Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 49: Được cậu thích thật là tốt mà



Ngoài miệng Chân Nguyên Bạch nói không tin hắn thích mình, nhưng trong lòng thật ra đã tin bảy tám phần rồi, dù sao thì hôm nay cậu cũng đã làm ra rất nhiều chuyện to gan.

Ví dụ như lấy nước hất vào mặt Thời Bất Phàm, lấy cửa gương đập vào mũi hắn, rồi còn cố ý đá chân hắn một cái.

Mà không bị đánh!

Nhưng vẫn có vài phần không tin, đó là do trước đây Thời Bất Phàm rất hay bắt nạt cậu, dù Thời Bất Phàm mất trí nhớ và Thời Bất Phàm chưa mất trí nhớ có là một thì cũng không thể có khả năng bình bình tĩnh tĩnh mà thích cậu thế được.

Chân Nguyên Bạch đẩy hắn ra, nâng cằm lên nói: "Tôi phải về nhà."

Thời Bất Phàm nói: "Cậu kiêu ngạo thật đấy."

Chân Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Tôi cũng đâu làm gì cậu, đúng không?"

Môi cậu còn bị hắn cắn chảy máu đây này, chỉ đá hắn có một cái thôi đấy, còn chẳng dùng sức cơ, mà Thời Bất Phàm lại cứ như thiệt thòi vậy.

"Cậu còn muốn làm gì tôi nữa?"

"Không muốn làm gì cậu cả." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi phải về nhà thôi."

Thời Bất Phàm không chịu thả cậu đi, hắn chặn lại trước mặt cậu, lạnh mặt nói: "Tôi thích cậu, cậu nói thế nào hả?"

Chân Nguyên Bạch vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn vừa nói: "Ô i ôi tờ ôi tôi, i chờ ích thờ ích...."

"Câm miệng."

"..."

Thời Bất Phàm nói: "Ý tôi là, tôi bảo tôi thích cậu, cậu có tin không?"

"Chắc là tin"

"Cái gì mà 'chắc' chứ?"

"Tin rồi."

Chân Nguyên Bạch vô cùng phối hợp sửa theo ý mình làm Thời Bất Phàm câm nín chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cậu trả lời thế nào?"

Trên mặt hắn hiếm khi lộ vẻ lúng túng, trong lồng ngực Chân Nguyên Bạch như có một đám mây, cả người như muốn bay lên như đám mây kia, rõ ràng nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, nhưng biểu cảm lại rất đắc ý: "Không phải cậu đã nói là tiếp tục hẹn hò rồi à?"

Chuyện này đã là chuyện ván đóng thành thuyền rồi, Thời Bất Phàm đối với câu trả lời này tương đối bất mãn: "Không biết là phải có qua có lại à? Tôi thích cậu, còn cậu thì sao?"

Chân Nguyên Bạch liền nói: "Tôi sẽ thích cậu."

"'Sẽ là cái gì hả? Cậu đang bố thí đấy à?"

Thời Bất Phàm thể có hai chế độ tâm trạng vậy, mà điều khiển lại nằm trong tay Chân Nguyên Bạch. Nếu nói thích hắn, hắn sẽ như xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, nếu nói không thích hắn, muốn chia tay với hắn, một giây sau hắn có thể lạnh đến thấu xương, cho người ta cảm nhận sức mạnh của bão tuyết.

Trong lòng Chân Nguyên Bạch bỗng thấy vui vẻ, rụt rè nói: "Tôi thích cậu."

Quả nhiên Thời Bất Phàm thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, khóe miệng cong cong, không biết sống chết nói nhiều thêm một câu: "Thích bao nhiêu hả?"

Tròng mắt Chân Nguyên Bạch xoay chuyển, đặc biệt keo kiệt đưa hai ngón tay ra khép lại còn chút xíu: "Thích từng này này."

Thời Bất Phàm lại muốn nổi bão tuyết, nhưng nếu dám hung dữ với cậu thì một chút cũng không còn nữa đâu, đành phải nhịn xuống, nói: "Lên nhà đi."

