Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 121



Tuy nhiên, vừa rồi nàng ta còn xem nhẹ con chó, thậm chỉ nàng ta vẫn luôn quan sát con chó chạy xung quanh, không ngờ lại bị con chó tấn công, mà không hề đề phòng chút nào.

Sau khi bị cắn một hồi lâu, máu tươi đã chảy ra.

Khi con chó lớn cắn vào sau gáy nàng ta, nàng ta đã cảm thấy không ổn, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, nàng ta đã đánh vào bụng con chó.

Con chó gào lên một tiếng và lùi lại phía sau.

Nhân cơ hội này, Bạch Mai cũng đá văng hai con chó bên cạnh ra xa.

Lúc này, y phục đệm bông của nàng ta đã bị xé toạc, đầu bù tóc rối, nhếch nhác không thể nhìn nổi.

Những con chó lớn ngửi thấy mùi máu tươi, nhe răng thật to, hung hăng tìm những lỗ hỏng rồi tấn công.

Tuy nhiên, Bạch Mai đã tăng cường cảnh giác, và những con chó dữ đã không tìm được điểm yếu.

Một người và ba chó đối đầu nhau.

Tần Lam Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển thuận lợi như vậy, âm thầm lẩm bẩm hai câu: “Tự mình chuốc họa, không thể sống

Lo sợ nhìn thấy vết máu, nàng xoay người về phía bức tường hoa.

“Cái đuôi nhỏ, ngươi nghĩ Bạch Mai chiến đấu với ba con chó hung ác, ai sẽ chiến thắng?”

“Thuộc hạ tên là Xích Tiễn.”

“Ngươi thật là bướng bỉnh.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi đi theo sau ta giống như cái đuôi nhỏ. Ta nghĩ tên Cái đuôi nhỏ thích hợp với ngươi hơn, sau này ta sẽ gọi người là Cái đuôi nhỏ.

Sắc mặt Xích Tiễn thay đổi: “Nương Nương biết ta theo dõi người từ lâu?”

Đêm qua, khi nàng ta được giao nhiệm vụ theo dõi Vương phi nương nương, dường như đã bị Vương phi nương nương phát hiện ra.

Nàng ta cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Suy cho cùng, Thất Vương phi không có công phu.

“Mùi hương trên cơ thể người khá nồng.” Tần Lam Nguyệt nói: “Không khó để ta nhận ra.

“Mùi hương?” Sắc mặt Xích Tiễn chợt thay đổi, ngửi ống tay áo của mình: “Cơ thể ta có mùi?”

Tần Lam Nguyệt dừng lại, biết nàng ta đã hiểu lầm, vội vàng nói: “Người hiểu lầm ý ta rồi, ý ta không phải là trên cơ thể ngươi có mùi. Không phải là người thích ăn quýt sao?”

“Trên người của người có thoang thoảng mùi quýt, ngoài ra còn có một mùi hương của son phấn”

“Người sử dụng son phấn nhất định là một nữ hài tử.”

Tất nhiên, cũng có thể là Ngụy Nương. Xích Tiễn cau mày.

Nàng ta thích quýt nhưng sau khi ăn mùi hương cũng sẽ biến mất.

Hầu như không sử dụng son phấn, chỉ vì ở lâu ngày trong thời tiết gió lạnh mà tay và mặt đều bị nứt nẻ, ngày nào cũng bối phấn hoa cao do Lục Tu đặc chế ra.

Dù là phấn hoa cao hay là quýt thì mùi đều rất nhẹ, ngay cả nàng ta còn không thể tự mình ngửi được, huống chi là ở rất xa.

“Ngươi không ngửi thấy cũng là bình thường” Đầu lông mày của Tần Lam Nguyệt cong lên: “Ta có thể ngửi được mùi hương phảng phất mà người ta không ngửi được.

“Đừng bận tâm, có người bảo vệ ta, ta cảm thấy an tâm hơn.”

Sắc mặt của Xích Tiễn tràn ngập vẻ phức tạp.

Đúng lúc này, trong vườn phát ra một tiếng nổ.

Thì ra Bạch Mai bị ba con chó lớn vây quanh, bị kẻ thù đè lên bụng, sau lưng bị thương không phản ứng kịp thời gian trôi qua vẫn rơi vào thế bất lợi.

Nàng ta bị bầy chó độc ác cưỡng chế mất hết sức lực, phá hỏng giàn hoa bằng sắt. Tiếng động lớn là tiếng giàn hoa đổ xuống.

Con chó hung ác vây quanh một vòng, khí thế còn dữ tợn hơn trước, tư thế giống như không cần chết người sẽ không bỏ qua.

Sắc mặt Xích Tiễn bỗng thay đổi.

Nếu tiếp tục, Bạch Mai có thể nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta cần được hỗ trợ.

Nàng ta muốn vượt qua bức tường để cứu người.

“Đợi một chút.” Tần Lam Nguyệt gọi nàng ta: “Cái đuôi nhỏ, người muốn làm gì?”

“Tất nhiên là đi cứu người.

“Cứu người?”

Tần Lam Nguyệt cười khẩy một tiếng: “Tình huống này, nếu người vọt qua đó, nhất định sẽ bị con chó hung ác vây quanh tấn công. Người có cách nào có thể đồng thời thuần phục ba con chó không?”