Thanh Ảnh

Chương 27: Có khách tới thăm



Hết thảy mọi thứ lại trở về lúc ban đầu, cho dù đã cố gắng thật nhiều, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, mỗi ngày làm bạn với nhau, nhưng một câu nói của Lạc Thừa Ảnh khiến cho mọi thứ giống như chưa hề có gì xảy ra. Đã như thế, tiếp tục dây dưa còn ý nghĩa gì?

Thanh Thương đứng ở trong viện, cảnh vật xung quanh đều quen thuộc và thân thiết đến thế, vậy mà lúc này mới phát hiện, hơn mười năm qua, y chưa từng cẩn thận quan sát chúng.

Từng lá cây ngọn cỏ cũng có tình cảm, vậy khi mình rời đi rồi, chúng có thương tâm hay không, cũng có nỗi lòng khi ly biệt không? Nhẹ nhàng nhặt chiếc lá cây lên, chiếc lá đó giống như đang cười, khiến Thanh Thương nhìn đến xuất thần. (a bị quẫn trí à =)))))))))))))) -Trang Kiều-)

"Sau khi ta đi rồi, chỉ còn lại các ngươi cùng làm bạn với Thừa Ảnh, nhớ lớn lên phải xinh đẹp một chút, Thừa Ảnh thực thích các ngươi, cho nên các ngươi cũng phải thích hắn, có biết không? Kì thật, Thừa Ảnh cũng là một người đáng thương..."

Nếu có thể, ta chỉ muốn mang ngươi thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc, cùng ngươi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, lưu lạc thiên nhai, bốn bể là nhà; nếu có thể, ta thực sự hi vọng hai chúng ta chỉ là những dân chúng bình thường trong Lạc Lam thánh giáo, cùng nhau xưng huynh gọi đệ, cởi mở, tùy ý tiêu sái nói cười; nếu có thể, ta hi vọng có một ngày nhiều năm sau, ngươi ta tóc đều bạc trắng, mười ngón tay giao triền, nhìn nhau cười, ước hẹn kiếp sau nối tiếp tình duyên...

Nhưng, ngươi lại giam cầm bản thân mình, lại đóng cánh cửa duy nhất với ta. Ngươi có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nhìn không thấu, càng ngày trách nhiệm lại càng nặng, như vậy, không mệt mỏi sao? Lạc Thừa Ảnh cái gì cũng tốt, nhưng lại thiếu một chút tự tại, bởi vậy, cuộc đời của hắn, có rất nhiều chuyện không thể làm trái...

"Thanh Thương... Thanh Thương!"

Đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, Thanh Thương còn đang trầm tư lúc này mới hồi thần. Ngoài cửa viện, một người vận trường sam xanh nhạt, bụng nhô cao, nhìn có vài phần nghiêm túc.

"Thuộc hạ tham kiến Long Uyên hộ pháp." Thanh Thương chắp tay hành lễ.

"Được rồi, ngươi với ta không cần câu nệ tiểu tiết." Lạc Long Uyên khoát tay, cùng Thanh Thương vào trong. Thanh Thương không tự chủ được nhìn bụng của y, đối phương không chỉ không ngại, ngược lại khẽ cười hai tiếng, thuận tay xoa xoa bụng: "Ha ha, sáu tháng rồi, ta cảm thấy thật lớn, so với giáo chủ khi đó còn lớn hơn..."

"Có lẽ, là bởi bản thân giáo chủ tương đối gầy đi." Xem ra tâm tình người này không tồi, Thanh Thương cũng chỉ tùy ý đáp lại một câu, sau đó là quan tâm hỏi thăm một chút, "Thân mình Long Uyên hộ pháp vẫn tốt chứ?"

"Cũng được, vẫn tốt. Gần đây đứa nhỏ động rất lợi hại, nên có chút mệt mỏi."

"Thỉnh Long Uyên hộ pháp giữ gìn thân thể nhiều hơn."

"Đừng khách sáo với ta như vậy." Lạc Long Uyên tính tình hào sảng, vốn đã coi Thanh Thương như tri kỉ, khi nói chuyện cũng chỉ như là bằng hữu trò chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý những cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa, "Đúng rồi, ta thấy vừa rồi tâm trạng ngươi không tốt, là vì giáo chủ?"

Thanh Thương xấu hổ cười, "Tình huống của giáo chủ gần đây ngài cũng biết, ta thân là cận thị của giáo chủ, lo lắng cũng là đương nhiên."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Lạc Long Uyên biết rõ còn hỏi, khiến cho Thanh Thương càng lúng túng hơn.

