Thần Ý Sát Thủ

Chương 58: Không được vào



Sáng hôm sau, Phương Hy Văn nhận được điện thoại của Lưu Phương Lan.

Bên kia điện thoại, Lưu Phương Lan nói với giọng ra lệnh: “Phương Hy Văn, bà nội mày nói bây giờ dù sao mày cũng là chủ của cửa hàng Bách Thảo, hi vọng mày có thể tham gia dự án đầu Bệnh viện Ninh Hạ. Thời gian cấp bách, mày nhanh chóng đi đi, nhỡ đầu có thể trúng thầu, sau này cửa hàng Bách Thảo sẽ bay lên cành cao biến thành Phượng Hoàng.”

Phương Hy Văn rõ ràng cảm nhận được, đây chính là đang làm khó mình.

Năm năm nay, mỗi năm Bệnh viện Ninh Hạ đều sẽ tiến hành một dự án đấu thầu. Nhưng người trong ngành đều biết rõ, đây là treo đầu dê bán thịt chó. Chỉ là một hình thức mà thôi.

Năm năm nay, người trúng thầu luôn chỉ có một người.

Bây giờ để mình đi, không phải cố ý làm khó thì là gì chứ?

“Mẹ, bắt buộc phải đi sao?”

“Tất nhiên, bà nội mày nói chuyện này rất quan trọng với nhà họ Phương. Nếu như mày không làm được, có thể đi tìm Tề Phong Lâm giúp đỡ. Tề Phong Lâm bây giờ giúp mày lấy được dự án này, không phải chỉ cần nói một câu thôi sao?”

“Con đi xem thử trước đã.”

Vẻ mặt Phương Hy Văn đau khổ, nhưng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Tề Phong Lâm.

Cúp điện thoại, Trần Hạo Hiên thấy Phương Hy Văn rất hoảng loạn.

“Sao vậy?”

Phương Hy Văn vội vàng nói: “Mẹ nói Bệnh viện Đông y Ninh Hạ có một số dự án hợp tác đang tìm người đầu tư, thời gian cấp bách, bảo tôi nhanh chóng đi một chuyến. Nhỡ đâu, nếu như cửa hàng Bách Thảo của tôi có thể trúng thầu một bệnh viện trong đó, sau này sự nghiệp nhất định sẽ tăng lên không ít.”

Bệnh viện Ninh Hạ đã thối nát nhiều năm rồi.

Năm năm nay, Bệnh viện Ninh Hạ luôn bị người khác độc quyền, mà chủ độc quyền phía sau, chính là nhà họ Hạ.

Nhưng Hạ Cơ Uyển rất thông minh, cô ta sẽ không đích thân ra mặt, mà luôn tìm một người khác giúp cô ta bắc cầu.

Như vậy, không ai biết tập đoàn Vạn Nam có hợp tác với Bệnh viện Ninh Hạ.

“Thành phố Ninh Hạ có tổng cộng bao nhiều Bệnh viện?”

Phương Hy Văn thấy kỳ lạ, sao Trần Hạo Hiên lại quan tâm đến chuyện này.

“Tổng cộng, chắc mà có ba mươi hai bệnh viện.”

“Vậy thì lấy hết hợp tác của ba mươi hai bệnh viện này đi.”

Phương Hy Văn ngẩn ra nói: “Anh nghĩ quá hay rồi. Có thể lấy được một hợp tác cũng là vinh hạnh của tôi rồi. Ba mươi hai cái, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Trần Hạo Hiên cười nhạt.



“Không phải vấn đề là em có nghĩ đến không, mà là bọn họ không thể không đưa.”

Hai người nói xong, xe đã dừng lại.

Ở ngay ngoài cổng Bệnh viện Đông y số một thành phố Ninh Hạ là biển người.

Nhiều chuyên gia đông y, chuyên gia đầu tư, các cao thủ Tây y và các phóng viên truyền thông, diễn đàn chuyên nghiệp, tất cả đều tập trung lại, cao thủ nhiều như mây.

Cửa xe vừa mở ra Phương Hy Văn còn chưa xuống xe, đã có một cánh tay đập vào cửa xe.

Cánh tay tinh tế, nhưng lại có lực.

Phương Hy Văn ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một người phụ nữ mày như tạc tượng, dáng vẻ vô cùng cay nghiệt.

Chỉ nhìn một cái, toàn thân Phương Hy Văn đã run rẩy.

“Phùng Ngọc San, là cô.”

“Trần Hạo Hiên, là Phùng Ngọc San.”

Sở dĩ Phương Hy Văn gọi Trần Hạo Hiên, là bởi vì Trần Hạo Hiên cũng biết Phùng Ngọc San.

