Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 42: Cậu có nhớ tôi không?



Thảo nào lần đầu tiên hôn cậu lại cứ có cảm giác như chiếm được lợi lớn vậy, thảo nào mỗi lần ở bên cậu là trong lòng như có con chim nhỏ ca hát không ngừng vậy, thảo nào lúc cậu nói "xác nhận quan hệ" là hắn lại nghĩ ngay đến chuyện yêu đương...

Hóa ra tất cả đều là những thứ mà hắn nghĩ đến trong tiềm thức cả nghìn lần.

Chân Nguyên Bạch vẫn đang thở dốc, tim cậu đập rất nhanh, bởi vì trên cầu thang thỉnh thoảng sẽ có người đi qua mà bọn họ lại đang ở dưới cầu thang, nếu bị nhìn thấy sẽ bị nhà trường báo lại ngay cho phụ huynh.

Thời Bất Phàm chạm trán với cậu, môi hắn chạm chạm vào môi cậu mấy lần.

Trong lòng hắn cảm thấy như đang bị nhét đầy thứ gì đó, nhưng luôn cảm thấy không đủ, một lần, hai lần vẫn không đủ, một trăm, một nghìn lần cũng không đủ.

Trong nụ hôn đứt quãng của hắn, Chân Nguyên Bạch càng ngày càng lo lắng: "Được rồi, đi ăn cơm đi, được không?"

"Không được." yết hầu Thời Bất Phàm như bị thứ gì chặn lại, hắn mím môi, muốn kiềm chế lại, nhưng không kìm lòng nổi: "Tôi rất nhớ cậu."

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn.

Hắn lại hỏi: "Cậu có nhớ tôi không?"

"Tôi muốn đi ăn cơm." Giọng nói của Chân Nguyên Bạch rất nhỏ, bởi vì sợ người khác nghe thấy: "Đến nhà ăn đi, tôi đói rồi."

Mặt Thời Bất Phàm lập tức tiến sát đến, nói: "Cậu nói nhớ tôi, tôi mới cho cậu đi."

Chân Nguyên Bạch kìm lại nước mắt, nói: "Tôi nhớ cậu, nhớ cậu được chưa, có thể đi ra được rồi chứ?"

Thời Bất Phàm rất không vừa lòng: "Gì mà 'được chưa' chứ?"

Chân Nguyên Bạch sắp nhịn không nổi nữa rồi, thân thể cậu run lên không thể kìm chế, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào chứ?"

Lông mi Thời Bất Phàm khẽ động, nhẹ giọng nói: "Muốn cậu nói sự thật."

Chân Nguyên Bạch dùng sức mím môi, cậu trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm, như bị tủi thân rất nhiều, rất nghiêm túc nói: "Thật ra tôi không nhớ cậu, tôi chỉ muốn đến nhà ăn thôi, tôi muốn ăn cơm."

Hầu kết Thời Bất Phàm lăn một cái, ánh mắt hung ác, nhìn có vẻ lúc nào cũng có thể đánh người. Nước mắt của Chân Nguyên Bạch lăn xuống, vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ chốc lát, tỉnh táo lại đưa tay ra lau nước mắt cho cậu, nói: "Không nhớ thì thôi đi, khóc cái gì mà khóc, không có tí tiến bộ gì cả."

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn hai giây, sau đó đẩy tay hắn ra: "Đồ thần kinh!"

Cậu lau nước mắt đi ra ngoài, Thời Bất Phàm cau mày đuổi theo, thấy bạn học nhỏ chạy nhanh như bay, lại tức giận: "Đứng lại cho tôi."

Chân Nguyên Bạch không muốn để ý đến hắn nữa, lại bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau truyền đến, Thời Bất Phàm đuổi theo, cậu không thể không dừng lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thời Bất Phàm tức giận đi mấy bước đến, đưa tay ra kéo cậu qua, hung hăng nói: "Đi cùng nhau."

"Đi cùng thì đi cùng, cậu hung dữ thế làm gì!"

"Cứ hung dữ đấy." Thời Bất Phàm hung tợn nói: "Cậu nói thêm câu nữa xem nào."