"Còn... còn có thể có cái gì..."

"Ai, ta thật không hiểu hai người các ngươi... Ta là cầu còn không được, các ngươi thì luôn lãng phí cơ hội..." Lạc Long Uyên cảm thán một câu, tựa như nhớ tới chuyện đau lòng, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng. Thanh Thương không muốn nhắc lại chuyện khiến người ta không thoải mái, đơn giản chuyển đề tài.

"Nói vậy ngài muốn thỉnh an giáo chủ phải không, đừng đứng ở đây, chúng ta vào trong."

Lạc Long Uyên gật gật đầu, theo Thanh Thương vào phòng. Bước vào đại sảnh, sau đó vào phòng ngủ của Lạc Thừa Ảnh, hắn đã luyện công xong, đang dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần. Lạc Long Uyên đứng ở cửa nhìn, Lạc Thừa Ảnh gầy đi thật nhiều, sắc mặt cũng rất kém, cả người không còn khí khái như trước, chỉ còn lại dáng vẻ mệt mỏi không chịu được.

Phía trước là bụng hở ra. Hắn nghe Lạc Phong nói Lạc Thừa Ảnh còn phải quấn bụng, phía trước còn có mộc điều đặt cách nhau.

Lạc Long Uyên nhíu mày, bản thân cũng mang thai, cũng biết việc này thật vất vả. Mấy ngày nay bụng cũng lớn dần, ngay cả thắt lưng khi cúi xuống cũng thấy khó chịu, di vài bước đã thở không ra hơi, đứng lâu lưng cũng cảm thấy mỏi nhừ.

Mình mới sáu tháng đã như vậy, Lạc Thừa Ảnh sắp sinh, phía trước lại chịu gò bó, làm sao có thể chịu được loại tra tấn này?

Bình thường hắn sợ đứa nhỏ khó chịu liền mặc quần áo rộng rãi một chút, hắn thật sự không thể tượng tượng nổi, Lạc Thừa Ảnh sắp sinh mà bụng quấn chặt như vậy thì sẽ ra sao? Mấy ngày nay, hắn trải qua như thế nào? Với tính cách của Lạc Thừa Ảnh thì dù có khổ sở như thế nào cũng nhất định không nói ra, khó trách sao tâm tình Thanh Thương lại không tốt.

"Ngũ ca đến?" Lạc Long Uyên ngây ngốc đứng ở cửa còn chưa hồi thần, Lạc Thừa Ảnh đã mở mắt, vừa rồi hắn biết có người đứng trong sân, nhưng cũng không có tâm tư xem người đó là ai, hiện giờ thấy người đứng trước cửa, so với kinh ngạc thì hắn cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Dù sao, huynh đệ bọn họ cũng không mấy người quan tâm lẫn nhau thế này.

"Thuộc hạ tham kiến giáo chủ." Lạc Long Uyên tiến lên vài bước, định tiến về phía giường hành lễ, Lạc Thừa Ảnh đã vội vàng ngăn lại, " Không cần, hiện tại thân mình ngươi cũng bất tiện, về sau lễ tiết toàn bộ miễn."

"Tạ ơn giáo chủ."

"Ta nói rồi, chúng ta là huynh đệ, cần gì phải xa lạ như vậy?" Lạc Thừa Ảnh có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, "Thanh Thương, mau đem ghế dựa lại đây cho ngũ ca."

"Vâng."

Lạc Long Uyên lại cảm tạ Lạc Thừa Ảnh, ngồi một lúc, hắn đang nghĩ xem làm cách nào giúp đệ đệ của hắn giải sầu, không nghĩ tới Lạc Thừa Ảnh lại lật lại tình huống, giống như hắn mới là người bị vấn an. Lạc Thừa Ảnh không ngừng hỏi hắn tình huống thân thể, trong lúc mang thai có gì không khỏe hay không, còn có giáo vụ hiện giờ trong giáo nếu thân mình không kham được thì hãy từ từ, hơn nữa nói cho hắn rất nhiều điều cần chú ý khi mang thai, dù sao về phương diện này Lạc Thừa Ảnh quả thật là có kinh nghiệm.

