Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 186: Thuốc Giải Rượu Phong Ba



Thôi Thị mở hộp Phỉ Thúy, bên trong là một viên đan dược màu đỏ thẫm.

“Phu nhân, người đây là?” Hải Vô Lượng không hiểu vấn đề.

“Viên này là thuốc giải rượu mà ta đã bỏ ra số tiền lớn mới mua được. Chỉ cần ăn hết nó, ngươi sẽ có thể ngàn vò không say.” Thôi Thị mua được viên đan dược này từ tay một Phương Sĩ từ nơi khác đến.

Theo lời Phương Sĩ kia nói. Đây là viên đan dược tứ phẩm, có viên đan dược này thì người không biết uống rượu, cũng đều có thể biến thành thần rượu.

Thôi Thị mua viên đan dược này mất ngàn lượng hoàng kim. Lúc ấy nàng cũng chưa từng nghĩ hôm nay sẽ dùng tới nó.

Nhưng nếu có thể mượn cơ hội lần này đánh bại Túy Tiên Cư, coi như là ngàn lượng hoàng kim cũng đáng.

“Tốt rồi, mẹ. Người quả nhiên là túc trí đa mưu. Có viên đan dược này, tên nhà quê Diệp Lăng Nguyệt kia chết chắc.” An Mẫn Hà nhìn viên đan dược này, mặt tràn đầy vui mừng.

“Phu nhân, dùng đan dược thắng cuộc tỷ thí này không quang minh chính đại cho lắm.” Hải Vô Lượng có chút không bằng lòng. Hắn làm nghề chưng cất rượu nhiều năm nay, bất luận là chưng cất rượu hay là đấu rượu với người khác thì đều phải quang minh chính đại.

Lợi dụng thuốc giải rượu để thắng. Đây rõ ràng là vi phạm quy định.

“Hải Vô Lượng, đến lúc nào rồi ngươi còn nói những thứ này. Chẳng lẽ ngươi nghĩ cơ nghiệp trăm năm của Thần Tiên Phường sẽ bị hủy trong chốc lát? Nếu ngươi không dùng, tại sao ta phải dùng đan dược để chiến thắng.” Thôi Thị tức giận. Nàng luôn khách khí đối với Hải Vô Lượng bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng.

Nếu Thần Tiên Phường thua Túy Tiên Cư, vậy giữ lại Hải Vô Lượng có ích lợi gì.

“Mẹ nói rất đúng. Hải Vô Lượng, nếu ngươi thua thì hãy cút ngay khỏi đây. Muốn giữ chén cơm tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời mẹ ta. Nếu không, người Thần Tiên Phường đã không cần, sau này cũng đừng nghĩ có thể đặt chân đến Đại Hạ. Ngươi không phải là muốn tất cả già trẻ nhà ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ chứ.” An Mẫn Hà độc mồm độc miệng nói.

Hải Vô Lượng thở một hơi, bất đắc dĩ đành nhận lấy viên đan dược kia, giấu trong ống tay áo.

Có thuốc giải rượu trong tay, lòng tin và sức mạnh của Thôi Thị tăng lên rất nhiều.

Nàng trở lại trong lầu rượu, tuyên bố trước mặt tất cả mọi người. Thần Tiên Phường tiếp nhận khiêu chiến lần này của Túy Tiên Cư.

“Hôm nay, hiếm thấy Phượng Vương cùng Thanh Hải Thế Tử đều ở đây. Tiện thiếp mời hai vị và tất cả mọi người tại đây làm trọng tài. Hải Sư Phụ cùng chủ tiệm Túy Tiên Cư tỷ thí một phen, xem rốt cuộc là rượu bên nào càng tinh khiết thì càng mạnh.” Sau khi Thôi Thị nói một đoạn tuyên bố đường đường chính chính, Hải Vô Lượng cùng Diệp Lăng Nguyệt mỗi người lấy một vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng.

Rượu rót ra giống như mật ong. Diệp Lăng Nguyệt không nói nhiều, bưng lên một chén, cứ thế uống.

Hải Vô Lượng cũng uống một hớp nhỏ. Hớp này vừa xuống miệng, Hải Vô Lượng chỉ cảm thấy vị rượu trong cơ thể rất mạnh hướng lên đỉnh đầu.

Rượu này... đúng là tuyệt đỉnh rượu.

Đáy mắt Hải Vô Lượng có chút rung rung. Cả một đời chưng cất rượu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn uống rượu ngon như vậy, chỉ tiếc...

Hải Vô Lượng than một tiếng, len lén đem viên thuốc giải rượu kia kẹp ở giữa ngón tay chuẩn bị đưa vào miệng ăn.

“Khoan đã.” Diệp Lăng Nguyệt nhanh tay nhanh mắt, bắt lại được tay Hải Vô Lượng. Tay nàng chỉ dùng chút sức lực, Hải Vô Lượng đã cảm thấy cổ tay đau đớn như sắp gãy vậy. Ngón tay buông lỏng, một viên đan dược lăn xuống dưới đất.

Thấy viên đan dược đó, sắc mặt hai mẹ con Thôi Thị phải gọi là xuống sắc.

“Là đan giải cứu, được lắm. Người của Thần Tiên Phường lại dám ăn gian.” Lam Thải Nhi cướp lại viên đan dược trước lúc An Mẫn Hà định lấy.

Mọi người xôn xao, không ngờ rằng Thần Tiên Phường lại dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy.

Gương mặt Hải Vô Lượng trắng bệch, cặp mắt cầu cứu nhìn về phía Thôi Thị và An Mẫn Hà. An Mẫn Hà nhìn thấy, xông lên phía trước chỉ tay vào Hải Vô Lượng quát to.

