Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 180



Chương 180

 

Phượng Khương Trần không có ý định tranh giành vị trí đầu tiên, vì vậy trong năm trăm mét cuối cùng, nàng cố tình giảm tốc độ.

 

Phong cảnh ở lễ hội hoa đào đối với nàng chẳng có lợi ích gì, chỉ như việc thêu hoa trên gắm mà thôi, thay vì rơi vào tay nàng còn không bằng đem vị trí số một này dành cho người thực sự cần đến nó.

 

Khi Phượng Khương Trần có tình thả chậm tốc độ, Tôn Dực Cẩn và Vũ Đào quận chúa đồng thời từ hai bên áp sát gần nàng.

 

Tôn Dực Cần và Vũ Đào quận chúa kinh hãi kêu lên, đôi mắt đỏ bừng.

 

Khi đến gần, họ phát hiện ra rằng vết thương sau lưng của Phượng Khương Trần nghiêm trọng hơn họ tưởng tưởng nhiều.

 

Toàn bộ phần da phía sau lưng nàng bị trầy xước hết, bùn cát đều dính vào vết thương, theo nhịp ngựa chạy, những vết bùn cát trộn lẫn với máu thịt rơi lả tả xuống phía dưới khiến người ta kinh hãi không thôi.

 

Khi nhìn thấy vậy dường như phía sau lưng họ cũng thấy nhói nhói đau theo.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi không sao chứ!” Vũ Đào quận chúa tuy rằng không hề có ý định giao tiếp với nàng nhưng không thể không cắt lời hỏi.

 

“Rất đau đáy!” Tôn Dực Cần lẫm bẩm nói.

 

Đây là cái giá của sự tự do.

 

Không phải ai cũng có thể trả nồi cái giá như vậy, vì thế nàng ta chỉ có thể nhìn Phượng Khương Trần liên tục khiêu khích uy quyền của hoàng gia.

 

Phượng Khương Trần sửng sốt trong giây lát, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, mỉm cười: “Không đau, nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi chứ cũng không động đến gân cốt, sẽ đỡ lên nhanh thôi.”

 

“Sao lại không đau cơ chứ? Một mảnh da hoàn chỉnh cũng không còn, Phượng Khương Trần, ngươi như thế này sau này làm sao mà gả cho người ta cơ chứ? Gia tộc nhà trượng phu nhất định sẽ lấy vết sẹo trên lưng làm cái cớ gây khó dễ cho ngươi.” Không thể trách Vũ Đào quận chúa vừa mở miệng đã nói đến điều đó, tương lai của nữ nhân ở thời đại này tất cả đều ký thác lên vị trượng phu mà họ sẽ gả.

 

“Quận chúa người nói đùa ư, đừng nói Vương triều Đông Lăng, cho dù là toàn bộ Đại lục Cửu Châu e là cũng không tìm được người có thể thành thân với Phượng Khương Trần ta.” Phượng Khương Trần hoàn toàn không cảm thấy tủi thân, thành thành thật thật nói.

 

Nhưng sự thật là như thế nên mới làm chua xót lòng người.

 

“Phượng Khương Trần, ta xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.” Vũ Đào quận chúa ngượng ngùng nói.

 

“Không sao, còn có ba trăm mét cuối cùng, quận chúa, ngươi không thúc ngựa tiến lên sao?” Phượng Khương Trần không muốn nhiều lời chỉ đành mở miệng nhắc nhở nàng ta.

 

“A, được rồi, ta đi trước đây, Phượng Khương Trần ngươi cũng nhanh lên.” Vũ Đào quận chúa kẹp bụng ngựa, giơ roi lên, chuẩn bị lao về phía trước.

 

Nhưng ngay tại lúc này, nàng ta nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nhìn theo quán tính thì phát hiện ở con đường mòn phía bên phải, đột nhiên một mũi tên nhắm thẳng về phía Phượng Khương Trần.

 

“Phượng Khương Trần, cẩn thận.” Vũ Đào quận chúa vội vàng la lên.

 

Phượng Khương Trần cũng phát hiện ra rồi, khi nàng liếc sang, đôi mắt như xuất hiện sương giá.

 

Nàng không thể tin rằng trong ba trăm mét cuối cùng An Yên công chúa thực sự sẽ dùng tên bắn lén nàng.

 

Đã như vậy rồi thì đừng trách nàng không khách khí.

 

Tay trái Phượng Khương Trần nắm chặt dây cương, tay phải rút súng trong ngực ra, nhưng khi nàng chuẩn bị nhắm thẳng An Yên công chúa mà nỗ súng thì Tôn Dực Cần đột nhiên thúc ngựa tiến lên chắn trước mặt nàng.

 

“Phượng Khương Trần, hãy sống cho tốt.”

 

“Phập……” Đối phương đột ngột thả dây cung, mũi tên đâm thẳng vào vào lưng của Tôn Dực Cẩn.

 

“Tôn Dực Cần.” Phượng Khương Trần ghì chặt dây cương lại, thảng thốt kêu lên.