Chân Nguyên Bạch không thốt thêm câu nào nữa.

Không động vào được thì không trốn được chắc.



Thời Bất Phàm hung dữ với cậu, sau này cậu sẽ cố gắng ít nói chuyện với hắn nhiều nhất có thể, ít đi với hắn, không đi với hắn nữa, chờ đến một lúc thích hợp không chừng còn chẳng cần nói lời chia tay, mối quan hệ cứ thế phai nhạt dần.

Ôm suy nghĩ này, Chân Nguyên Bạch vừa tan học thì liền đi luôn, Thời Bất Phàm chỉ nghĩ là cậu đi ăn cơm thôi, ăn uống no đủ rồi cậu sẽ quay lại phòng học, nhưng đợi cả nửa tiếng vẫn không thấy đối phương học tiết tự học buổi tối.

Tiết tự học kết thúc, hắn mới nhận ra bản thân bị cho leo cây rồi.

11 giờ 30 phút tối, Diệp Liêm thở hổn hển nằm trên sân bóng rổ, cảm thấy bản thân đúng là người anh em mẫu mực. Thời Bất Phàm gọi điện phát là chạy ra ngay, gặp nhau cũng không nói câu nào mà chơi bóng rổ 2 tiếng liền, mệt đến mồ hôi đầm đìa.

Một chai nước được đưa tới, Diệp Liêm thở phì phò duỗi tay nhận lấy ngồi dậy, nói: "Thoải mái chưa? Giờ có thể nói là có chuyện gì rồi đấy."

Thời Bất Phàm ngồi khoanh chân đối diện với cậu ta, tóc ướt đẫm rũ trên trán, lông mi dày chặn hết cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy mắt: "Không có gì, tự nhiên thấy phiền não thôi."

Diệp Liêm uống nước ừng ực, hơi thở hơi bình thường trở lại, thuận miệng nói: "Nhớ ra hết rồi à?"

Thời Bất Phàm lập tức nhìn về phía cậu ta: "Rất rõ à?"

Diệp Liêm không nhịn được cười, "Ánh mắt cậu nhìn Chân Nguyên Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta luôn vậy, cũng chỉ có mình cậu ấy ngốc mới không nhìn ra thôi."

Thời Bất Phàm không biểu cảm nhìn hắn, Diệp Liêm khụ khụ hai tiếng, thu lại nụ cười, nói: "Hai người không phải đang yêu đương rất tốt đẹp à? Nhớ lại thì cứ nhớ lại đi, cậu cứ nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, cậu ấy sẽ chấp nhận thôi."

"Cậu không hiểu." Thời Bất Phàm uống thêm ngụm nước, lại trầm mặc.

Diệp Liêm sờ sờ cằm, nói: "Thật ra tôi biết cậu đang nghĩ gì, rất rối rắm nhỉ, lúc cậu mất trí nhớ không biết trước kia cậu ấy rất ghét cậu, khôi phục trí nhớ thì chắc biết rồi, hiện tại có phải đang cảm thấy cậu ấy nhân lúc cậu mất trí nhớ lừa cậu đúng chứ? Tôi cũng không nhìn ra cậu ấy có thật sự thích cậu hay không... Nhưng cũng không quan trọng, cậu thích là được rồi, người cũng tới tay rồi, mưa dầm thấm lâu, không thích thì làm cậu ấy thích thì thôi."

Trên mặt Thời Bất Phàm hiện lên chút khó chịu, "Ai thì hay không thì tùy, ông đây cũng không phải người không ai cần."

"Ồ." Diệp Liêm nghi hoặc: "Hóa ra cậu tìm tôi không phải vì chuyện này à, tôi còn tưởng cậu muốn tôi cho cậu chút ý kiến chứ."

"Có phải cậu muốn ăn đánh đúng không?" Thời Bất Phàm không kiên nhẫn nhìn sang, Diệp Liêm lại cười: "Cậu nhìn cậu xem, lại tức giận rồi, cậu cứ thế là không được đâu, khó khăn lắm người mới vào tay mình mà thế này thì chắc bị dọa sợ bay mất đấy."

