có thể cảm nhận được năng lượng trong cơ thể Tác Minh, càng cảm nhận được ý chí thà chết không lùi của hắn.

Trong người tu hành, kiếm tu và phù tu yêu cầu thiên phú rất cao. Nhưng thể tu càng phải cần nghị lực hơn thiên phú, nhất là thể tu phòng ngự hình, ai chẳng thích công kích, chẳng ai muốn là giáp thịt cả.

Nhưng Vương Bạc Đương lại có thể cảm nhận được, Tác Minh cam tâm tình nguyện, hơn nữa hắn đang hưởng thụ cảm giác này.

Lực lượng gia tăng một chút, Tác Minh cắn răng, một chút thanh âm cũng không phát ra được. Hắn đã không còn gì để mất, hắn không còn gì để sợ hãi nữa rồi.

Vương Bạc Đương đã thêm vào không ít lực lượng, đã vượt qua cấp bậc hiện tại của Tác Minh rồi. Nó hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của Tác Minh, nhưng hắn hoàn toàn bằng một ngụm nguyên lực mà cứng rắn khiêng. Mấu chốt là, không phải cái loại tính tình dễ bão nổi, mà tương đối nội liễm.

Thích bùng nổ thì tốt nhất là làm lực tu, chỉ có loại người nhẫn nhịn bên trong mới có thể làm thể tu chân chính. Vương Bạc Đương nhiều năm như vậy rồi mới gặp qua được hai người mới, một là Lực Tu nhân tài Phùng Tiến, đáng tiếc… Người thứ hai chính là Tác Minh. Tư chất có thể chịu khổ này, hiếm thấy, tuy nhiên còn phải nhìn vào nhiệt huyết của hắn nữa, đó chỉ là thời gian.

Một khi phát hiện ra mầm tốt, các trưởng lão cũng rất hứng khởi, đây là có thể tìm được người kế thừa y bát.

Tác Minh tu hành trường phái chính là Thánh Quang Phụ Kinh(chịu tội) lưu, lưng đeo vinh quang của Thánh Tu, lấy thân kính thiên.

So với Tác Minh, Trương Tiểu Giang xem như thư thái hơn nhiều.

Tình huống bên phía Phù Tu thì tốt hơn nhiều, người cũng nhiều hơn. Hồ Tĩnh, Mã Điềm Nhi, Chu Khiêm, Liễu Mi.

“Cơ sở của các ngươi kỳ thực cũng không kém, nguyên lực dưới 20 tầng, phù tu công kích chủ yếu là hỏa phù, và bạo liệt hỏa phù, nhưng làm thế nào để giành được thắng lợi?”

Triệu Nhã hỏi, so sánh với hai đứa nhỏ đáng thương bên kia, thì bên này hạnh phúc hơn nhiều.

“Uy lực hỏa phù?” Mã Điềm Nhi nói.

Triệu Nhã lắc đầu: “Cấp bậc này của các ngươi, uy lực hỏa phù không khác nhau nhiều lắm, nhiều lắm là hơn chút về tính kéo dài và nối tiếp. Muốn thắng lợi, không ngoài hai điểm, hoặc là nắm giữ được phù lục có tính sát thương cao, hoặc là nắm giữ được tiết tấu trong chiến đấu.”

Đối với phù tu bình thường, điều thứ nhất hẳn là nghĩ tới tăng cường uy lực của phù lục.

“Sư phụ, giống như tổ hợp thủy hỏa phù lục của Hồ Tĩnh và tổ hợp bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm, đều rất lợi hại, làm sao được như vậy?”

Kinh nghiệm của Liễu Mi rất đầy đủ, trước khi Hồ Tĩnh và Chu Khiêm bùng nổ thì nàng vẫn là một trong những người mạnh nhất, nhưng hiện tại đã có chút thua chị kém em rồi.

Triệu Nhã gật đầu nói: “Hai người Hồ Tĩnh và Chu Khiêm cũng phải cẩn thận, tổ hợp phù lục tuy rằng lợi hại, nhưng một khi mất đi hiệu quá xuất kỳ bất ý (bất ngờ.) người ta sẽ không nhất định cho ngươi cơ hội đánh trúng mục tiêu. Phù lục công kích có mạnh tới mấy mà đánh không trúng cũng vứt, ngược lại cho dù là công kích yếu kém, nhưng mỗi lần đều đánh trúng thì cũng có thể thu được kết quả rất tốt. Đây là tiết tấu công kích. Liễu Mi ngươi tới công kích ta, ta làm ví dụ cho các ngươi xem một chút.”

“Vâng, sư phụ.”

Liễu Mi tuy rằng không có tổ hợp phù lục đặc thù như Hồ Tĩnh nhưng đối với Bạo Liệt Hỏa phù và hỏa phù cơ sở vận dụng là phi thường thành thục. Từng tấm lại từng tấm phù lục liên tiếp oanh kích tới Triệu Nhã.

Triệu Nhã không chế nguyên lực ở mười lăm tầng, so với Liễu Mi còn thấp hơn một chút, không ngừng né tránh, thường thường làm ra một động tác công kích. Mỗi một lần đều làm cho Liễu Mi cảm thấy như mình đã bị đánh trúng, rõ ràng là Liễu Mi công kích, nhưng Triệu Nhã lại có thể làm cho đối phương như bị áp bách. Cuối cùng, một tấm phù lục đã tới trước mặt Liễu Mi, mà trên thực tế Triệu Nhã chưa từng phát ra một tấm phù lục nào cả.