Vào trang chủ 3traphael.wordpress.com chuyên sinh tử văn/mpreg, để có cập nhật sớm nhất và chia sẻ buồn vui của bạn về bộ truyện đang đọc nhé. ^^–

"Ngũ ca, mọi người đều nói thai đầu khó sinh, nhưng vì có Ngô Thiên Quyết cùng với Ngọc Lưu Ly nên tất nhiên có chỗ khác biệt, thường là càng về sau thì càng vất vả, ngươi cũng đã tu luyện Ngô Thiên Quyết tầng thứ nhất, cho nên ngươi yên tâm, thai này cũng không quá vất vả đâu."

Lạc Long Uyên nhất nhất đáp lời, Thanh Thương cũng cảm thấy có chút kì quái, dù sao, cho tới bây giờ y chưa từng thấy Lạc Thừa Ảnh nói nhiều như vậy.

Chờ Lạc Thừa Ảnh nói xong, Lạc Long Uyên mới nói ý định khi đến đây, sau khi hỏi thăm một phen, tự nhiên là phải tiếp sức giúp đệ đệ, giúp hắn tin tưởng, cuối cùng còn cố ý nói một câu," Có Thanh Thương chiếu cố, nhất định sẽ vượt qua khó khăn này."

Nhất thời, Thanh Thương đỏ mặt quẫn bách. Nếu là trước kia, Lạc Thừa Ảnh nghe xong những lời này cũng không có gì không ổn, nhưng sau khi đã cùng Thanh Thương thẳng thắn bày tỏ tâm ý, lời này nghe sao cũng không được tự nhiên, giống như tâm tư của mình đều bày ra trước mặt người khác, dường như mọi người đều biết chuyện của hắn và Thanh Thương, khiến cho Lạc Thừa Ảnh cúi đầu, nửa ngày cũng không nói lên lời. Lạc Long Uyên cũng ý thức được tình huống có chút không đúng, lên tiếng làm dịu bầu không khí sau đó liền trở về, Lạc Thừa Ảnh chấp thuận, Thanh Thương như thường lệ tiễn hắn ra cửa.

"Này! Rốt cuộc hai người có chuyện gì vậy?" Dù sắp phải về, Lạc Long Uyên vẫn lay lay ống tay áo Thanh Thương, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, hai người kia cứ im lặng, cái gì cũng không nói, mình cũng không phải con giun trong bụng bọn họ, sao mà đoán được? Huống chi, bọn họ đều biết rõ chuyện của mình, hiện giờ mình quan tâm bọn họ, bọn họ lại ngậm miệng không nói, mình cũng không muốn ăn mệt kiểu này a...

Lạc Long Uyên đoán gần đúng, nhưng Thanh Thương vẫn như cũ im lặng không nói, chỉ biểu lộ nét mặt tràn ngập chua xót, Lạc Long Uyên chịu không nổi nét mặt đó, cuối cùng chỉ có thể thở dài mà đi, vừa đi vừa nghĩ, sớm muộn gì ta cũng biết chuyện của các ngươi...

Lạc Long Uyên vừa đi vừa nghĩ về tính toán nhỏ nhặt của bản thân mình, có người đang hướng hắn đi tới, hắn cũng không để ý, đến khi người đó đứng trước mặt hắn, hắn vừa ngẩng đầu lên, nhất thời hoảng hốt. Vội vàng quỳ xuống, lần này lực đạo quá mạnh, bụng bị xóc nảy, một trận co rút đau đớn ập tới, hắn cũng không để ý.

"Hài nhi Long Uyên bái kiến cha!"

Lạc Phác Ngọc từ xa thấy hắn mơ hồ bước lại đây, vốn không biết có chuyện gì, lại đột nhiên thấy đứa con của mình lớn bụng... Đây là sao a...

"Ngươi đứng lên đi." Lạc Phác Ngọc nghiêm nghị đáp.

"Tạ ơn cha." Lạc Long Uyên vừa nghe thấy tiếng cha, liền biết hôm nay mình không thoát rồi.

"Ta hỏi ngươi, bụng của ngươi làm sao vậy?"

"Cha... Ta... Con mang thai, được sáu tháng rồi..." Lạc Long Uyên cúi đầu, thanh âm không lớn, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng trước mặt phụ thân, hắn vĩnh viễn vẫn chỉ là một hài tử.

Lạc Phác Ngọc nhất thời nổi trận lôi đình, "Nam nhân kia là ai?"

"Hắn.. Hắn là người con quen ở bên ngoài.."

Lạc Phác Ngọc vừa nghe, lại càng tức giận hơn, con hắn, đường đường là một trong chín đại hộ pháp của Lạc Lam thánh giáo, thế nhưng ở bên ngoài bị một nam nhân làm lớn bụng...