"Tôi cũng không thích cậu ấy đến vậy."

"Cậu không thích vậy cậu chia tay với cậu ấy đi." Diệp Liêm cố ý nói: "Cậu đã nói thế, tôi cũng không lừa cậu nữa, thật ra tôi cảm thấy người chị dâu nhỏ này không tốt tí nào. Thật sự không biết là cậu coi trọng điểm gì của cậu ta, Cậu xem, gia đình thì cũng bình thường, cũng chỉ được mỗi cái thành tích tốt, nhưng thành tích tốt thì để làm gì đâu, nhà cậu giàu, sau này nhân viên của cậu nhiều nhất là những người thành tích tốt ấy, loại người này giơ ta ra là túm được cả một đống, hơn nữa... Chậc, tôi cũng không muốn nói cậu ta đâu, mấy tên mọt sách cứ tâng bốc cậu ta, rõ ràng là một tên ngốc, lại còn nhút nhát, trông cũng chẳng ra sao, da cậu còn đẹp hơn, mắt hơi lớn thì cậu cũng có mà, cậu trông còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều, cậu ta so với cậu đúng là xấu..."

"Mẹ nó cậu nói xấu ai đấy!" Thời Bất Phàm không nhịn được nữa muốn cầm trai nước phang cậu ta: "Muốn khóc rồi chứ gì?"

Diệp Liêm nâng cánh tay lên chạy trốn, nhưng không khỏi suýt thì bật cười, cậu ta nghiêm trang nói: "Sao đấy, không phải cậu không thích cậu ta à? Mắng cậu ta vài câu thì sao đâu?"

"Cậu ấy đẹp hơn cậu nhiều." Thời Bất Phàm thu chai nước lại, lại trầm mặc.

Diệp Liêm thở dài nói: "Nếu cậu thích, vậy đem chuyện cậu ta không thích cậu quên đi, đừng vì cái này làm bản thân và người khác khó xử. Vốn dĩ cậu vẫn luôn bắt nạt cậu ấy mà, cậu ấy thích cậu mới lạ ấy, chấp nhận hẹn hò với cậu đã rất tốt rồi, chẳng bằng cậu cứ nhân cơ hội lừa người lên giường ăn sạch sẽ là xong hết mọi chuyện rồi. Để tôi phân tích cho này, cậu cứ thế này là do chưa ăn được vào miệng thôi, chiếm được rồi thì sẽ không có mấy chuyện này nữa đâu."

Thời Bất Phàm không nói gì.

Diệp Liêm lại nói: "Với cả, sao cậu ấy lại nguyện ý hẹn hò với cậu chứ? Tôi vẫn luôn không hiểu nổi, ngày đó sao cậu ấy lại là người đầu tiên đến thăm cậu chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu ấy đẩy tôi từ trên cao xuống."

Diệp Liêm giật mình: "Thật hay giả đấy? Cậu ấy có lá gan lớn thế à?"



"Ừm."

Ngày mấy tháng mấy thì không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mới mưa xong, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Vì có hẹn trước, nên hắn dẫm lên ván trượt chuẩn bị đi từ con dốc đó xuống vào rừng cây nhỏ, nhưng tình cờ lại nhìn thấy Chân Nguyên Bạch trên đường đi.

Lỗ tai đối phương cắm tai nghe, trong miệng còn đang lẩm nhẩm, hình như đang học thuộc từ mới, hắn trượt đến bên cạnh Chân Nguyên Bạch, gọi cậu một tiếng, không được đáp lại vì thế hắn lấy tai nghe trong tai cậu xuống, Chân Nguyên Bạch hoảng sợ, sau khi nhìn thấy hắn thì sắc mặt lập tức hơi trắng bệch.

"Sao, sao vậy?"

"Cậu đến đây làm gì?"

"Hôm nay tôi muốn đi bộ về nhà, ở đây ít người không ồn ào."

Đường trên con dốc này đúng là yên tĩnh hơn đường lớn rất nhiều, Thời Bất Phàm nhướng mày: "Cậu có biết giờ tôi đi đâu không?"

"Không biết."