Ba người đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là trọng điểm tu luyện của các ngươi lần này. Tiết tấu, cũng có thể nói là nhịp bước. Phù tu chúng ta công kích không có lăng lệ như kiếm tu, phòng ngư không như Thể Tu, cũng không tấn công xa được như Cung tu. Nhưng chúng ta có đặc điểm, đó là phù lục và trận pháp thay đổi đa dạng. Nhưng điều kiện tiên quyết nhất là, các ngươi phải có cơ hội phóng xuất ra được, hơn nữa phải trúng mục tiêu.”

Triệu Nhã nói, hôm nay nàng giảng mới là tinh túy của chiến đấu, bình thường các kỹ năng tu hành đều là tán chiêu, không có thần.

“Chiêu thức đơn giản, trải qua bố cục tinh vi, sẽ hình thành nên lực sát thương mạnh mẽ. Ta muốn giao cho các ngươi chính là Bách Phù Hồ Điệp Lưu, chiến pháp phù tu của Thánh Đường. Nhìn thấy dấu chân ta lưu lại không? Mấy ngày tiếp theo, ta muốn các ngươi hoàn toàn thông hiểu được đạo lý này. Bất kể công kích thế nào đều phải duy trì được nhịp bước này một cách liền mạch và ổn định. Chỉ cần kiên trì xuống, tất nhiên có thể có cơ hội phóng thích được một lần tổ hợp tất sát.”

Hồ Tĩnh nhắm mắt ngưng thần, nhịp bước của Triệu Nhã vừa rồi lần nữa xuất hiện trong đầu nàng.

Chu Khiêm, Mã Điềm Nhi, Liễu Mi còn đang nhìn chằm chằm vào dấu chân trên mặt đất, vừa nhìn vừa nhớ lại.

Đây là thiên phú, thiên phú tốt, hình ảnh hiện ra trực tiếp trong đầu, thể ngộ như vậy cũng muốn thể ngộ được nhiều tinh túy hơn.

Triệu Nhã khẽ mỉm cười, cũng không quấy rầy bọn họ, trước tiết tấu, sau là trận pháp. Bên trong đại hội, cơ hội trận pháp có thể thi triển ra là không lớn.

Triệu Thiên Long lần nữa khởi động lại kế hoạch Lôi Quang Đường. Tuy nhiên Triệu Nhã thật tâm muốn giúp mấy đệ tử này một chút. Kỳ thực bất kể là thế nào, Triệu gia cũng là một bộ phận của Thánh Đường. Mà Triệu Nhã thân là trưởng lão Lôi Quang Đường, nàng cũng có quyết định của chính mình. Là một nữ tu, tuy rằng không có nhiều kế hoạch, hay mưu lược thống trị vỹ đại nào. Nhưng nàng cũng hy vọng có thể dạy dỗ ra được vài đệ tử tốt.

Đáng tiếc Từ Hoảng không ở đây, bằng không thực có thể dạy dỗ Vương Mãnh một chút. Tới thời điểm này Triệu Nhã cũng không thể không bội phục ánh mắt của Từ Hoảng. Tuy rằng Từ Hoảng đã tới bí cảnh xa xôi để khai thác, nhưng đứa nhỏ Vương Mãnh này nhất định có thể tranh chút khẩu khí cho hắn.

Triệu Nhã có thể nhìn ra được các đệ tử còn rất nghiêm túc, trong thời gian này gây sức ép cho bọn họ, cho bọn họ hy vọng. Nhưng Triệu Nhã cũng rất rõ thực lực các phân đường khác, nàng hiện tại chỉ là tận lực giúp bọn họ đề cao năng lực thôi.

Hoành Sơn đường, Đường Uy đứng ở giữa, trong nháy mắt, hơn mười đệ tử chung quanh cầm các loại vũ khí thay nhau đánh tới, hung hăng nện lên trên người Đường Uy.

Muốn độc ác với đối thủ, trước phải độc ác với chính mình.

“Thần Đồ, dùng toàn lực!” Đường Uy quát.

“Vâng, lão đại.”

Thân Đồ cầm rìu chiến hung hăng chém xuống. Đường Uy vén hai tay lên, hoàn toàn cứng rắn ngạnh chống lại công kích của Thân Đồ. Thấy Thân Đồ ra đòn hiểm, những người khác cũng cầm vũ khí đập tới Đường Uy.

Đệ tử Hoành Sơn đường đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ. Thể Tu am hiểm phòng ngự, nhưng gặp đòn hiểm như thế này, những nơi khác trên người nhất định sẽ yếu ớt. Mà Đường Uy bị Thân Đồ công kích, lại bị nhiều công kích như vậy, đám Thể Tu nhìn xem mà trong lòng sợ hãi.

Hây a~~~

Một tiếng thét lớn, thân thể Đường Uy đột nhiên phát lực, tất cả vũ khí bị văng ra toàn bộ. Đồng thời hai nắm đấm của hắn đánh mạnh xuống mặt đất. Gần như mọi người, trọng tâm bị lệch, mà lúc này trong tay Đường Uy đã nhiều hơn một thanh Trảm Mã Đao to lớn.

Sát!