Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 126



Tân Lam Nguyệt phất tay áo bước sang một bên. Bầu không khí trong phòng trở nên nghiêm trọng.

Chỉ có tiếng phần phật của ngọn nến đang cháy và tiếng gió thổi qua cửa sổ, tăng thêm một chút vắng lặng cho bầu không khí nghiêm trọng này.

Bạch Mai nhìn ngọn nến đang cháy, đôi mắt nhấp nháy vài lần, cuối cùng, kéo tay áo của Xích Tiền, ra hiệu cử chỉ bằng tay.

Xích Tiền hơi sững sờ: “Ngươi cần giấy bút không?”

Bạch Mai gật đầu.

Xích Tiền nhìn Lục Bảo.

Lục Bảo hiểu ý, vội vàng tìm giấy bút. Bạch Mai bị thương cả hai tay, khi viết chữ có hơi bất tiện.

Nhưng bây giờ nàng ta không thể nói chuyện được, nàng ta chỉ có thể giao tiếp bằng cách này.

“Ta không muốn chết.” Nàng ta viết trên giấy: “Nhưng cũng không muốn sống tạm cho qua ngày.

Lục Bảo nhíu mày, đang muốn nhắc nhở nàng ta đừng chọc giận nương nương, Bạch Mai tiếp tục viết: “Nếu người cứu ta, ta nợ ngươi một mạng, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Tần Lam Nguyệt nhìn lời nói của Bạch Mai, lông mày nhưởng lên một chút: “Ý của người là gì?”

Bạch Mai tiếp tục viết: “Ta không muốn nợ người, người cứu ta, ta nợ người một mạng, ta nợ thì sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho ngươi.”

Nàng ta nhắm mắt lại, lấy hết can đảm dang cánh tay ra.

“Ngươi không nghĩ đây là âm mưu của ta sao? Không nghĩ ta đang lừa người sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Từ trước đến nay người chưa từng tin ta.”

Bạch Mai lắc đầu.

Nàng ta thật không muốn nhìn Vương phi.

Sự việc hôm nay, là lỗi của nàng ta.

Nàng ta tự phạm sai lầm lớn, đó không phải là âm mưu của Vương phi. Tính khí nàng ta ngay thẳng, không ngu ngốc, vẫn có thể nhìn thấy rõ chuyện này.

“Tiêm đi.” Nàng ta viết hai chữ trên tờ giấy.

“Tiêm chích không đau, người chỉ cảm giác như muỗi đốt thôi.” Tần Lam Nguyệt đạt được mục đích, nàng không muốn nói thêm điều gì kích động nàng ta, nên nhẹ nhàng nói.

Bạch Mai nghiến răng, nắm chặt tay, dũng cảm đối đầu với cái chết.

“Thả lỏng” Tần Lam Nguyệt vỗ cánh tay nàng: “Cơ thể ngươi không được căng thẳng”

Bạch Mai vẫn không thể thả lỏng, nắm chặt đôi tay, không thể tiêm được.

Tần Lam Nguyệt có chút bất lực.

“Hôm nay người đã phá hoại rất nhiều đồ, thành công làm loạn cho nhà ta gà bay chó chạy, chuyện người khoe khoang khoác loác đã làm được rồi, tiếp theo đây, chúng ta có thể thảo luận về chuyện đền bù.

“Phòng của ta đã bị phá hỏng hoàn toàn, nhà bếp, sân trong, còn có những đồ vật ở bên trong đều đã thành đống hỗn độn, tương đương, năm sáu trăm lượng bạc để tu sửa, ta ban đầu là bắt người trả gấp mười lần, bây giờ ta giảm giả cho ngươi, chỉ cần trả ba ngàn lượng bạc.

“Ba ngàn lượng?” Bạch Mai trợn mắt to, lập tức viết hai dòng chữ: “Ngươi ăn cướp à?”

“Quả nhiều? Vậy, bốn ngàn lượng “Ngươi không biết số à?” Bạch Mai nghiến răng, tiếp tục viết: “Cho dù có bản ta cũng không đổi được số tiền này, đòi tiền thì ta không có, muốn mạng cũng không cho, người đừng có nhân cơ hội lúc nhà cháy mà đi hội của.”

“Bốn ngàn lượng có thể mua một căn nhà to như Vương phủ, đến lúc này rồi còn muốn lừa người.” Nàng ta lẩm bẩm tính toán, lòng đau như nhỏ máu.

Tần Lam Nguyệt thấy đã chuyển hướng sự chú ý của nàng ta thành công, âm thầm đến bên trái nàng ta, xác định góc độ, đảm tiêm vào bắp tay nàng ta với tốc độ nhanh.

Bạch Mai sững người, đang suy nghĩ phản khác, lại bị

Xích Tiễn và Lục Bảo giữ lại.

“Được rồi.” Tần Lam Nguyệt cuối cùng đã tiêm xong: “Ba ngày sau sẽ tiêm mũi thứ hai, một tháng tiềm năm mũi, hãy chuẩn bị tinh thần, mỗi lần tiêm đều sẽ đau hơn lần trước.

Gương mặt Bạch Mai tràn ngập cơn đau khổ.