Năm năm trước, trên hôn lễ của Trần Hạo Hiên và Hạ Cơ Uyển tổng cộng có năm phù dâu, năm phù rể. Trong đám phù dâu, lần lượt là Phương Hy Văn, Phùng Ngọc San, Khâu Lưu Ly, Đào Nhược Lan, Lý Ánh Phượng.

Cô dám bảo đảm, khi mình và Trần Hạo Hiên phát sinh quan hệ bốn người bọn họ, ở bên cạnh nhìn.

Bọn họ không chỉ không giúp mình, còn xem trò cười.

Bây giờ, Phùng Ngọc San vậy mà lại xuất hiện.

Trần Hạo Hiên cũng thấy Phùng Ngọc San, chẳng qua, Phùng Ngọc San bây giờ không thể lọt vào mắt anh.

Chim ưng trên trời, không nhìn thấy kiến.

Nhưng Phùng Ngọc San rõ ràng đến gây sự, thậm chí có lẽ cô ta biết rõ Phương Hy Văn nhất định sẽ đến.

Cô ta chặn ở cửa xe, cố ý lớn giọng nói: “Phương Hy Văn, cô và tên tội phạm cường bạo này đến rồi sao?”

“Những người làm Đông y như chúng ta cơ bản đều là làm theo đơn thuốc của tổ tiên.”

“Y thuật của mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, làm nghề này y thuật không cao cũng được, nhưng lòng người không thể không chính trực. Bây giờ cô mang một tội phạm cường bạo đến đây là có ý gì?”

Mùi thuốc súng rất nồng.

Tim Phương Hy Văn đập nhanh.

Những người nổi tiếng ở thành phố này ai mà không biết mình, ai mà không biết chuyện của mình.



Nhưng cuối cùng, ánh mắt của cô vẫn vô cùng kiên định.

Càng như vậy, cô càng không thể rút lui.

Phương Hy Văn cắn răng nói: “Phùng Ngọc San, cô rửa miệng sạch sẽ chút đi. Anh ấy có phải là tội phạm cường bạo hay không, liên quan gì đến cô.”

Phùng Ngọc San cười điên dại, vỗ đùi nói: “Sao lại không liên quan chứ?”

“Phương Hy Văn, tối đó chính mắt tôi nhìn thấy cô quyến rũ Trần Hạo Hiên. Cô ở trong căn phòng đó xoay eo hoàn toàn không giống dáng vẻ thanh thuần của cô.”

“Người khác không biết, nhưng tôi không thể để cô vào được. Bây giờ Đông y đang càng ngày càng suy giảm, không thể để loại chuột qua đường như cô vào được.”

Mỗi một từ Phương Hy Văn nghe thấy, đều giống như một mũi kim vậy.

Quả nhiên… quả nhiên đêm đó, bọn họ ở ngoài cửa nghe mình gào thét.

Trần Hạo Hiên tẩu hỏa nhập ma mạo phạm mình, đều có nguyên nhân.

Nhóm người đứng bên ngoài nghe, mới là ma quỷ.

Phương Hy Văn nghiến chặt răng: “Phùng Ngọc San, ban đầu tư chọn là Đông y không phải người. Hơn nữa, đây là Bệnh viện Đông y số một thành phố Ninh Hạ, không phải của cô, cô ít ở đây thả rắm đi.”

Nhưng Phùng Ngọc San lại cười nói: “Phương Hy Văn, cô hiểu nhầm rồi.”

Nói xong, cô ta lấy một lá thư mời ra mang theo mấy phần trào phúng nói: “Không có thư mời, cô đến cả lỗ chó cũng không thể chui vào. Nhân tiện nói cho cô biết, một tháng sau, Hạ Cơ Uyển lại muốn kết hôn. Mà hôm đó, tôi vẫn sẽ là phù dâu của Hạ Cơ Uyển.”

“Mà cô... hôm đó không biết sẽ bị sỉ nhục thành dáng vẻ gì đâu.”

Nỗi đau trong đáy lòng Phương Hy Văn, lại sôi trào.

Ngay khi cô đang vô cùng tức giận, muốn quay người đi thì Trần Hạo Hiên lại xuống xe trước.

Anh châm một điếu thuốc, nói với Phùng Ngọc San: “Hôm nay và một tháng sau, Phương Hy Văn sẽ không thua bất kỳ người nào.”

Phùng Ngọc San cười nhạo nói: “Trần Hạo Hiên, anh cứ tiếp tục ra vẻ đi. Tôi thấy có cộng tất cả tài sản của các người lại, chắc cũng không thể mua được một lá thư mời đâu.”

Trần Hạo Hiên thả ra một vòng khói, quay đầu nhìn Hồng Thanh Vũ.

“Tôi có cần thư mời không?”

“Không cần.”

“Bọn họ dám đòi thư mời của tôi sao?”

“Bọn họ càng không dám.”