Chân Nguyên Bạch bất ngờ vì hắn không tức giận, nhưng đây cũng là chuyện tốt, liền lập tức tránh hắn đi chạy lên nhà. Cậu không biết những buồn bực trong lòng Thời Bất Phàm, về đến nhà liền soi gương nhìn môi mình, cái tên Thời Phiền Phức đáng ghét này, cắn cậu bị thương một vết lớn trên miệng luôn, thích cậu mà còn cắn cậu, niềm tin vun đắp được bảy tám phần của Chân Nguyên Bạch giảm xuống còn hai ba phần.

Cậu tìm một cái băng cá nhân dán xuống khóe môi, vừa đi ra đã đối diện với gương mặt lạnh lùng của Chân Ưu Tú: ''Miệng anh bị gì đấy?"

"Bị va phải thôi." Miệng Chân Nguyên Bạch dán băng dán, nói chuyện không tiện lắm nói: "Ngủ, ngủ ngon."

"Anh cảm thấy Thời Bất Phàm thế nào?"



Chân Nguyên Bạch vừa nghe cậu nhóc nhắc đến Thời Bất Phàm liền sợ hãi, không biết tên nhóc này lớn lên thế nào, trời sinh đã có tâm địa hơn hẳn người khác, trưởng thành rất sớm, Chân Nguyên Bạch nhíu mày nói: "Đừng có tùy tiện bình phẩm về bạn của anh, như thế rất không lễ phép đấy."

"Miệng anh bị va phải thế nào hả?"

Bị hai hàm răng trên dưới của Thời Bất Phàm va đấy. Nhưng lời này Chân Nguyên Bạch không nói ra được, cậu trực tiếp đóng cửa lại, chặn lại vấn đề của Chân Ưu Tú, Chân Ưu Tú đưa tay ra đập cửa hai cái, nói: "Đến lúc đó anh gặp phải chuyện gì em cũng mặc kệ anh đấy."

"Ai cần em quan tâm chứ."

Mẹ họ ló đầu ra từ trong phòng, hỏi: "Ưu Tú, sao thế?"

Chân Ưu Tú thu tay lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nói: "Anh con là đồ ngu ngốc."

Tần Anh nhỏ giọng răn dạy: "Con không được nói anh như vậy."

"Mẹ mù rồi."

Tần Anh: "..."

Chân Bình Tân thấy không thể để hắn hỗn với ba mẹ như vậy, quát lớn: "Có phải con muốn ăn đánh không hả?"

"Ba điếc rồi." Chân Ưu Tú đóng sầm cửa lại. Chân Bình Tân trong cơn giận dữ muốn đi vào lôi nhóc con ra lại bị Tần Anh kéo lại: "Lần trước thằng bé mắng chúng ta là người mù kẻ điếc là khi Thông Minh học lớp 6 bị người ta bắt nạt, có phải lại có chuyện gì xảy ra rồi không?"

Chân Bình Tân chau mày nói: "Em đừng có mà nghi thần nghi quỷ, tính tình tên nhóc này hỗn thế đấy, giờ Thông Minh với Bất Phàm chơi thân với nhau, không ai dám bắt nạt nó hết đâu."

Ông trừng mắt liếc phòng Chân Ưu Tú một cái, trong lòng không vui lại nhìn nhìn cửa phòng Chân Nguyên Bạch, về lại phòng mình oán giận nói: "Nếu mà tôi có hai đứa con gái thì có phải được hưởng phúc rồi không, đẻ hai tên nhóc thối này, sau này còn phải chuẩn bị nhà cho chúng nó, mà còn chưa thấy hiếu thuận được gì đâu..."

Tần Anh đóng cửa lại, đưa ông một cốc nước nói: "Con trai cũng tốt mà, không cần phải lo nhiều thế."

"Em bảo mấy đứa nhóc to xác đó có thể khiến chúng ta bớt lo à?" Chân Bình Tân nhắc tới lại tức giận, hô một câu Ưu Tú tốt rồi lại nhớ đến vừa rồi Chân Ưu Tú nói hắn là điếc, lại cảm thấy Thông Minh ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn là Thông Minh tốt hơn. Nhưng cứ nghĩ đến việc cậu không đi gây chuyện nhưng luôn có chuyện tìm đến cậu... Trong lòng như có hai phe đang đánh nhau không ngừng.