"Tôi đi đánh nhau." Thời Bất Phàm nói: "Cậu đừng đi hướng này nữa, quay lại đi."

Đã đi đến đây rồi lại phải quay lại cổng lớn thì Chân Nguyên Bạch ít nhất phải đi hai mươi phút, Chân Nguyên Bạch nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không cản đường cậu đâu."

"Sao lại không cản đường?" Thời Bất Phàm âm trầm nói: "Thấy cậu sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi, nếu hôm nay tôi không đánh bại được đối phương, về sẽ đánh cậu khóc đấy."

Chân Nguyên Bạch vô tội mờ mịt đứng đó, nhút nhát sợ sệt tỏ vẻ: "Tôi đi đến phía trước sẽ rẽ mà."

"Ai cho cậu đi đường này? Cậu không biết đấy là địa bàn của tôi à?" Thời Bất Phàm nhìn ánh nước long lanh trong mắt cậu, tặc lưỡi một cái: "Đúng là Chân Ngu Ngốc mà, mau cút về đi."

Thời Bất Phàm nói xong thì dẫm lên ván chuẩn bị rời đi, nhưng cái biệt danh kia đã chọc trúng điểm mấu chốt của Chân Nguyên Bạch, cậu nhấc hàng lông mi dài lên, nhìn thân hình cao lớn của thiếu niên, dùng sức nắm chặt quai cặp mình.

Thời Bất Phàm chậm rãi trượt từ trên dốc xuống, phía sau lại truyền đến âm thanh chạy bình bịch, theo bản năng quay đầu lại, một đôi tay trắng tinh dùng sức đẩy về phía hắn, cùng với câu nói tức giận đáp lại: "Cậu mới là đồ ngu ngốc ấy! Kiếp nào cậu cũng là đồ ngu ngốc cả."

Thời Bất Phàm không đề phòng, ván trượt trên dốc đột ngột chuyển hướng, trời đất quay cuồng, tiếp theo là sau đầu truyền đến đau đớn.

Thời Bất Phàm dùng lại sờ sờ cái ót mình. Lúc đó thật sự rất đau, không hoàn toàn là do sức bộc phát của Chân Nguyên Bạch, mà còn do hắn đang đứng trên ván trượt, một chút sức chống trả cũng không có cứ như tờ giấy bị đẩy ngã.

Diệp Liêm vẫn còn giật mình với việc gan Chân Nguyên Bạch lại lớn thế, nói: "Hai người thế là đã kết thù rồi, mà cậu ta vẫn dám lắc lư trước mắt cậu, hẹn hò với cậu... Chắc là ỷ vào việc cậu mất trí nhớ rồi. Nhưng cậu nghĩ thế nào về chuyện này, tôi thấy hôm nay lúc ăn cơm trông cậu ta như vừa khóc xong vậy, rốt cuộc cậu hận cậu ta nên mới bắt nạt cậu ta, hay bởi vì cậu ta không thích cậu nên mới bắt nạt hả?"

Thời Bất Phàm đứng lên, nói: "Đi về đây.".

"Đù." Diệp Liêm vội vàng đuổi theo, nói: "Cậu đừng có mà thả thính nhưng không yêu thế chứ, giờ tôi có nhiều câu muốn hỏi lắm, rốt cuộc chuyện hai người là thế nào, cậu ta là con thỏ con bị cậu ép đến mức cắn người, kết quả lại như không có chuyện gì mà hẹn hò với cậu, với cái tính cách hung hăng ấy của cậu mà vẫn để người đánh cậu lắc lư trước mặt, không đi trả thù à?"

Thời Bất Phàm đương nhiên sẽ không nói cho cậu ta biết chuyện bản thân ngốc nghếch mất trí nhớ rồi tự mình đa tình, hắn bước lên xe máy, nói: "Đi đây."

"Hướng đó không phải hướng nhà cậu mà!"

Tiếng động cơ xe máy vang đi xa, Diệp Liêm nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn biến mất, thật lâu sau mới đột nhiên thông suốt.

"Đúng là vì không được thích nên mới bắt nạt người ta mà." Cậu ta nghĩ: "Còn nói là không thích cơ đấy, thích quá ấy chứ."