Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 159: Cha Con Gặp Nhau



Lúc đến cửa cung, Lam phu nhân cùng Diệp Lăng Nguyệt xuống xe, đứng chờ Lam tướng quân vẫn còn chưa xuất hiện.

“Chúc mừng Lam phu nhân, trong phủ lại có thêm một quận chúa nữa. Lam phủ quả nhiên là phong thủy tốt, nuôi được ra hai nàng nữ nhi đều biết cách lấy lòng thái hậu.” Trên xe ngựa phía sau, Gia Cát Nhu bước xuống xe, nhìn Lam phu nhân gật đầu một cái, trong giọng nói mang theo mùi vị ganh tỵ ghen ghét.

Lam phu nhân cười nhẹ gật đầu một cái.

“Mẹ, ngươi cần gì phải thổi phồng người ta như vậy, cũng không phải chỉ có Lam phủ mới có quận chúa. Ta cũng chính là quận chúa do Hạ đế sắc phong, Minh Nguyệt muội muội còn là công chúa nữa, so với thứ quận chúa gà hoang đó, thì mạnh hơn nhiều.” Hồng Ngọc Oánh tức giận, chẳng qua chỉ là một quận chúa thôi mà, có gì đắc ý chứ.

“Hồng Ngọc Oánh, dựa vào cha mẹ, người ta gọi là gia thế, dựa vào chính mình, người ta gọi là bản lĩnh.” Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.

“Lời này của ngươi là ý gì, ý muốn nói ta dựa vào cha mẹ mới được sắc phong sao?” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt, vào tai của Hồng Ngọc Oánh giống như mũi tên bắng trúng hồng tâm.

Tước hiệu quận chúa của Hồng Ngọc Oánh chính là nhờ người nói mới có được.

Nàng thấy muội muội của mình là Hồng Minh Nguyệt, nhờ vào thiên phú võ học, được phong danh hiệu Minh Nguyệt công chúa, nhất thời đỏ con mắt, mặt dày nhờ Gia Cát Nhu đi xin Lạc quý phi cái danh xưng quận chúa.

Có điều chuyện này người ngoài không biết, vậy mà hôm nay, lại bị Diệp Lăng Nguyệt nói trúng tim đen, nhất thời thẹn quá thành giận.

“Có phải hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ.” Lam Lăng Nguyệt lười tiếp tục dây dưa với nàng.

Hồng Ngọc Oánh giơ tay lên, muốn dạy dỗ Diệp Lăng Nguyệt.

Nhưng ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lại khiến cho Hồng Ngọc Oánh run rẩy, ánh mắt kia, lạnh giá thấu xương, giống như là thoáng cái có thể khiến người ta đông cứng, Hồng Ngọc Oánh chỉ cảm thấy, tay mình giống như nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng không cử động nổi.

“Ngọc Oánh, ngươi làm gì vậy?” Ngay tại lúc Hồng Ngọc Oánh còn đang kinh hồn bạt vía thì mấy người quan chức đi tới.

Một người trong đó, mở miệng quát Hồng Ngọc Oánh.

Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, lúc hắn đi tới, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nheo mắt lại, dùng Vọng Nguyên Công quan sát người đi đến.

Người đàn ông trung niên này rất đặc biệt, nguyên lực trên người vô cùng hùng hậu, không chỉ như thế, bên trong nguyên lực còn mang theo một mảnh màu vàng nhạt, điều này chứng minh người này không chỉ có thực lực mạnh mà khí vận cũng rất mạnh.

Nhìn khắp một lượt Đại Hạ, trong mười năm trở lại đây, khí vận hoành thông có thể so với Hồng Phóng, xác thực không có mấy người.

Từ một đứa con thứ không được coi trọng trong Hồng phủ, rồi đến thái tử Thái Bảo, là con đường người ta phải mất một đời mới leo tới được, Hồng Phóng, người con trai thứ sáu của Hồng phủ, chẳng qua chỉ cần có mười năm.

Hắn có văn có võ, khí chất ưu nhã, dung mạo hơn người, đứng trong một đám trọng thần Đại Hạ, mơ hồ đã có khí thế của một người thủ lĩnh.

Nghĩa phụ Lam Ứng Vũ khí thế và nguyên lực trên người cũng không yếu, nhưng khi đứng cùng một chỗ với Hồng Phóng, cũng phải lộ ra thua kém mấy phần.

Lúc này, Hồng Phóng nhíu cặp lông mày, khiển trách Hồng Ngọc Oánh, thể hiện dáng vẻ uy nghiêm của một người cha.

Đi ra cùng thái tử Thái Bảo Hồng Phóng còn có Lam tướng quân và một vài vị quan viên khác.

“Cha, Diệp Lăng Nguyệt ỷ mình mới vừa được thái hậu phong chức quận chúa, làm nhục nữ nhi.” Hồng Ngọc Oánh ác nhân cáo trạng trước, chỉ vào Diệp Lăng Nguyệt nói.

Thái hậu sắc phong quận chúa?

Nghe được câu này lúc, Hồng Phóng và Lam Ứng Vũ đều giật mình.

Nhất là Lam Ứng Vũ, hắn hôm nay ngồi trong hoàng cung uống rượu nhưng tâm trạng luôn bất an, lo lắng nghĩa nữ Lăng Nguyệt lần đầu tiên tham dự cung yến sẽ gây ra chuyện gì sơ suất, nào ngờ Lăng Nguyệt không phải cái bình rỗng, chỉ trong lần đầu gặp mặt liền được thái hậu sắc phong quận chúa?

Trong ấn tượng, Đại Hạ từ lúc khai triều tới nay, chưa từng có nữ nhi của vị đại thần nào nhận được vinh dự như vậy.

