Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 53: Bạn nhỏ tốt bụng, có thể cho mượn ôm một cái không?



***

Chuyện này sao có thể cơ chứ? Thời Bất Phàm hơi hơi nhướng mày.

Chân Nguyên Bạch nói xong cũng phát hiện ra không ổn lắm, vội vàng làm bộ như chẳng có gì xảy ra, quay người muốn chạy, nhưng Thời Bất Phàm vất vả lắm mới nắm được cơ hội này, làm sao có thể để cậu chạy cơ chứ, hông Chân Nguyên Bạch bỗng bị siết chặt, bị đôi tay hắn kéo đến bên góc tường, Thời Bất Phàm ấn cậu lên tường, cười xấu xa nói: "Tôi sẽ trả lại cậu gấp trăm lần."

Hắn không cho Chân Nguyên Bạch thời gian để phản ứng lại đã trực tiếp hôn lên môi cậu, tay Chân Nguyên Bạch bị hắn ấn lên tường, tay hai người nắm chặt lấy nhau, Thời Bất Phàm không biết chờ mong bao lâu, hôn như không muốn buông môi cậu ra. Không biết là do sợ hãi hay do gì khác mà cậu chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn đẩy Thời Bất Phàm ra, nhưng cái tay đang bị Thời Bất Phàm đè lấy lại hoàn toàn không có tí sức lực nào.

Ở cánh cửa cách đấy chưa đầy 3 mét, ba mẹ nhà họ Chân và nhà họ Thời cùng nhau đi ra ngoài, họ ở của nói chuyện, vừa nói vừa cười, nếu lúc này có ai đi vứt rác thì sẽ phát hiện ra hai thiếu niên đang hôn nhau ngay.

Chân Ưu Tú là người đi ra cuối cùng, vừa ra cửa đã hỏi: "Anh con đâu rồi?"

"Chắc là đã về cùng Tiểu Thời rồi."

Chân Ưu Tú không nói gì nữa, nhưng từ vẻ mặt của cậu nhóc là có thể hiểu rõ cậu nhóc đang cảm thấy buồn bực khi Chân Nguyên Bạch không đợi nhóc.

Chân Nguyên Bạch bắt đầu dùng cả tay và chân để giãy giụa, Thời Bất Phàm lại càng hôn cậu sâu thêm, lại bị con thỏ nhỏ nóng nảy cắn một cái, trong ánh sáng tối tăm, hắn nhìn biểu cảm nước mắt lưng tròng của Chân Nguyên Bạch, hầu kết lăn lăn, lại hôn lên môi cậu một cái.

Chân Nguyên Bạch đá một phát, Thời Bất Phàm ăn đau rên một tiếng, Chân Ưu Tú cực kỳ thính dựng thẳng lỗ tai, "Đằng kia có người."

Cậu nhóc không chờ phụ huynh hai nhà phản ứng liền lập tức đi về hướng này, Chân Nguyên Bạch đã thấy lọn tóc nhỏ của cậu nhóc lộ ra ở góc tường, trong lúc đó, không biết cậu nhóc bị ai kéo lại, túm về: "Đừng đi lung tung nữa, đi về thôi."

"Con nghe thấy tiếng người đằng kia."

Trong khu này có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ đến du lịch, biết đâu lại vì không chịu nổi cô đơn nên mới đến đây tìm tí kích thích, Chân Bình Tân sợ con trai nhỏ chưa đến tuổi thành niên lại nhìn thấy cái gì vớ vẩn, vội vàng kéo người đi về: "Lạnh thế này, làm gì có người nào đâu, mau đi về thôi."

Sau khi Chân Ưu Tú với khuôn mặt lạnh lùng bị ba mẹ đẩy đi, bên tai cũng an tĩnh hẳn, Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng dám há miệng to thở dốc, cậu vừa thở vừa đưa tay ra đánh Thời Bất Phàm, đối phương cười cười nắm lấy tay cậu, lại tỉ mỉ hôn hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cậu, nói: "Cậu chỉ hôn tôi có chút thôi, tôi lại hôn cậu nhiều thế... Cậu đúng là lời lớn mà."