Tần Anh không để ý đến những rối rắm của ông. Bà biết Ưu Tú trưởng thành sớm, nhiều tâm tư, năm giác quan cũng nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, nhất định là do có chuyện gì đó chọc nhóc con tức giận nên mới như thế, nhưng lại không nghĩ ra nguyên cớ là gì, chỉ có thể lên giường nghỉ ngơi.

Đột nhiên bà lại nghĩ đến: "Hay là có khi Thời Bất Phàm bắt nạt nó không? Tôi đi hỏi chút vậy."

Chân Bình Tân nói: "Nó bao lớn rồi, còn bị người ta bắt nạt, đúng là không có tiền đồ mà... Em cứ đi hỏi xem, nếu đánh nó thật tôi sẽ đến nhà tên đó."

Chân Nguyên Bạch càng lớn càng không muốn thừa nhận trước mặt ba mẹ mình là người vô dụng, càng đừng nói giờ Thời Bất Phàm cũng không bắt nạt cậu, cậu cũng không thể ăn không nói có được, cứ liên tục đảm bảo mấy lần Tần Anh mới yên tâm, bà sờ sờ đầu Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch mất tự nhiên hơi trốn đi.

Đương nhiên cậu biết ba mẹ tức giận đến mức nào mỗi lần cậu bị bắt nạt, Tần Anh thì còn ổn, dù cảm thấy mất mặt nhưng vẫn sẽ cố gắng quan tâm cảm nhận của cậu, nhưng Chân Bình Tân thì không như vậy, lúc Chân Nguyên Bạch bị bắt nạt, ông chỉ hận không thể đánh mạnh cậu một cái, luôn nói một câu: "Có ngày ba sẽ đánh con đến chết thì thôi, ba thật sự muốn nhìn thử xem, có phải con sắp chết đến nơi cũng vẫn có thể nhịn nhục được hay không!"

Nhìn Tần Anh đi ra ngoài, Chân Nguyên Bạch trở mình vùi đầu vào chăn.

Giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, chăn có thể mang lại ấm áp cho người ta cũng mang lại cảm giác an toàn kỳ diệu.

Sau khi thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch cũng không thấy sợ hắn nữa, sau khi cậu bắt đầu cảm thấy Thời Bất Phàm không còn đáng sợ nữa thì lại thấy thế giới này cũng không còn gì đang sợ hãi nữa.

Thời Bất Phàm vẫn như cũ đem đồ ăn sáng cho cậu, Chân Nguyên Bạch nhìn cháo bát bảo hắn đưa cho mình, bỗng nhớ tới lần đầu tiên Thời Bất Phàm mời cậu ăn đồ ăn.

Hôm đó là ngày 12 tháng 12, đúng, đó là hôm sinh nhật Thời Bất Phàm.

Thời Bất Phàm cũng không mời cậu ăn cái gì cả, chỉ là một miếng bánh kem viết tên hắn ở trên mà thôi, bánh kem cắt thành hình tam giác, bên trong một cái hộp nhỏ, phía trên còn gắn một chiếc nơ bướm màu cam. Chân Nguyên Bạch thường xuyên đi đến thư viện để học bài, tiện tìm tài liệu luôn, trời bắt đầu tối, Chân Nguyên Bạch đang định dọn dẹp đi về nhà, thì lại bất chợt nhìn thấy Thời Bất Phàm với khuôn mặt lạnh lùng đang đối diện cậu: "Ăn."

Cảm giác thoải mái trên người Chân Nguyên Bạch lập tức bị phá vỡ, cậu cứng đờ nhìn cái bánh kem kia, Thời Bất Phàm hơi sững lại rồi đưa tay ra rút bỏ dải nơ lụa phía trên ra, sau đó đẩy đến trước mặt cậu, nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Chân Nguyên Bạch nghĩ thầm, sinh nhật cậu thì liên quan gì đến tôi, mang bánh kem đến cho tôi ăn làm gì? Nhưng cậu không dám hỏi, Thời Bất Phàm đưa cái thìa nhỏ đến, nói: "Ăn nó đi."

"Tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa." Chân Nguyên Bạch nghe thấy giọng nói cực nhỏ của mình, cậu còn nói với Thời Bất Phàm: "Tôi không thích đồ ngọt lắm."

Ngày nào Thời Bất Phàm cũng nhìn cậu chằm chằm, cậu thích ăn cái gì đương nhiên cũng biết rất rõ, nghe xong thì trầm mặt: "Rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt à?"

Chân Nguyên Bạch rất nghi ngờ có phải trong bánh kem có độc không, nước mắt trong mắt cậu đảo quanh, không biết mình đã chọc giận gì Thời Bất Phàm mà hắn lại ghét mình đến mức này. Nhưng trong từ điển của Chân Nguyên Bạch lại không có hai từ "từ chối", cậu cầm cái thìa lên, nhìn khối bánh to bằng lòng bàn tay, thấy chết không sợ mà cho vào miệng ăn một miếng.



Trong phút chốc chỉ cảm thấy trên đời này chưa từng ăn cái gì khó ăn như cái bánh kem này cả, quả nhiên người ghét mình thì không thể nào cho mình ăn thứ gì ngon được mà.

Thời Bất Phàm lập tức hỏi::Ngon không?"

Mắt Chân Nguyên Bạch ngấn lệ, khẽ gật đầu một cái, nỗ lực cười với hắn.

Khóe miệng Thời Bất Phàm lập tức cong lên: "Ăn hết đi rồi mới được đi."

Đau dài không bằng đau ngắn, Chân Nguyên Bạch nhanh chóng nhét vài miếng cho hết vào miệng, không biết là do tâm lý hay do gì mà dạ dày cậu bỗng cuộn trào một trận, phải cố gắng lắm mới không mất khống chế phun hết ra trước mặt Thời Bất Phàm, còn cười với hắn nói cảm ơn: "Sinh nhật vui vẻ."

Vẻ mặt Thời Bất Phàm như tắm trong gió xuân, nhẹ giọng nói: "Cái bánh kem này là do tôi tự tay làm đấy."

Lời này vào tai Chân Nguyên Bạch lại thành 'Tôi bỏ độc bên trong đấy', Cậu sợ tới mức dạ dày lại cuộn trào một trận nữa, khuôn mặt trắng bệch rịn ra một tầng mồ hôi, gian nan lắm mới thốt ra được một câu, mắt ngấn lệ, nhút nhát sợ sệt: "Tôi có thể về nhà chứ?"

Gió xuân trên mặt Thời Bất Phàm lập tức đông cứng, lúc hắn nhìn chằm chằm Chân Nguyên Bạch cứ như đang dùng đao chém vào mặt cậu, thật lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói: "Tùy cậu."

Chân Nguyên Bạch lập tức cất hết sách vở vào cặp, cố chịu cảm giác khó chịu trong dạ dày, vội không ngừng bước chạy ra ngoài. Cậu chạy quá nhanh, cũng không chú ý Thời Bất Phàm ở phía sau đã không kìm chế được mà đưa một cánh tay ra, còn nói một câu rất nhỏ: "Ở đây với tôi thêm một lát đi..."

Chân Nguyên Bạch thực sự rất khó chịu, cậu chạy thẳng đến phòng vệ sinh công cộng, nôn đến say sẩm mặt mày, nước mắt cũng rơi ra vì nôn, vô cùng khổ sở, lại vội vàng xả nước, vừa xả nước vừa rơi nước mắt.

Cậu thật sự không hiểu tại sao Thời Bất Phàm lại ghét cậu đến mức ấy, đã bắt nạt cậu rồi, mà sinh nhật của bản thân cũng muốn đến tìm cậu gây chuyện, bắt cậu ăn thứ đồ ăn buồn nôn ấy.

