Thần Ý Sát Thủ

Chương 221: Trần Hạo Hiên!



Phương Hy Văn không do dự quá nhiều, cô gật đầu nói: “Được, em tin anh! Chồng à!”

Sau đó Phương Hy Văn hôn mạnh lên trên mặt Trần Hạo Hiên một cái, một dấu môi đỏ tươi in ở trên hai má Trần Hạo Hiên.

“Em thật sự không sợ sao?” Trần Hạo Hiên sờ gương mặt mình, đắc ý hỏi.

Phương Hy Văn vẫn lắc đầu: “Không phải là em không sợ, là do em biết anh chắc chắn sẽ đi cùng vào ngày hôm đó. Anh là chồng em, là bố của Hạt Tiêu, cho dù sống hay chết, ba người chúng ta cũng phải ở bên nhau. Anh đi ngày hôm đó, em và Hạt Tiêu cũng sẽ đi cùng anh, anh chạy trốn thì chúng ta sẽ cùng chạy trốn. Hơn nữa em tin rằng chồng em đủ xuất sắc, nếu không nắm chắc mười phần tuyệt đối anh sẽ không để cho em và Hạt Tiêu phải đối mặt với nguy hiểm.”

Trốn tránh không phải là cách duy nhất, nhà họ Nhan không phải lời mời bình thường, mà chắc chắn là Hồng Môn Yến!

Phương Hy Văn không muốn bỏ qua thành phố Ninh Hạ và thành phố Giang Châu này, càng không muốn để cho Hạt Tiêu phải sống trong bóng tối trốn tránh mỗi ngày.

Hạt Tiêu cũng lớn tiếng nói: “Bố đi đâu, Hạt Tiêu cũng sẽ đi nơi đó.” Nói xong lập tức chui vào lòng Trần Hạo Hiên.

Trần Hạo Hiên vui mừng thở dài một hơi, anh chưa bao giờ bởi vì mình là người của nhà họ Trần, chưa bao giờ bởi vì mình là một thần y lập nghiệp trong Bắc giới mà vui sướng. Nhưng anh thật sự rất may mắn, trời cao sẽ đưa hai mẹ con này đến với anh.

“Được rồi, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt của nhà họ Nhan.”

Nhà họ Nhan tổ chức bữa tiệc lớn làm kinh động cả thành phố Giang Châu, đủ loại người tham gia. Vô số người đóng cửa cửa hàng của mình, tạm dừng lại công việc trong tay, điểm du lịch cũng không có ai, tất cả mọi người đều đến nhà họ Nhan. Cục Du lịch địa phương đang rất hối hận, biết trước thế đã thu vé vào cửa nhà họ Nhan, như vậy còn có thể kiếm được một khoản tiền vô cùng lớn.

Ngày hôm đó thậm chí còn có người phát sóng trực tiếp ở cửa nhà họ Nhan nữa chứ.

Chiến thần đầu tiên của thành phố Giang Châu! Toàn bộ tỉnh Hà Bảo đã có một người đàn ông trở thành chiến thần trước ba mươi tuổi. Anh ta mới hai mươi chín tuổi đã trở thành chiến thần Tây Giới, điều này không chỉ là vinh quang của tỉnh Hà Bảo mà còn là vinh quang của cả Tây giới!



Nhà họ Nhan tổ chức tiệc lớn, khách mời lập thành nhóm, tất cả người giàu có của thành phố Giang Châu, gia tộc kín tiếng cũng ồn ào tiến lên chúc mừng.

Đã đến giờ rồi, Trần Hạo Hiên dẫn Hạt Tiêu và Phương Hy Văn cùng nhau đi vào nhà họ Nhan.

“Đây không phải là người phụ nữ mà Nhan Viễn Lương từng coi trọng sao?”

“Thật sự rất xinh đẹp, tôi nghe nói Nhan Viễn Lương vì đuổi theo cô ấy mà còn đầu tư vào tập đoàn Vạn Nam của Hạ Cơ Uyển, vì người đẹp mà vung tiền như rác. Đáng tiếc thủ đoạn quá cực đoan, đúng lúc đụng phải Lục Thiên Huyền, sau đó bị Lục Thiên Huyền phế đi.”

“Về sau Lục Thiên Huyền không phải cũng bị phế sao, xem ra là Nhan Tuấn Vũ cố ý báo thù cho em trai mình đi.”

“Có sao nói vậy, Nhan Viễn Lương quá xấu xí. Người chồng bây giờ của Phương Hy Văn thật đẹp trai, đường nét khuôn mặt sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, nhìn anh ấy khiến hai chân tôi đều mềm nhũn cả rồi.”

Trần Hạo Hiên cố ý quay đầu lại nhìn người nói chuyện phiếm ở xa xa, không ngờ trong thành phố Giang Châu còn có người công bằng chính trực như vậy.

Khách khứa trong nhà họ Nhan xôn xao ngồi xuống. Nhà họ Nhan lớn như vậy mà hôm nay cũng không có đủ chỗ khách ngồi, ngay cả cửa cũng đầy người chen chúc, rất nhiều người đều muốn chứng kiến tư thế anh hùng của vị chiến thần này.

Biển người nô nức

Nhan Tuấn Vũ đưa tay ra với Trần Hạo Hiên. Nhưng Trần Hạo Hiên không đưa tay bắt lấy. Khách khứa đứng trước cửa nhà họ Nhan đều cảm thấy khiếp sợ. Chiến thần Nhan Tuấn Vũ muốn bắt tay, vậy mà Trần Hạo Hiên không thèm bắt tay với anh ta.

Trần Hạo Hiên giơ tay ra nói: “Tôi có hai tay, một tay là để cứu người, một tay là để giết người, anh muốn dùng tay nào của tôi đây?”

Nhan Tuấn Vũ kinh ngạc. Không đợi anh ta phản kích, Trần Hạo Hiên đã thu hai tay lại: “Bàn tay cứu người này, anh không có tư cách để cho tôi ra tay. Bàn tay giết người này, anh lại càng không có tư cách.”