Nói cách khác, nhị nữ nhi của Lam Ứng Vũ này, quả thật có chỗ hơn người.

Điều này không khỏi khiến cho Hồng Phóng nảy sinh vài phần hiếu kỳ đối với vị nhị tiểu thư Lam gia này.

“Náo loạn, ngươi đã không còn nhỏ nữa, cũng nên chú ý tình cảnh, nơi này là hoàng cung, há là nơi để cho ngươi ra oai, sau khi về nhà, bế môn tự ngẫm ba ngày, bớt làm cho ta xấu mặt.” Hồng Phóng mắng Hồng Ngọc Oánh mấy câu, ngay sau đó chắp tay nhìn cả nhà Lam Ứng Vũ nói xin lỗi.

Đây chính là cha ruột của nàng, Hồng Phóng?

Diệp Lăng Nguyệt đứng ở trước Hồng Phóng ba thước, cho dù dưới ánh đèn cung đình mờ ảo, nàng cũng có thể nhìn rõ Hồng Phóng.

Hồng Phóng độ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặt mũi tuấn nhã, trong đôi mắt tĩnh lặng có vài phần toan tính.

Khi nói chuyện với người khác, khóe miệng của hắn luôn bày ra một nụ cười chừng mực, khiến người khác dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Nhưng dưới ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt, hết thảy các thứ này đều có thể chứng minh thái độ làm người của Hồng Phóng.

Hồng Phóng, trên đời này chính là đệ nhất ngụy quân tử.

Như nhận ra được ánh mắt không thân thiện lắm của Diệp Lăng Nguyệt, Hồng Phóng nghiêng người nhìn sang, chính diện nghênh đón ánh mắt của nàng.

Hắn cũng là lần đầu tiên, nhìn thấy vị nhị tiểu thư Lam phủ này.

Trong bóng tối là một thiếu nữ mình hạc xương mai độ tuổi xấp xỉ với Hồng Ngọc Oánh, nàng một thân y phục trắng, thanh nhã tựa như một vệt ánh trăng.

Đối mặt sự khiêu khích của Hồng Ngọc Oánh, thiếu nữ kia vẫn biểu hiện vô cùng trầm tĩnh, điều này hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của nàng.

Lúc nãy khi vừa đến, Hồng Phóng cũng nghe Diệp Lăng Nguyệt nói những lời kia.

Dựa vào cha mẹ gọi là gia thế, dựa vào chính mình gọi là là bản lĩnh.

Quả là một tiểu bối cuồng vọng, chẳng qua chỉ là vừa mới được phong làm quận chúa, vậy mà dám đối đầu với Hồng phủ của hắn.

Có lẽ là do ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt quá mức bướng bỉnh, nên ấn tượng đầu tiên của Hồng Phóng đối với nàng là rất không thích.

Khi Hồng Phóng thấy Diệp Lăng Nguyệt, có trong nháy mắt có phần bất mãn, nhưng ngay sau đó hắn lại lộ ra nụ cười giả nhân giả nghĩa, nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái, làm ra vẻ một trưởng bối hòa ái.

“Thái Bảo, khách khí rồi, tiểu nữ chẳng qua là nhất thời may mắn được thái hậu yêu thích, há có thể so với mấy vị thiên kim của Hồng phủ. Vừa nãy ta ở trong tiệc rượu uống hơi quá chén, có chút choáng váng đầu, có lẽ nên về nghỉ ngơi trước.” Lam Ứng Vũ tuy nhìn có vẻ tùy tiện nhưng suy nghĩ rất chu đáo, hắn cũng biết Diệp Lăng Nguyệt bất cứ lúc nào cũng nghĩ tới việc báo thù.

Hắn rất sợ Lam Lăng Nguyệt vì xung động nhất thời mà xung đột với Hồng Phóng. Hồng Phóng hiện giờ tuyệt đối không phải là người mà Diệp Lăng Nguyệt có thể đối phó, Lam Ứng Vũ vội vàng mượn cớ, một nhà ba người bước lên xe ngựa, rời đi trước.

“Cha, người sao lại vì cái thứ tiểu dã chủng đó phạt con, chính là nàng lúc trước ở tiệm thú sủng khiến con và mẫu thân mất hết mặt mũi, nàng tối nay còn làm hại nữ nhi của Kim Kiếm tướng quân bị thái hậu phạt bế môn tự ngẫm.” Hồng Ngọc Oánh chưa từng bị cha khiển trách như vậy, hơn nữa còn là ngay trước nhiều người như thế này, gương mặt sầm xuống, trên đường về nhà không ngừng bộc phát bản tính tiểu thư.

“Ngọc Oánh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Bớt va chạm với người của Lam phủ đi, Lam Ứng Vũ lần này đột phá luân hồi cảnh, trở lại Hạ Đô, chính là thời điểm được trọng dụng, ngươi cho rằng thái hậu thật tâm thích nhị tiểu thư Lam phủ mới phong nàng làm quận chúa sao? Thái hậu chẳng qua là lôi kéo Lam phủ mà thôi, huống chi, gần vua như gần cọp, một kẻ cáo già như thái hậu kia cũng không phải người dễ hầu hạ. Nàng nói đi, phu nhân?” Trong xe ngựa, trên gương mặt tuấn nhã của Hồng Phóng quét qua một tia lạnh lẽo.

“Lão gia nói rất phải, Diệp Lăng Nguyệt muốn lấy lòng thái hậu cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Gia Cát Nhu che miệng cười khẽ, Diệp Lăng Nguyệt không tiến cung còn tốt, nếu nàng tiến cung rồi, vậy thì sẽ có nhiều cơ hội hơn, khiến nàng biến mất một cách thần không biết, quỷ không hay.