Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 33: Gọi 'anh' thôi mà cũng làm màu



***

Đây là lần đầu tiên Lăng Huyên gặp Chân Ưu Tú, là một đứa trẻ tùy tùy tiện tiện nói một câu cũng làm người ta nghẹn họng không nói nổi gì. Cậu ta nói mấy lời này cứ như vô cùng lễ phép hiểu chuyện, nhưng vào lỗ tai người khác lại thành: "Tôi đã đến đây rồi dì còn nói mấy lời vô nghĩa ấy để làm gì, biết là dì rất muốn đón tôi rồi, chờ lát nữa cho dì cơ hội cho người đưa tôi về, mau cảm ơn đi."

Lăng Huyên vẫn mỉm cười, đưa tay ra gõ cửa phòng Thời Bất Phàm.

Chân Nguyên Bạch vì giãy giụa mà hung hăng đá Thời Bất Phàm một cái rồi nhảy dựng lên, trăm lần cậu cũng không nghĩ rằng Chân Ưu Tú sẽ đến đây, theo phản xạ nhanh chóng trốn vào trong nhà vệ sinh.

Thời Bất Phàm xoa xoa cẳng chân bị cậu đá, chưa đã thèm mà liếm liếm môi, đứng lên mở cửa phòng ra, cúi đầu nhìn Chân Ưu Tú chỉ đến ngực mình, hắn liền tức giận đến sôi máu:: "Sao em lại đến đây?"

Chân Nguyên Bạch bị hôn hơn mười giây nhất định nước mắt lưng tròng, hắn còn chưa kịp thưởng thức thì đã bị Chân Ưu Tú đến phá đám rồi.

"Có bài không biết." Chân Ưu Tú đẩy hắn ra, vừa vào liền dừng mắt trên cửa nhà vệ sinh, cậu nhóc đi qua gõ gõ cửa: "Anh, anh ở bên trong à?"

"Ừ." Chân Nguyên Bạch lập tức trả lời, nói: "Anh đang đi WC."

Chân Ưu Tú quay đầu lại, nhìn qua chỗ ngồi của bọn họ, sau đó kéo ghế mà Chân Nguyên Bạch vừa ngồi kéo ra, bản thân thì ngồi lên ghế, bình tĩnh lấy cặp sách ra tìm sách bài tập.

Thời Bất Phàm đi đến cái ghế của mình ngồi xuống, cười nói: "Em vẫn chẳng biết khách sáo gì cả."

"Như nhau thôi." Chân Ưu Tú mở sách bài tập ra, Thời Bất Phàm nâng má, nói: "Em xem nhà anh như nhà em rồi à?"

"Không phải anh cũng coi anh trai tôi như anh trai anh à?" Chân Ưu Tú không nhìn hắn cái nào, sau khi mở sách bài tập ra thì lấy nháp, bắt đầu giải bài toán. Thời Bất Phàm lấy trái cây đẩy đến trước mặt nhóc con ấy, nói: "Có cả sôcôla nhân rượu đấy, ăn không?"

Cuối cùng Chân Ưu Tú cũng nhìn hắn một cái, "Anh bị thiểu năng trí tuệ à?"

Thời Bất Phàm: "..."

"Anh cảm thấy sôcôla nhân rượu có thể làm người khác say à? Chắc là từng nghĩ thế rồi chứ gì?"

"..." Thời Bất Phàm gõ gõ mặt bàn, ánh mắt bắt đầu trở nên hung dữ, trước lúc Chân Ưu Tú với Thời Bất Phàm sắp đánh nhau đến nơi, cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng ra ngòi: "Ưu Tú, em đến đây kiểu gì thế?"

Đôi mắt Chân Ưu Tú lập tức nhìn mặt cậu: "Đương nhiên là gọi xe rồi, chẳng nhẽ đi bộ à?"

Nhóc con này vừa mở miệng đã như đốt thuốc nổ, Chân Nguyên Bạch lập tức ngậm miệng, cậu ngồi xuống bên cạnh em trai, nhẹ giọng nói: "Thật ra em cũng có thể chụp lại gửi cho anh, anh có thể giảng bài cho em trên mạng luôn."

"Hờ." Chân Ưu Tú nói: "Vậy sao anh không ở nhà mà dạy anh ta qua mạng đi?"

Chân Nguyên Bạch: "..."