Không biết là do quá sợ hay quá tức giận, mà hôm ấy về nhà ban đêm Chân Nguyên Bạch lại sốt cao, sau khi tỉnh táo lại sau dòng hồi ức, Thời Bất Phàm đã đặt cháo vào tay cậu.

Tay Chân Nguyên Bạch run run, rụt về, Thời Bất Phàm nhíu mày nói: "Làm sao thế?"

Chân Nguyên Bạch cứng nhắc nói: "Nóng."

"Thế này là nóng à?" Thời Bất Phàm nhìn chiếc cốc nhựa trên tay mình, thật ra nhiệt độ cháo đang rất thích hợp để ăn, dù gì thì trời cũng lạnh, nên sờ vào cũng không cảm thấy nóng gì cả, ăn có khi còn hơi nguội ấy chứ.

Hắn nhìn xung quanh, khoác cặp lên một bên vai, quay người đi mượn chủ cửa hàng đồ ăn sáng một cái bát nhỏ, sau đó mở cốc cháo bỏ vào trong, rồi lại đưa cho Chân Nguyên Bạch: "Vậy dùng thìa ăn đi, sắp nguội mất rồi."

Đôi mắt Chân Nguyên Bạch không chớp nhìn hắn, cứ cảm thấy Thời Bất Phàm không nên đối xử tốt với cậu thế này sau khi nhớ lại tất cả, càng tốt, càng cho rằng hắn đang có ý xấu với mình, cậu không nhận lấy, Thời Bất Phàm liền dùng thìa khuấy cháo một hồi, múc một thìa lên thổi thổi, đưa đến bên miệng cậu: "Ăn thế này à?"

Chân Nguyên Bạch muốn đối nghịch với hắn, nên môi chạm một cái rồi quay mặt đi không ăn, nói: "Lạnh mất rồi, tôi không muốn ăn nữa."

Thời Bất Phàm ném thìa vào bát, híp mắt, "Cậu... Đang cố kiếm chuyện đấy à?"

"Sao cậu lại dữ với tôi thế hả?" Chân Nguyên Bạch nói: "Hôm nay tôi không muốn ăn cháo bát bảo, tôi muốn ăn hoành thánh cơ."

Thời Bất Phàm bị dị ứng với đậu nên cũng không ăn được, hắn ném luôn cháo vào thùng rác, nói: "Được rồi, đứng yên, tôi đi..."

"Thôi bỏ đi." Chân Nguyên Bạch cắt ngang lời hắn: "Tôi vẫn nên ăn cháo bát bảo thì hơn."

"..."

Thời Bất Phàm nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch cũng nhìn Thời Bất Phàm, đột nhiên thiếu niên cười khẽ hai tiếng: "Tôi thấy có thể cậu thích ăn Bát Bảo Quyền* hơn đấy, sao? Muốn thử hả?"

*Bát bảo quyền: một loại quyền võ.

Lông mi Chân Nguyên Bạch run run: "Nếu cậu đánh tôi, tôi sẽ không hẹn hò với cậu nữa."

Thời Bất Phàm bỗng vứt cặp sách đi, Chân Nguyên Bạch sợ tới mức lùi về sau một bước, nghe hắn nói: "Ông đây kiếp trước đúng là mắc nợ cậu rồi."

Câu nói thật lòng này tệ đấy, nhưng vẫn khá thiệt thòi.

Chân Nguyên Bạch nhìn bóng lưng hắn đi về phía hàng cháo, trong lòng bắt đầu khua chiêng gõ trống. Hóa ra được Thời Bất Phàm thích sẽ thế này, dù có khiêu khích hắn cũng sẽ không bị đánh, bình thường cũng không sợ bị người khác bắt nạt, mà còn ngoan ngoãn nghe theo mình, Chân Nguyên Bạch nhận cháo bát bảo hắn mua lại, hưởng thụ niềm vui của việc bắt nạt lại người ta, bỗng quay đầu nói một câu chân thành, biểu cảm cũng rất ngoan: "Được cậu thích thật là tốt mà."

Thời Bất Phàm: "..."

Thật ra cũng không thiệt lắm đâu.

Ít ra vẫn biết nói mấy câu tiếng người đấy.