"Cậu, cậu có còn biết xấu hổ không hả?" Nước mắt của Chân Nguyên Bạch bị hắn hôn mất, Thời Bất Phàm nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng tức giận mà."

Hắn vừa dỗ cậu vừa muốn tiếp tục sờ soạng, Chân Nguyên Bạch bị tức giận đá hắn một cái, xoay tay lau lau nước mắt sợ hãi, nói: "Nếu mà cậu cứ như thế nữa, tôi sẽ, sẽ..." Cậu muốn nói sẽ chia tay cùng hắn, nhưng lại nghĩ đến việc Thời Bất Phàm thật là đáng thương, bỗng nhiên lại không nói ra được.

Nhưng người kia lại không có tí tính tự giác nào, cứ kiên quyết phải trêu chọc cậu: "Sẽ, sẽ cái gì? Cái bé con nói lắp này."

"Cậu mới nói lắp ấy!" Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."

Cậu xoay người về chỗ ở của mình, Thời Bất Phàm khẽ cười hai tiếng, nâng bước đi theo cậu kéo lấy tay cậu, Chân Nguyên Bạch dùng sức giãy ra, "Đừng có mà chạm vào tôi."

Thời Bất Phàm thu tay lại để ra đằng sau, nhìn theo Chân Nguyên Bạch chạy về Phù Dung Cư, nụ cười cuối cùng cũng nhạt đi bớt.

Chân Nguyên Bạch vừa mở cửa vào phòng, đã nghe thấy tiếng của Chân Ưu Tú: "Sao giờ anh mới về vậy?"

"Liên quan gì đến em." Chân Nguyên Bạch bò lên giường chui vào chăn, bị Thời Bất Phàm chọc cho không thèm để ý đến ai.

Cậu nằm một lúc, vẫn thấy chưa hết giận, nên bò dậy làm thêm một đề thi, mới bình tĩnh lại chút. Trên WeChat nhận được tin nhắn của Thời Bất Phàm: "Đi ngủ sớm đi."

Chân Nguyên Bạch cầm lấy, ngã nằm lên trên giường, chậm rãi trả lời tin nhắn: "Biết rồi."

Thời Bất Phàm không trả lời lại, Chân Nguyên Bạch nắm điện thoại lại nằm lại lần nữa, sờ sờ môi, lại chợt nhận ra, đây là yêu đương mà.

Chân Nguyên Bạch lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người, vừa cảm thán vừa nhịn không được cười, lướt lướt, lại đột nhiên phát hiện đối phương đang gõ chữ, vội kéo xuống bản tin nhắn cuối cùng, đợi khoảng nửa phút sau, cậu nhận được tin nhắn của Thời Bất Phàm: "Cậu muốn nói gì với tôi?"

"..." Chân Nguyên Bạch trả lời: "Là cậu muốn nói gì với tôi mới đúng."

"Tôi nhìn thấy cậu đang nhập mà."

"Tôi cũng thấy cậu đang nhập."

"..." Thời Bất Phàm dựa vào đầu giường, cong môi không tiếng động cười hồi lâu.

Hắn gửi lời mới gọi video call với Chân Nguyên Bạch, đối phương cố ý để hắn chờ trong chốc lát, thấy thời gian cũng khá khá rồi mới ấn nhận. Nhưng thực tế thì thời gian mà cậu thấy kha khá cũng mới chỉ qua vài giây thôi, có quỷ mới biết tại sao thời gian lại trở nên chậm chạp đến vậy.



Chân Nguyên Bạch thấy mặt mình xuất hiện trong cuộc gọi video, cậu nhìn thấy Thời Bất Phàm đang dựa đầu vào giường, nhìn vô cùng đẹp trai, trong ấn tượng của cậu lần nào Thời Bất Phàm gọi video với cậu cũng là đang dựa đầu vào giường, Chân Nguyên Bạch nằm trên giường, chợt nhận ra mặt mình trong video bị to ra, vội vàng dùng tay che camera, lại đoan đoan chính chính ngồi thẳng dậy, thử bỏ tay ra nhìn mặt mình một lần, mới thở phào nhẹ nhõm, góc quay này còn đẹp trai phết đấy.