Cậu đột nhiên cảm thấy buồn cười. Chân Ưu Tú từ nhỏ đã thế này rồi, bình thường thì có vẻ chẳng quan tâm cái gì cả, nhưng một khi phát hiện ra cậu ngoài hắn ra mà còn thân thiết với ai thì lập tức trở lên rất cáu kỉnh. Cứ như con cún con bị chọc cho tức giận ngao ngao muốn gặm người khác một phát vậy. Chân Nguyên Bạch đã nhận ra tâm tư của nhóc, cũng không cảm thấy cậu nhóc phiền gì cả, tốt tính nói: "Được rồi, câu nào không biết, anh giảng bài cho em."

"Tất cả đều không biết." Chân Ưu Tú nói: "Giảng tất cả đi."

Thời Bất Phàm cầm dĩa chọc một miếng táo cho vào miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chân Ưu Tú, nói: "Không phải em luôn trong top 10 à? Hay là gian lận?"

Đối mặt với những người không phải anh mình, giọng điệu Chân Ưu Tú khá bình tĩnh: "Một người học dốt đứng hơn tận hạng 500, trước mặt tôi và anh tôi không thấy mất mặt à?"

Sau giây lát yên tĩnh-----

"Răng rắc."

Thời Bất Phàm cắn một miếng táo, mặt không biểu cảm nhai nuốt, tưởng tượng như đang nhai thịt Chân Ưu Tú.

Chân Nguyên Bạch lo Thời Bất Phàm sẽ đánh em trai, vội kéo cậu nhóc, "Em đừng có nói chuyện khó nghe như thế."

"Làm sao? Em nói sai à?" Chân Ưu Tú nói: "Anh ta xứng làm bạn của anh à? Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, sướng chết anh ta rồi."

Thời Bất Phàm vừa cầm bút lên lại nhìn sang, đầu lưỡi hắn chọc bên má, trên mặt đã không còn nụ cười.

Tên nhóc thối tha này đúng là không biết sợ chết, trước lúc Thời Bất Phàm động thủ, Chân Nguyên Bạch duỗi tay đập một phát vào đầu em trai, quát lớn: "Đừng có nói nữa!"

Chân Ưu Tú không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thời Bất Phàm lại luôn mang theo khiêu khích. Thời Bất Phàm xoay bút, bỗng nhiên hiểu ra gì, lại cười cười: "Trong nhà anh có rất nhiều đồ ăn vặt, Ưu Tú có muốn ăn không?"

Tên nhóc chết dẫm này đến đây để ăn đánh mà.

Nếu hôm nay Thời Bất Phàm đánh nhóc, Chân Nguyên Bạch rất có thể sẽ lập tức nói lời tạm biệt với hắn, cho dù là lỗi của Chân Ưu Tú đi nữa.

Chân Ưu Tú thu hồi tầm mắt, "Đạo đức giả."



Chân Nguyên Bạch không biết hai người bọn họ tâm địa gian xảo, sợ Thời Bất Phàm sẽ đánh Chân Ưu Tú đến vỡ đầu, nên lại dơ tay ra chọc lên đầu em trai một cái, "Làm bài tập đi, đừng nói chuyện nữa."

Nhưng em trai thối không hề hiểu cho sự lo lắng của anh trai chút nào, nhóc vừa chiếm thời gian của Chân Nguyên Bạch, vừa thường xuyên mở miệng kích đểu Thời Bất Phàm mấy câu. Rất nhiều lần Chân Nguyên Bạch thấy Thời Bất Phàm muốn ra tay rồi, nhưng kết quả hắn lại không chỉ không đánh Chân Ưu Tú mà còn đi lấy đồ ăn vặt cho Chân Ưu Tú sau khi bị tên nhóc đó công kích, cứ như thật sự thương Chân Ưu Tú như em trai mình vậy.

Vài lần sau, Chân Nguyên Bạch bắt đầu vỗ vào đầu em trai mình, càng ngày càng hung dữ: "Mau câm miệng đi! Sao em đáng ghét thế hả?"

Thời Bất Phàm không xi nhê gì với trò này, Chân Ưu Tú liền không mở miệng nữa, nhóc hung tợn nói với Chân Nguyên Bạch: "Anh đúng là con heo!"

Đổi lấy được một cái tát của anh trai.

Thời Bất Phàm nhếch khóe miệng, xoay người lại.

Có Chân Ưu Tú ở đây, Thời Bất Phàm cũng không làm cái gì được, nên hắn vừa bị Chân Ưu Tú "bắt nạt" vừa múa bút thành văn, mãi mới đuổi được em trai thối đi, Chân Nguyên Bạch cũng đi theo về luôn.