“Hải Vô Lượng người giỏi thật đấy. Ngươi dám dùng thuốc giải rượu, thiệt cho Thần Tiên Phường chúng ta luôn tín nhiệm ngươi. Hải Vô Lượng muốn uống thuốc giải rượu để che giấu, chuyện này. Mẹ ta và người của Thần Tiên Phường không hề hay biết.”

An Mẫn Hà đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Hải Vô Lượng.

Hải Vô Lượng có miệng khó nói, suy nghĩ mở miệng định nói lại, nhưng lại không dám đắc tội với An Quốc Hầu Phủ.

“Ồ? Ý ngươi nói là, Thôi phu nhân cùng người Thần Tiên Phường đều không biết chuyện thuốc giải rượu?” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh nhạt một tiếng.

Hai mẹ con này thật đúng là không biết xấu hổ.

“Hải Sư Phụ, ta hỏi ngươi một câu. Viên thuốc giải rượu này là ngươi mua?”

Hải Vô Lượng ngập ngừng nói. Thôi Thị cảnh cáo trợn mắt lườm hắn một cái.

“Ừ. Là ta mua.” Hải Vô Lượng cúi đầu.

“Ngươi mua bao nhiêu tiền, mua ở đâu?” Diệp Lăng Nguyệt cũng không nói toạc ra, tiếp tục vặn hỏi.

“Mua mất... Một... Mười lượng ngân, từ... mua từ sạp nhỏ bên đường.” Hải Vô Lượng nói linh tinh. Hắn đời này cũng không mua được thuốc giải rượu, nào biết được giá cả của thứ này.

“Thanh Hải Thế Tử, ta cũng hỏi người một câu. Thuốc giải rượu của người là mua ở đâu, tốn bao nhiêu ngân?” Diệp Lăng Nguyệt không ép hỏi Hải Vô Lượng nữa, ngược lại hỏi Thanh Hải Thế Tử.

“Năm trăm lượng một viên. Toàn bộ Hạ Đô, chỉ có Hiệp Hội Phương Sĩ mới bán thuốc giải rượu này. Hiệp Hội Phương Sĩ bán ra đan dược đều có danh sách ghi chép lại.” Thanh Hải Thế Tử mắt nhìn Thôi Thị cùng An Mẫn Hà, đối với hành vi hai người họ rất trơ trẽn.

“Hải Sư Phụ, mười lượng ngân ngay cả một phần trăm của viên này thuốc cũng mua không nổi. Thuốc này vốn dĩ không phải ngươi mua, nó cũng không phải thuốc giải rượu bình thường, không tin, ngươi xem đi.” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, ngón trỏ ngón cái vừa phát lực, bóp vỡ viên thuốc giải rượu kia.

Thuốc giải rượu sau khi vỡ ra, bên trong bò ra ngoài một con côn trùng.

Nhìn thấy con côn trùng đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Hải Vô Lượng nhất thời choáng váng. Mặt Thôi Thị và An Mẫn Hà đều trắng bệch. Trong thuốc giải rượu tốt như vậy, tại sao lại có côn trùng.

“Chư vị, loại côn trùng trong tay tại hạ đây, có tên gọi là con sâu rượu. Nó sống nhờ vào rượu, người nào nếu nuốt phải nó, uống bao nhiêu rượu cũng không say. Nhưng, một khi dừng uống rượu. Loại côn trùng sẽ bắt đầu gặm nhấm lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể người nuốt cho đến khi vỡ bụng sẽ chui ra. Loại sâu rượu này, Đại Hạ cũng không có, chỉ có ở khu vực Tà Giáo tại Trung Nguyên mới có loại sâu rượu này. Vừa rồi, Hải Sư Phụ nếu nuốt viên đan dược này đương nhiên có thể thắng được, nhưng trong vòng ba ngày, hắn nhất định tràng xuyên bụng nát mà chết.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, trừng mắt nhìn Thôi Thị và An Mẫn Hà.

“Thôi Thị, ngươi thật là có tâm ác độc. Ta hơn nửa đời người bán mạng cho Thần Tiên Phường. Ngươi chỉ vì muốn đánh bại Túy Tiên Cư, mà dùng thủ đoạn tàn độc này với ta. Nếu đã như vậy, cũng đừng trách ta vô tình. Những năm gần đây, ngươi dùng nước rượu kém chất lượng, giả mạo Ngũ Trân Nhưỡng, còn âm thầm dùng tiền của Thần Tiên Phường chèn ép quán rượu nhỏ khác. Tất cả những việc ngươi làm đều khiến cho người người căm ghét.” Hải Vô Lượng sau khi nghe xong, sắc mặt xanh mét. Cuối cùng không nhẫn nại được, đem hết những chuyện sai trái của Thôi Thị trong những năm qua nói hết ra.

“Oa, không ngờ Thần Tiên Phường lại hèn hạ như vậy.”

“Lại dùng loại thủ đoạn này mà đối đãi với Hải Sư Phụ. Thật là người xưa có câu, sau châm Hoàng Phong Vĩ là tâm độc của người phụ nữ.”

“Còn là phu nhân của An Quốc Hầu Phủ cơ đấy, phì.”

Ánh mắt dân chúng nhìn vào Thôi Thị cùng An Mẫn Hà bắt đầu khác biệt, ai ai cũng đầy lòng căm phẫn, như muốn nhổ nước bọt vào họ.

Ánh mắt kia giống như phong gai ở lưng, khiến Thôi Thị cùng An Mẫn Hà đứng ngồi không yên.