Thời Bất Phàm không biết tâm tư nhỏ của cậu, thấy cậu ngồi dậy lại hơi thất vọng, mỗi lần Chân Nguyên Bạch nằm không có chút hình tượng nào gọi video với hắn, hắn đều cảm thấy như hai người đang cùng ở chung với nhau vậy.

"Sao lại không nằm nữa?"

"Vậy sao cậu cũng không nằm?"

Thời Bất Phàm nở nụ cười: "Hôm nay cậu làm sao thế, cứ hỏi lại tôi thôi?"

Chân Nguyên Bạch liền nói: "Cậu vì sao mà không nằm thì tôi cũng vì thế thôi."

"Tôi không thích nằm." Thời Bất Phàm nói: "Không phải trước giờ cậu luôn theo chân ngôn có thể nằm thì không ngồi à?"

Chân Nguyên Bạch cũng không biết hắn nói thật hay nói dối, vì vậy cậu thuận miệng theo: "Tôi quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể."

"Ngày mai ra ngoài chạy bộ à?" Thời Bất Phàm bỗng lấy lại tinh thần, hắn còn đang lo nghĩ xem làm thế nào để lôi cậu ra ngoài trong kỳ nghỉ đông đây: "Mùa đông này chúng ta cùng nhau chạy bộ đi, hai người chúng ta cùng nhau chạy."

"Chạy, chạy cái gì?" Vừa vào đông là Chân Nguyên Bạch chỉ hận không thể rúc trong chăn cả ngày, hơi luống cuống, nghiêm mặt nói: "Nhà hai chúng ta cách nhau xa như thế làm thế nào mà hẹn chạy bộ được đây?"

"Cậu đi đến tìm tôi, tôi cũng đi đến tìm cậu, hẹn nhau sớm chút là được rồi đúng không?"

"Xa lắm."

"Cậu chỉ cần chạy một nửa thôi, tôi chạy hết vòng." Thời Bất Phàm nói: "Sau khi chúng ta gặp nhau thì tôi sẽ cùng cậu chạy về nhà cậu, sau đó lại tự chạy về, như thế được chưa?"

Trọng điểm không phải là chạy thế nào, mà là cậu dậy không nổi, Chân Nguyên Bạch mím môi, nói: "Không đâu."

"Quả trứng lười này." Thời Bất Phàm ngả người về phía sau, Chân Nguyên Bạch hừ một tiếng nói: "Cậu cũng đừng có mà chạy nhảy lung tung trong kỳ nghỉ đông này, làm bài tập chăm chỉ vào, cả đề thi nữa, cũng làm nhiều chút, nếu trước kia thành tích của cậu tốt, thì có thể nói lên rằng đầu cậu cũng đâu có ngốc, cứ chăm chỉ học tập là kiểu gì cũng tốt hơn thôi."

"Không phải tôi đã nói là bà ấy lừa cậu rồi à?"

Chân Nguyên Bạch biết là hắn không muốn đề cập đến việc này, liền nói: "Cậu cảm thấy bản thân rất ngốc à? Cả cái hạng hai mà cũng không giành được luôn?"

"Chắc chắn không thông minh bằng cậu."

"Nếu cậu mà không được hạng hai thì tôi không ở với cậu..." Giọng nói của Chân Nguyên Bạch bỗng nhỏ đi: 'Ba mẹ tôi bởi vì thành tích của cậu tốt hơn mới cho tôi chơi với cậu, nếu cậu cứ tiếp tục đánh nhau trốn học thế này... thì cậu đúng là đồ nói không biết giữ lời."

Thời Bất Phàm nghe ra cậu có vẻ nản lòng với mình, trong lòng bỗng không vui: "Tôi giữ lời mà, đã lâu rồi tôi không đánh nhau, hút thuốc, trốn học, thật đấy."

"Dù gì những gì cậu nói trong lúc mất trí nhớ cũng là giả thôi."

"Là thật mà, tôi hứa đấy."