"Tên đó đâu, mang hắn tới gặp ta!"

"Cha... Hắn, hắn không phải tự nguyện... Là con, là con..."

Dù hắn chưa nói hết câu, Lạc Phác Ngọc cũng hiểu được... Nhất thời, y cũng không biết nên tức giận hay oán trách, "Súc sinh!" Lạ Phác Ngọc tung một chưởng định đánh tới, nhưng, y nhìn thấy thấy bụng đã nhô lên của Lạc Long Uyên, tay liền thu lại, từng có lúc, y cũng giống như vậy dựng dục bọn họ, y có thể hiểu được tâm tình khi mang thai chúng, có thể vì đứa nhỏ trả giá hết thảy. "Ai... Ngươi thật sự không có tiền đồ..."

Lạc Long Uyên cũng biết y mềm lòng, lần thứ hai quỳ xuống, "Cha, con tự biết mình bất hiếu, cầu cha để con sinh hạ đứa nhỏ, rồi xử phạt con..."

"Ta phạt hay không phạt ngươi không nói, nhưng ngươi làm vậy, chính là tử tội ... " Lạc Phác Ngọc thở dài, bụng hắn đã lớn như vậy, chắc hẳn mọi người đều biết, Lạc Thừa Ảnh hẳn đã có biện pháp, nhưng mình đã thoái vị, không thể lo nhiều như vậy, nhưng là, con mình gặp chuyện, y không thể không lo, "Được rồi, ta đi xem Thừa Ảnh trước, rồi về nói chuyện của ngươi!"

Lạc Phác Ngọc tới Thí Kiếm Các, đầu tiên là nhìn tìn huống của Lạc Thừa Ảnh, tâm tình cũng không tốt lắm. Làm phụ thân, y đương nhiên muốn Lạc Thừa Ảnh có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ, nhưng điều này chỉ có thể tự dựa vào bản thân của hắn, và cả sự chăm sóc chu đáo. Lời này đương nhiên không thể nói ra, miễn cho Lạc Thừa Ảnh lại nghĩ nhiều, y thế nhưng không biết, Lạc Thừa Ảnh đã sớm nghĩ tới vô số khả năng. Lạc Phác Ngọc lại hỏi chuyện Lạc Long Uyên mang thai, Lạc Thừa Ảnh đã nói chuyện Thanh Thương lén đem Ngọc Lưu Ly đưa cho Lạc Long Uyên, tứ đại trưởng lão đã quyết định việc này xong. Sau khi bị Lạc Phác Ngọc ép hỏi, Lạc Thừa Ảnh không còn cách nào khác, đành phải nói nguyên nhân Lạc Long Uyên mang thai đứa nhỏ ra. Thanh Thương quỳ gối bên cạnh, chuẩn bị chịu phạt từ vị giáo chủ tiền nhiệm này, lại phát hiện ra y không thèm liếc mắt nhìn mình đến một cái, nguyên lai, lão giáo chủ là nhớ con của y. Y âm thầm hạ quyết tâm, y nhất định phải tra ra người nào dám làm chuyện này đối với con của y, sau đó phải giáo huấn hắn, sau đó lôi người đến trước mặt con mình, bắt chúng thành thân! (hợp lí =)) -Trang Kiều-)

Lạc Phác Ngọc sau khi rời đi, vừa ra khỏi Thí Kiếm Các một đoan, lại đột nhiên dừng cước bộ, như dự liệu cười một tiếng.

"Tiểu nhân phương nào? Cút ra đây cho ta!" Đồng thời, phóng ra một chưởng về phía gốc cây kia, một bóng người đi ra, cũng là người có võ công cực cao, nhẹ nhàng di chuyển, liền tránh khỏi một chưởng của Lạc Phác Ngọc.

Đợi người kia đứng vững, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng hô hấp bắt đầu dồn dập, mặt đỏ tim đập. Tuy rằng gần nhau như vậy, nhưng, đã hai mươi sáu năm không gặp...

Lạc Phác Ngọc ngơ ngác nhìn người trước mặt, thiên địa dường như không tồn tại, cũng chẳng nhớ rõ mình là ai. Trong thoáng chốc, lại thấy được cuộc sống hai người từng cùng nhau, người nọ vẫn trẻ như vậy, một chút cũng không thay đổi, không hề già đi, chỉ có điều... Lạc Phác Ngọc giống như vô thức, cúi đầu nỉ non một câu: "Tiếu Di, ngươi gầy..."