Thời Bất Phàm lập tức nhắn tin cho Chân Nguyên Bạch: "Tuần sau em trai cậu có đến nữa không?"

Chân Nguyên Bạch trả lời: Chắc là không.

Thời Bất Phàm trái lương tâm: Nó rất đáng yêu, cho nó thường xuyên đến chơi đi.

Chân Nguyên Bạch nhìn dòng chữ này, cảm thấy hơi áy náy với hắn, cậu lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được, vừa nhắm mắt đã hiện ra khuôn mặt ôn hòa, kiên nhẫn của Thời Bất Phàm, lại càng cảm thấy người này cũng không tệ, Chân Ưu Tú lại hơi quá đáng.

Kết quả sáng sớm hôm sau, lời đầu tiên Chân Ưu Tú nói với cậu chính là: "Có phải anh thấy em rất đáng ghét đúng không?"

Chân Nguyên Bạch rất ít khi nói lời khó nghe với người khác, càng đừng nói là nói lời khó nghe với em trai mình, giọng cậu nhẹ nhàng nói: "Không mà, em đừng có suy nghĩ nhiều."

Chân Ưu Tú đương nhiên không nghĩ nhiều, nhóc nói: "Tuần sau anh vẫn đi à?"

"Đi chứ, đã đồng ý với mẹ Thời rồi,"

Chân Ưu Tú dắt xe, mặt lạnh: "Ngu ngốc."

Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn về phía cậu nhóc: "Em nói gì cơ?"

"Em nói làm sao bây giờ? Anh trai lại đi dạy thêm cho người khác rồi."

Chân Nguyên Bạch không cho nhóc giả ngu: "Không phải, em vừa mắng anh."

"Em sẽ vô cớ mắng anh à?"

"Vậy là em thừa nhận em vừa mắng anh."

"Đang yên đang lành sao em lại mắng anh?"

Chân Nguyên Bạch bị nhóc hỏi hai câu lại theo bản năng tự ngẫm lại bản thân, Chân Ưu Tú mắng cậu ngốc, là bởi vì cậu đồng ý với mẹ Thời tuần sau sẽ đến nhà, là bởi vì nhóc cảm thấy Thời Bất Phàm không có ý tốt, hay là bởi... Cậu ngốc thật?. Truyện Truyện Teen

Cậu nhăn mày lại nói thầm: "Tên nhóc thối tha."

Tên nhóc thối tha đưa cậu đến trường, sau khi tạm biệt, cậu đi mua đồ ăn sáng, "Hai suất cháo bí đỏ hạt kê."

Cậu trả tiền xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng, "Anh trai nhỏ ở đây à, làm tôi tìm mãi."

Chân Nguyên Bạch lập tức quay đầu: "Cậu, cậu gọi kiểu gì thế hả?"

"Cháo hạt kê mua cho tôi à?"

"Ừm." Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn đưa cho hắn, Thời Bất Phàm cười cười, nói: "Không phải cậu bảo tôi gọi cậu là anh à, sao giờ lại đổi ý thế?"

Tuy nói là như thế... Chân Nguyên Bạch nói: "Cậu có thể chỉ gọi là anh thôi được không? Đừng có mà làm màu thế."

"Làm màu chỗ nào cơ chứ? Không phải bây giờ đang thịnh hành cách gọi anh trai nhỏ à?"

"Đâu có giống nhau đâu."

"Không giống chỗ nào?"

Cậu đối mặt với đôi mắt đen nhánh của hắn, môi mấp máy, mặt đỏ lên, "Là, cậu gọi, không giống."



Cậu bước nhanh về phía trước.

Thời Bất Phàm bám riết theo sau cậu: "Không giống chỗ nào? Cậu còn chưa nói đâu."

Chân Nguyên Bạch tức hộc máu: "Tôi gọi cậu là anh trai nhỏ? Thế nào, dễ nghe không?"

Đầu tim Thời Bất Phàm như bị sợi lông vuốt qua. Trong nháy mắt, người xung quanh bốn phía như biến mất, trong mắt hắn chỉ còn gương mặt đang đỏ kia. Chờ đến lúc tìm lại được giọng nói, hắn nghe thấy giọng của mình: "Dễ nghe, dễ nghe muốn chết."

"..."

Thời Bất Phàm dựa sát vào cậu, nói: "Anh trai ngoan, xin cậu mau gọi thêm hai câu nữa đi, càng làm màu càng tốt, tôi thích lắm."

"..."

Đồ dùng học tập trong cặp sách kêu lên, Chân Nguyên Bạch chạy trối chết.