"Nghỉ đông lần này chúng ta đến thư viện đi, tôi lại dạy thêm cho cậu."

Đến thư viện cũng được, Thời Bất Phàm bất đắc dĩ nói: "Được."

Chân Nguyên Bạch cảm thấy Thời Bất Phàm cũng có tình yêu đặc biệt với việc học tập, cậu tin những gì Lăng Huyên nói là thật, nhưng có rất nhiều chuyện Thời Bất Phàm không nói, cậu cũng không dám hỏi, sợ sẽ rạch vào vết thương của hắn.

Cũng may, Thời Bất Phàm nói chuyện cũng biết giữ lời, ngày nào cũng ngoan ngoãn đến thư viện với cậu, Chân Nguyên Bạch hướng dẫn cũng rất cố gắng, điều duy nhất không được hoàn hảo là Chân Ưu Tú cứ luôn muốn đi cùng. Thật ra Chân Nguyên Bạch cũng không phản đối, dù gì cậu vẫn nhớ rất rõ câu 'Có phải anh thích anh ta rồi không?" của Chân Ưu Tú, cậu lo cậu nhóc sẽ nói vớ vẩn trước mặt ba mẹ.

Nhưng Thời Bất Phàm lại không ổn lắm, vốn muốn đến thư viện để hưởng thụ thế giới của hai người, mà lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng đèn sáng thế, đừng nói là hôn, sờ tay cũng không được luôn này, đến giờ là hai anh em kia lại về nhà, cũng làm cho Thời Bất Phàm kìm nén đủ rồi.

Về đến nhà gọi video với nhau, Thời Bất Phàm cố ý nói: "Ngày mai tôi không đi nữa."

Chân Nguyên Bạch tưởng là hắn mệt, liền nói: "Được, đúng lúc sắp đến tết rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi."

"Tôi không muốn nghỉ ngơi."



Vẻ mặt hắn là muốn vô cớ gây rối, Chân Nguyên Bạch đành phải nói: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Mặt Thời Bất Phàm lập tức tiến gần màn hình, nói: "Tôi muốn gặp cậu, hôn cậu, ôm cậu, sờ cậu, với cả..."

"Câm." Mặt Chân Nguyên Bạch không chút tiền đồ bắt đầu nóng lên, cậu đưa điện thoại ra xa, nói: "Tôi cúp máy giờ."

"Đừng cúp đừng cúp." Thời Bất Phàm rời mặt hỏi màn hình, liếc ra ngoài nói: "Hình như lại có tuyết rơi rồi."

"Ừm, ngày mai nhất định sẽ lạnh lắm." Chân Nguyên Bạch liền nói: "Vậy từ ngày mai, cho cậu nghỉ vậy, đợi đến lúc ăn tết xong lại nói."

Thời Bất Phàm nhìn khuôn mặt trên màn hình, lấy tay chọc chọc màn hình cứng phát lên tiếng cách cách, lại bắt đầu không nghiêm túc: 'Tôi muốn đến tìm cậu."

"Tìm tôi làm cái gì?"

"Muốn nhìn cậu."

"Không phải giờ đang nhìn đây sao?"

"Không giống mà." Thời Bất Phàm bỗng như hạ quyết tâm gì đó: "Giờ tôi đến tìm cậu."

Chân Nguyên Bạch không kịp từ chối, cuộc gọi đã nhanh chóng bị tắt đi. Giờ đã 8 giờ rồi, vào đông trời vừa lạnh vừa tối, tuyết rơi cũng ngày càng lớn, Chân Nguyên Bạch mở cửa sổ ra nhìn nhìn, cúi đầu nhắn tin: "Đừng đến, giờ tuyết đang rơi to lắm."

Thời Bất Phàm không trả lời.

Chân Nguyên Bạch gọi điện thoại cho hắn cũng không có ai trả lời, lý trí nói cho cậu biết chắc là Thời Bất Phàm sẽ không đến, nhưng tình cảm lại khẳng định rằng Thời Bất Phàm sẽ đến, cái loại trực giác này quá mạnh mẽ, Chân Nguyên Bạch nằm xuống trở mình, lại cầm lấy điện thoại gọi, nhưng vẫn không có ai nhận, cậu ngồi dậy, mặc áo khoác lông lên đi ra ngoài, Chân Bình Tân cũng đúng lúc ra ngoài: "Đi đâu đấy?"