Tên nhóc Thời Bất Phàm thối tha này, nói kiểu gì thế, lại còn phóng điện tùm lum nữa?"

Ngày chủ nhật tốt đẹp bị bóng đèn chen ngang, dùng ngón chân Thời Bất Phàm cũng biết cuối tuần rất khó để thoát khỏi Chân Ưu Tú, nhưng ngày học bình thường thì Chân Nguyên Bạch chỉ lo học, ra chơi mười phút cơ bản là không đủ dùng, Thời Bất Phàm cảm thấy được cùng ở một chỗ với Chân Nguyên Bạch đúng là quá ít.

Hắn hỏi Chân Nguyên Bạch: "Cậu có muốn trọ lại ở trường không?"

"Không muốn." Chân Nguyên Bạch nói: "Nhà tôi gần mà."

"Học kỳ sau trọ ở trường đi, việc học càng ngày càng nặng mà."

Chân Nguyên Bạch nhận ra chủ ý của hắn, ngẩng mặt nói: "Sắp phải thi đại học rồi, cậu đừng có suy nghĩ nhiều nữa, những lời Ưu Tú nói cũng không sai hoàn toàn đâu."

Thời Bất Phàm không thể không nhớ đến cậu nhóc kia nói là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hắn sờ sờ mũi, nói: "Tôi nghiêm túc học hành thì cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho tôi?"

"Sinh nhật của cậu còn hơn một tuần nữa cơ mà."

"Cậu định mua tặng tôi cái gì?"

"Mua cho cậu dây nhựa*."

*Có vẻ cái này có ý là bởi vì Phàm phóng điện lung tung quá nên Nguyên Nguyên muốn mua dây nhựa để khỏi dẫn điện hay sao á -.-||||.

Thời Bất Phàm phì cười, hắn đưa tay chọc chọc khuôn mặt trắng nộn của Chân Nguyên Bạch: "Ít học theo Chân Ưu Tú đi, bị dạy hư mất rồi."

Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn thẳng.

Thời Bất Phàm: "?"

Cậu cúi đầu, cắn cắn môi. Không được rồi, giờ Thời Bất Phàm cứ nói bừa câu nào là cũng cứ như đang phóng điện vậy, cậu lúc nào cũng nghe ra ý khác nữa.

Cậu nhanh chóng viết hết bài giải ra nháp, sau đó đưa đến trước mắt Thời Bất Phàm, rồi nhanh chóng quay lên nhìn bảng đen.

Còn chưa vào giờ học, Thời Bất Phàm đưa một tờ giấy sang, Chân Nguyên Bạch cầm lấy, thấy hắn lại không buông tha hỏi: "Rốt cuộc cậu chuẩn bị quà gì cho tôi?"

Đồ phiền phức.

Chân Nguyên Bạch viết ba chữ, ném về chỗ Thời Bất Phàm.

Tuy nói là thế, nhưng Chân Nguyên Bạch rất có tâm, hiếm khi không rời khỏi điện thoại tìm kiếm quà sinh nhật trên taobao*, cậu còn đặc biệt tham khảo ý kiến của Thời Bất Phàm, đối phương điên cuồng ám chỉ: "Hy vọng quý giá chút, có tâm một tí, độc nhất vô nhị, tốt nhất là thể hiện được cậu thích tôi bao nhiêu ấy."

*Trang mua sắm điện tử của Trung Quốc (Tương tự như Shopee, Lazada,...)

Thời Bất Phàm cảm thấy bản thân đã miêu tả rất rõ ràng tỉ mỉ rồi, chỉ thiếu điều nói thẳng "Đem cậu tặng cho tôi thì đúng là hoàn hảo."

Nhưng Chân Nguyên Bạch lại lâm vào trầm tư.

Lời Thời Bất Phàm nói đúng là khó mà. Đắt quá cậu không đủ tiền mua, mua bừa lại sợ hắn không thèm, độc nhất vô nhị thì lại càng khó, trên đời này làm gì có cái gì độc nhất vô nhị.... Lại còn phải bày tỏ được tình yêu với hắn nữa chứ.

Đúng là tham lam.

Cậu mở cửa sổ ra, nhìn thấy trời thu trong xanh, đám mây rải đều trên nền xanh lam nhạt, xa xa có một ngôi sao nằm giữa màu đỏ đập vào mắt.

Đó là nhiệt huyết tràn đầy và hy vọng vô hạn, giá trị không thể đánh giá, độc nhất vô nhị trên thế giới, cờ đỏ sao năm cánh.