"Con ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn."

Chân Bình Tân hơi bất ngờ, nói: "Tiện thể mua cho ba hai bao thuốc đấy."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn cầm tiền, nghe thấy tiếng Tần Anh không vui: "Sao lại mua thuốc lá, anh mà hút thuốc thì ra ban công mà ngủ cho em."

"Sắp được nghỉ tết rồi, hai ngày nay anh bận lắm... Được, anh hứa sẽ không để em hít phải khói thuốc đâu."

Cửa phòng bị đóng lại, tiếng ba mẹ cũng nhỏ đi, Chân Nguyên Bạch đội mũ lên ra ngoài tiểu khu. Tuyết đúng là rơi rất lớn, giờ trên mặt đất đã là cả mảng trắng xóa, Chân Nguyên Bạch vừa đi vừa nhìn xung quanh, không thấy được bóng dáng của Thời Bất Phàm, liền đi đến cửa hàng tiện lợi.

Bởi vì đã nói là đến để mua đồ ăn vặt nên Chân Nguyên Bạch liền nhìn về phía quầy ăn vặt, chọn ít bánh quy mà Chân Ưu Tú thích ăn và khô bò, tiện mua thêm hai cân bánh hấp, mua xong thì lại gọi điện cho Thời Bất Phàm, lần này rất nhanh có người nhận máy, Chân Nguyên Bạch trợn trắng mắt, nói: "Cậu đến thật rồi à?"

"Làm sao? Muốn gặp tôi à?"

"Tôi biết là cậu không tới mà, hừ."

"Đương nhiên chỉ là nói đùa cậu rồi, trời lạnh thế này, ai lại muốn đến tìm cậu chứ."

"Đồ nói dối." Chân Nguyên Bạch tắt điện thoại, cảm thấy trời lạnh thế này mà mình lại ra đón hắn đúng là đồ ngốc, cậu thanh toán tiền, đội mũ lên ra của, chuẩn bị đi thẳng vào tiểu khu.

Mặc dù tuyết không làm ướt quần áo nhưng rơi vào mặt cũng lạnh lắm.

Bỗng, Chân Nguyên Bạch dừng bước chân, cậu đứng ở cửa cửa hàng tiện lợi, nhìn về đường bên kia. Dưới tàng cây có bóng người mặc áo khoác dài màu trắng, trong miệng hình như ngậm thứ gì, tay đặt trong túi yên tĩnh nhìn về phía tiểu khu.

Chân Nguyên Bạch đưa tay ra gãi gãi má, chớp chớp mắt.

Nếu bản thân không ra ngoài, có lẽ sẽ cho rằng Thời Bất Phàm không đến, giờ chắc cũng đi ngủ rồi, nghĩ đến đây, Chân Nguyên Bạch bỗng thấy tức giận, cầm theo đồ hùng hổ chạy đến: "Này!"

Thời Bất Phàm đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang. Đôi mắt đen nhánh thoáng chốc sáng rực như sao trời, hắn lấy kẹo trong miệng ra, "Sao cậu lại ra đây?"

"Ra mua thuốc lá cho ba tôi." Chân Nguyên Bạch nói: "Không phải cậu không tới à, đứng đây làm gì?"

"Không làm gì cả." Khóe miệng Thời Bất Phàm cong lên, đôi mắt cũng hơi hơi cong lên, Chân Nguyên Bạch không muốn thấy hắn khoe khoang như thế, lièn xoay người định đi, bỗng nghe thấy phía sau có giọng nói: "Mùa đông đúng là lạnh thật đấy..."

Hắn mở rộng hai tay ra, áo khoác không kéo mà lộ ra một cái áo len ấm áp bên trong: "Bạn nhỏ tốt bụng, có thể cho mượn ôm một cái không?"